Hàng Tiểu Ý ngồi trong phòng ngủ cả buổi, suy nghĩ rất lâu, cuối cũng vẫn không nghĩ ra lí do, đến khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện dưới lầu truyền lên, mới đứng dậy mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, giọng nói dưới lầu liền rõ ràng hơn.
"Anh Thành, đêm hôm khuya khoắt, anh không ở trên giường ngủ, gọi em đến làm gì?"
Hàng Tiểu Ý trốn trên cầu thang dẫn xuống lầu, chỉ thò ra cái đầu nhìn xuống, thấy Tần Vũ ngồi trên ghế sa lon, đầu tóc rối bù, nhìn qua là bộ dáng vừa bị kéo ra khỏi giường.
Thiệu Thành Hi ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, ngồi quay lưng về phía Hàng Tiểu Ý, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng người này không tốt, quanh người tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Hàng Tiểu Ý khom người vịn lan can cẩn thận bước nhẹ từng bước đi xuống, vòng tay đụng phải lan can phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, Hàng Tiểu Ý dừng lại bước chân, chán nản vỗ tay mình.
Thiệu Thành Hi nhìn lại, hai người đối mặt, Hàng Tiểu Ý xấu hổ cười cười.
Khoé miệng Thiệu Thành Hi giật giật, rõ ràng biểu đạt sự khinh thường, đứng lên, chân dài bước nhanh tới, theo bản năng Hàng Tiểu Ý khoanh tay trước ngực quay người chạy lên lầu, mới chạy vài bước, cổ áo ngủ đã bị người sau lưng kéo lấy, bàn tay lớn bế cô lên.
Đột nhiên rời mặt đất khiến Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, cuống quýt ôm cổ anh, dùng sức ôm lấy người anh, giảm bớt sức nặng bản thân với cánh tay của anh.
Thiệu Thành Hi ôm cô đến ghế sô pha bên cạnh, sau đó không chút thương tiếc quăng lên ghế sa lon, toàn bộ người Hàng Tiểu Ý nằm trên ghế sa lon mềm mại, sau đó áo khoác âu phục bị ném lên trên người cô.
Hàng Tiểu Ý lè lưỡi một cái, lật người ngồi xuống, đắp áo khoác lên người.
Thiệu Thành Hi đi đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cách xa cô, trên mặt biểu đạt rõ ràng, anh khinh thường việc ở cùng một chỗ với em.
Hàng Tiểu Ý chu môi, cực kì đáng thương ôm lấy một cái gối trên ghế sô pha.
Tần Vũ ngồi một bên choáng váng nhìn: "Cái này là... tình thú trên giường?"
"Cái này... Còn cần người vây xem?"
"Như vậy... Có thể đạt được khoái cảm?"
"Có vợ... Thực sự là để đùa giỡn."
Thiệu Thành Hi liếc qua, Tần Vũ lập tức nghiêng đầu nằm trên ghế sa lon giả chết.
Thiệu Thành Hi khinh thường không chấp nhặt với anh, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết Đường Tư?"
Tận Vũ hận không thể nằm xuống ngủ, miễn cưỡng mở mắt: "Đường Tư? Đường Tư là ai?"
"Lễ đường? Nhà tắm công cộng?"
"Bánh bao ngọt? Đường cũng có thể giết người sao?"
"Kẹo hoa quả? Anh thích ăn ngọt từ bao giờ vậy?"
Hàng Tiểu Ý: "..."
“Đường Tư? À, Đường Tư..." Đột nhiên Tần Vũ mở to mắt, ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon: "Anh nói Đường Tư?"
Thiệu Thành Hi hiển nhiên đã hết kiên nhẫn, bực mình nhíu mày: "Nói trọng điểm."
"Trọng điểm gì? Anh hỏi em Đường Tư là ai? Anh cũng khá quen với người ta, anh hỏi em?" Tất nhiên Tần Vũ rất mơ hồ.
Ánh mắt ai oán của Hàng Tiểu Ý nhìn thẳng mặt Thiệu Thành Hi.
Thiệu Thành Hi cảm nhận được ánh mắt của Hàng Tiểu Ý, lạnh lùng liếc qua cô, Hàng Tiểu Ý lập tức quay đầu ung dung như không có việc gì nhìn đi nơi khác.
Thiệu Thành Hi cười xùy một tiếng, nhìn Tần Vũ, híp mắt: "Nói tại sao cậu lại biết cô ta."
