- “Thế cái đó gọi là gì? Em yêu anh, Tống Thần! Và em biết rằng anh cũng yêu em! Chỉ một mình em mà thôi!”
- “Diệu Chi, em dựa vào đâu mà cho rằng tình yêu của anh không thể thay đổi? Em dựa vào đâu? Em đi xa anh bao nhiêu năm? Là năm năm! Em có quyền thay đổi, còn anh thì không?”
- “Mục Tống Thần!” - Hoà Diệu Chi rống to - “Em chưa từng thay đổi! Tình yêu của em chưa từng thay đổi!”
- “Anh có vợ rồi.”
- “Anh...” - Hoà Diệu Chi lùi về sau một bước - “Anh nói cái gì? Anh... Anh...”
- “Diệu Chi, ngày em chuyển sang Mỹ không một lời, anh đã quỳ trước cửa nhà em ba ngày ba đêm! Nhưng anh đợi được gì? Ba mẹ em hắt một chậu nước lạnh vào người anh, bảo anh hãy cút đi đi! Bởi vì em sẽ không bao giờ trở về nữa! Anh một mình chờ em, chờ em suốt bốn năm! Bốn năm em có hiểu được hay không? Nhưng rốt cuộc thì thế nào? Thời gian khiến anh nhận ra, anh và em đã không thể nào tiếp tục được nữa! Em có cuộc sống của em, mà anh, cũng bắt buộc phải bắt đầu lại cuộc sống của anh! Anh đã buông tay rồi, Diệu Chi, bốn năm trước anh đã buông tay em rồi!”
- “Không!” - Cô nức nở, nước mắt tràn ngập hốc mắt - “Tống Thần, chúng ta đã hứa, chúng ta đã hứa rằng sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long!”
- “Em đi năm năm bặt tín, không nhắn nhủ cho anh một lời! Em bảo đầu bạc răng long thế nào đây? Em sống hay chết anh còn không biết, Diệu Chi, và bây giờ anh đã không còn yêu em nữa!”
- “Không... Không thể nào... Tống Thần, em yêu anh...”
Hoà Diệu Chi ngồi xổm xuống nền nhà, khóc lớn. Cô đã sai rồi. Cô cứ nghĩ Mục Tống Thần sẽ đợi cô. Cô cứ nghĩ tình yêu của hắn dành cho cô có thể vượt qua mọi thử thách. Nhưng thật ra, hắn còn cần cuộc sống của hắn, hạnh phúc của hắn, hắn không thể vì Hoà Diệu Chi cô mà chờ đợi quá lâu như vậy!
Thật ra Diệu Chi không biết, Mục Tống Thần không phải là không đợi được, mà là tình yêu của Mục Tống Thần dành cho Diệu Chi tuy sâu, nhưng chưa nặng đến mức có thể không mài mòn theo thời gian! Bởi vì định mệnh đã định trước, người suốt đời cùng Mục Tống Thần, không phải là Hoà Diệu Chi.
Mục Tống Thần nghiêng người mở cửa sổ, đốt một điếu thuốc. Hắn nhắm mắt, rít vị khói thơm nồng, và suy nghĩ. Hắn nhớ đến nụ cười của Lập An Hạ, đến sự mặt dày không sợ trời đất của cô, và hắn biết, tình yêu của hắn dành cho Hoà Diệu Chi thật sự đã kết thúc. Bởi vì hắn không còn đau lòng lúc nhìn Hoà Diệu chi khóc, có chăng cũng chỉ là xót xa. Bởi vì hắn không còn cảm thấy mặt trời rọi xuống tim hắn lúc nhìn Diệu Chi nữa, có chăng cũng chỉ là cảm giác giữa những người bạn. Bởi vì hắn không còn nhớ nhung Diệu Chi mỗi đêm về, có chăng cũng chỉ là nhẹ nhàng lướt qua.
- “Mục Tống Thần! Em không tin! Em không tin!”
- “Em không tin là chuyện của em! Hoà Diệu Chi, từ cái ngày mà em chuyển sang Mỹ đó, đã định là chúng ta vĩnh viễn kết thúc!”
Hoà Diệu Chi khóc, ánh mắt đau thương lộ ra vài phần thù hận.
___
Trời mưa.
Lập An Hạ bung dù đi từ trạm xe bus về đến nhà. Không gian nhấn chìm trong tiếng mưa lách tách. Cô miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cô và Mục Tống Thần có thể cùng nhau đến khi nào? Nếu chẳng may một ngày người con gái kia tìm đến cô, nếu chẳng may một ngày hắn chán ghét cô, thì cô phải làm sao đây?
Đầu óc trên mây trên gió đến mức Lập An Hạ đã xỏ dép đi vào nhà lúc nào không hay. Cô gấp dù bỏ vào tủ đựng, đặt giỏ xách lên ghế sofa. Cô mở tủ lạnh, cắt thức ăn mà cảm thấy người mình cứ trống rỗng một cách không lí giải được. Mục Tống Thần đi từ khuya hôm qua đến bây giờ cũng chưa về nhà.
Trong căn bếp vô cùng trống trải, chỉ có tiếng mưa hoà với tiếng cắt thái và tiếng xèo xèo của thức ăn. Lập An Hạ cười khổ, thì ra lúc thiếu người kia, cô lại trở nên yên lặng như vậy. Sự phụ thuộc từ lúc nào mà bắt đầu như vậy?