Tần Vũ im lặng nhìn Thiệu Thành Hi: "Anh Thành, anh có ý gì? Sao em biết cô ấy, em biết lúc anh quen cô ấy."
Đôi mắt hơi tối xuống, tay gõ trên đùi: "Cậu nói lúc ở quán bar?"
Lúc này Tần Vũ mới hiểu ra, suy nghĩ nhìn anh: "Anh Thành, không phải anh đã quên chuyện xảy ra lúc đó rồi chứ?"
Thiệu Thành Hi lắc đầu. "Không, tôi nhớ, tôi biết cậu ở quán bar, lúc đó đi với cậu, nhưng chuyện quen Đường Tư là thế nào?"
"À..." Nghe thấy lời Thiệu Thành Hi, vẻ mặt Tần Vũ hiểu rõ: "Thì ra là thế, xem ra lúc đó anh rất say."
"Rất say sao? Đã có chuyện gì không thể nói xảy ra sao?" Hàng Tiểu Ý sợ hãi nói xen vào với khuôn mặt không thể yêu thương nổi*.
"Hàng Tiểu Ý, em cảm thấy sẽ có chuyện gì?" Thiệu Thành Hi nhìn cô, cười tươi chân thành, giọng điệu hiền lành.
"Ha ha..." Hàng Tiểu Ý lúng túng sờ mặt, xoa hai bên thái dương: "Không phải có một từ đó sao, sau khi say rượu, e hèm, e hèm..ha ha...ha ha..." Hàng Tiểu Ý vùi mặt vào giữa hai chân, không dám nhìn anh, nói xong cô liền hối hận, hận không thể tát miệng mình một cái.
Tần Vũ nhìn vẻ mặt sắp lạnh thành băng của Thiệu Thành Hi, lại nhìn bộ dạng co rúm của Hàng Tiểu Ý, cảm giác hai người rất khác nhau, hơi nghi ngờ gãi đầu, nghe nói hai người vì cô gái tên Đường Tư đó nên mới hiểu nhầm, nhưng có phải hai người kia cầm nhầm kịch bản rồi không? Đáng nhẽ ra phản ứng này phải ngược lại chứ? Chẳng lẽ không phải nên là Hàng Tiểu Ý hùng hồn chất vấn Thiệu Thành Hi sao? Bây giờ sao lại giống như Hàng Tiểu Ý làm sai?
Nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, Tần Vũ vẫn phải đảm nhiệm vai trò giải thích: "Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, không phải như chị nghĩ, anh Thành chỉ là uống rượu trong quán bar thôi."
Hàng Tiểu Ý im lặng ngẩng đầu liếc anh một cái, ánh mắt đó, vẻ mặt mờ mịt đó, giống như đang nghe Thiên Thư.
Tần Vũ gãi gãi đầu, tận lực làm tròn trọng trách giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc của mình: "Khi em quen anh Thành, là vào khoảng hai năm trước, cha em mở một quán bar cho em, sau khi khai trương chưa được bao lâu, mỗi ngày em dẫn một đám hồ bằng cẩu hữu vào trong đó cuồng hoan (chè chén say sưa), khoảng thời gian kia anh Thành mỗi ngày đều trong quán uống rượu, uống say như chết, giống như bị chuyện gì đó đả kích, cực kì buồn phiền..."
Hai năm trước, uống say như chết, đột nhiên lòng Hàng Tiểu Ý đau đớn co lại.
"Trong số bạn bè của em có một cô gái, thường xuyên đến, để ý đến anh Thành, liền đến gần làm quen, anh Thành là ai, chuyện này đương nhiên không thể có khả năng, em đi, thay bạn bè báo thù, anh Thành rất ác độc, không nói hai lời liền cho em một đấm..." Tần Vũ nói ra chuyện này, chậc chậc, sờ lên mắt trái.
"Cho cậu thời gian nói ba câu, không nói trọng điểm, cút ra ngoài." Thiệu Thành Hi lạnh lùng liếc anh.
Tần Vũ im bặt, cực kì vô tội nói với Hàng Tiểu Ý: "Chị dâu, chị nói em đường đường là một đại gia, sao lại tâm phục khẩu phục với một người cứng mềm đều không ăn, chẳng lẽ em có khuynh hướng tự ngược, bị anh ấy đánh một lần liền khăng khăng đi theo?"
Hàng Tiểu Ý im lặng cười với anh, kỳ thật cô cũng hiểu được anh có khuynh hướng tự ngược
"Một câu, cậu còn cơ hội nói hai câu."