Nấu ăn xong thì Mục Tống Thần vẫn chưa về. Lập An Hạ cũng không có tâm trạng, lặng lẽ đóng đồ ăn lại rồi đi lên lầu. Hoàn thành việc tắm rửa thì cũng là một tiếng sau đó, Lập An Hạ đăng nhập vào Weibo, phát hiện mình có rất nhiều thông báo. Cũng đã rất lâu rồi cô không vào đây nhỉ?
“Hạ Hạ! Dạo này thế nào rồi?”
“Hừ, Yên Lam cô nương cậu ngao du bao nhiêu phương trời vẫn còn nhớ đến tớ à?”
“Này, tuần sau tớ trở về Bắc Kinh đấy! Mình hẹn gặp đi!”
“A? Thật ư?”
“Dĩ nhiên là thật. Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Nếu là Diệu Chi chắc chắn cậu ấy sẽ bắt đầu...”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lập An Hạ hơi cứng người.
“Dạo này có tin tức gì của Tiểu Chi không?”
“Không có. Cậu ấy giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”
“Theo linh cảm mách bảo tớ, cậu ấy vẫn bình an vô sự và chuẩn bị trở về gặp chúng ta!” - Lập An Hạ tin rằng, Hoà Diệu Chi chắc chắn sẽ trở lại.
“Cậu mà cũng có linh cảm sao?=)))”
“Cậu đi chết đi!”
Nhắn tin với Ninh Yên Lam khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ, Lập An Hạ vươn vai đứng dậy. Cô vừa rửa mặt đi ra thì thấy Mục Tống Thần đã im lặng ngồi trên ghế nhìn ra ban công. Phòng ngủ chưa bật đèn, từng đợt bóng tối giống như muốn đem hắn hoà lẫn vào không khí. Cô cảm thấy lồng ngực hơi tắc nghẹn, sau đó bước đến, xoa xoa đầu hắn từ phía sau.
- “Ăn tối chưa?”
- “Ăn hết thức ăn bên dưới rồi.”
- “Ừ, rất tốt.”
- “Không hỏi tôi đi đâu sao?”
- “Không hỏi. Anh cần có tự do của anh.”
Mục Tống Thần vươn tay kéo Lập An Hạ ngồi xuống đùi mình, vùi mặt vào trong hõm cổ cô. Hắn còn ngỡ cô gái này sẽ tra hỏi làm hắn không biết trả lời thế nào, thì ra lại không có.
- “Anh làm sao vậy? Ai có đủ bản lĩnh khiến anh thở dài như vậy?”
- “Ngoài kẻ mặt dày ngốc nghếch như cô thì ai còn có khả năng này?”
Lập An Hạ phì cười. Cô chưa ăn, nhưng thấy hắn đã ăn hết như vậy, bụng cũng đột nhiên rất no. Mục Tống Thần tắm rất nhanh, sau đó một tay kéo Lập An Hạ từ bàn máy tính lên giường ngủ. Cô đỏ mặt, nghĩ thầm “Lẽ nào... Mình cuối cùng cũng trở thành nữ chính rồi sao?” Nghĩ thế mà mặt thì đỏ lựng.
- “Cô đỏ mặt cái gì thế? Đừng có nói là...” - Hắn nở nụ cười xấu xa.
- “Anh chết đi!”
- “Yên tâm, tôi phải vỗ béo cô thêm một chút nữa. Đến lúc đó ăn sẽ no và ngon hơn!”
- “Mục-Tống-Thần!!!”
Tại sao lúc nào cô đang mơ mộng lãng mạn, hắn cũng có thể một nhát chặt đứt màu hồng kia?
Nhưng những lời tiếp theo chưa kịp nói ra đã phải nuốt vào bụng. Môi hắn phủ xuống môi cô với tốc độ nồng nhiệt và nhanh nhất, làm cho Lập An Hạ không kịp thở. Hắn giữ chặt hai tay cô trên đầu, tần suất cháy rực đến khó tin. Môi cả hai quyện vào nhau, hơi thở gấp gáp. Lập An Hạ bị hắn hồn đến mức ruột gan lộn vòng, cô có cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi. Sợ sẽ chết ngạt vì một nụ hôn, cô xoay mặt đi, thừa dịp Mục Tống Thần ngẩng đầu, một phát đè hắn xuống dưới người mình, tranh thủ thở. Cô hít lấy mấy ngụm không khí, ngồi trên ngực Mục Tống Thần mà khí phách thở.
Nhìn thấy bộ dáng đỏ lựng mê người của cô gái nhỏ này, đột nhiên hắn có cảm giác "nơi nào" đó của mình trương phồng lên. Hắn nghiến chặt răng, gào lên:
- “Lập An Hạ, đi khỏi đây trong vòng năm giây đếm ngược nếu cô không muốn bị tôi ăn sạch sành sanh! Năm... Bốn...”
Lập An Hạ chậm chạp suy nghĩ, cuối cùng như bị ma đuổi đạp cửa phòng ngủ chạy thẳng xuống dưới nhà. Mục Tống Thần cũng cùng tốc độ như vậy, phi thẳng vào nhà tắm ngồi dưới vòi nước lạnh. Thật ra không phải hắn không muốn "ăn" cô, mà lá hắn muốn cô phải cam tâm tình nguyện mà chịu bị "ăn" dưới trướng của hắn. Hắn sẽ chờ, chờ đến khi nào cô yêu hắn đến mức chấp nhận trở thành người phụ nữ thật sự của hắn.
Hắn thích An Hạ, nên hắn sẽ tôn trọng cô.
__ __
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...