"Câu thứ hai, mỗi ngày anh uống rượu, đều có một người phụ nữ ở cạnh. Câu thứ ba, sau này em mới biết cô ấy là Đường Tư." Tần Vũ vội vàng lấy tốc độ ánh sáng nói hết lời, bằng không thì anh biết rõ, một giây sau, Thiệu Thành Hi nhất định sẽ không chút lưu tình đá anh ra xa.
"Vì sao tôi không biết? Sao cậu biết cô ta?" Thiệu Thành Hi nhíu mày.
"Anh không biết?" Tần Vũ cũng có chút buồn bực: "Mỗi ngày cô ấy đều bồi rượu anh đấy, anh uống rượu, cô ấy liền yên lặng ngồi một bên, thâm tình nhìn anh." Tần Vũ nói hai chữ "thâm tình" rất mập mờ.
Nhận được ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Thành Hi, Tần Vũ luống cuống bổ sung: "Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, anh giống như thật sự không biết, hai ta không đánh không quen, sau đó anh bắt đầu tìm em uống rượu, đến khi có một người phụ nữ đưa chiếc áo khoác cho anh, em mới biết hóa ra cô ấy thật sự biết anh, nhưng mà từ đầu đến cuối ngay cả ánh mắt anh cũng không cho người ta."
"Sau đó, lúc hai ta uống rượu, cô ấy ngồi trong góc yên lặng nhìn anh, em trách cô ấy đáng thương, nói chuyện vài lần, nhưng cái gì cô ấy cũng không nói, chỉ biết cô ấy tên Đường Tư, em còn tưởng hai người là tình nhân, cãi nhau, muốn níu kéo cơ."
"Họ không phải tình nhân, cho tới bây giờ cũng không phải tình nhân..." Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu buồn bã nói.
"Ha ha..." Tần Vũ giật mình nhớ đến Hàng Tiểu Ý vẫn ngồi một bên, pha trò. "Chuyện này là đương nhiên, sao họ có thể tình nhân chứ, hai người mới là tình nhân, đúng không? Ha ha... Ha ha..."
Thiệu Thành Hi đứng lên, sửa sang lại quần áo, thản nhiên nhìn Tần Vũ: "Đã muộn rồi, nếu muốn đi, tôi không cản, muốn ở lại, tùy cậu." Sau đó không quay đầu, đi lên lầu.
Hàng Tiểu Ý ngồi trên sa lon cùng Tần Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.
Rất lâu sau, Hàng Tiểu Ý mới mở miệng hỏi: "Sau đó cậu không hỏi qua Thiệu Thành Hi về chuyện này?"
Tần Vũ ngồi hình chữ đại phịch xuống ghế sa lon, một chân gác lên bàn trà, bĩu môi: "Lúc mới bắt đầu không phải quen thân, anh ấy lại còn bộ dạng bị bỏ rơi, ai dám hỏi? Về sau quen thân rồi, hỏi thăm một chút với thư ký của anh ấy, thư ký Vương liền nói một câu với em, nếu cậu dám có ý định gì với bạn gái của anh ấy, sẽ bị giết không tha, nhớ tới lần đầu anh ấy đánh em lợi hại như vậy, chị nghĩ em còn dám hỏi sao?"
Hàng Tiểu Ý im lặng, cảm thấy không qua nổi cửa này, chính cô bỏ rơi người ta, người ta lại thủ thân như ngọc vì cô, cô còn nghi ngờ người ta và bạn tốt của mình có gian tình, ha ha, cái này đúng là tự làm tự chịu mà.
Tần Vũ nhìn cô, trong ánh mắt là hứng thú kỳ lạ: "Chị dâu, chị và anh Thành có chuyện gì vậy, nói cho em nghe đi."
Hàng Tiểu Ý chậm rãi đứng lên, bước lên lầu, đi được một nửa, quay đầu lại, ánh mắt u oán nhìn Tần Vũ, giọng nói nhẹ nhàng: "Tần Vũ, nếu ngày mai cậu không thấy tôi nữa, hãy chôn cất tôi tại một nơi hướng ra biển, để xuân về tôi còn được ngắm hoa nở."
Nói xong câu này, vẻ mặt Hàng Tiểu Ý coi thường cái chết bước lên lầu.
"Ha ha, ha ha, ha ha... Đều không bình thường..." Tần Vũ im lặng lật người, nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...