Cuộc Hành Trình Của Rine

Trong lúc đang đi trên đường, tôi và Enda tìm thấy một nhóm người kéo theo xe ngựa.

Trên tay họ, ai cũng trang bị chiếc vòng giống nhau.

Cảm thấy tò mò, tôi đã thử nhìn tính năng của nó thông qua .

Kết quả... tôi nhanh chóng hiểu ngay tình hình.

Ra vậy ra vậy, đây chính là cách lũ người kia quản lý, không để người dân sử dụng ma thuật.

Đã nắm được công thức của chiếc vòng, tôi chế tạo một chiếc cho bản thân và Enda.

Đương nhiên tôi đã tùy chỉnh lại tính năng của nó. Tôi cài đặt tên cho chiếc vòng của mình là Rinda, còn Enda là Enda. Khi bước vào trong thị trấn, dẫu chiếc vòng có bị kiểm tra, thông tin từ chiếc vòng cũng sẽ xâm nhập vào hệ thống và khắc ghi vào bộ phận lưu trữ.

Ngẫm nghĩ lại, kỹ năng của tôi nếu có nguyên liệu thì quả thật là chuyện gì cũng có thể làm được. Đặc biệt là ở trong thời đại này, khi có hệ thống kiểm duyệt là chiếc vòng ngu ngốc kia, tôi hoàn toàn có thể làm giả và xâm nhập vào bất cứ thị trấn nào.

...Không lẽ, tôi có thể trở thành spy! Từ rất lâu rồi, tôi nhớ mình có xem qua một bộ anime về gia đình spy. Chuyện đã lâu rồi nên tôi không nhớ rõ nữa. Trong đó, tôi ấn tượng nhất là cô bé có khả năng đọc tâm trí người khác.

Không hẳn là tôi muốn đọc tâm trí ai đó đâu. Nhưng nếu có thể chế tạo được một Ma Đạo Cụ như vậy thì hẳn cũng thú vị nhỉ. Đáng tiếc thay, tôi lại không sở hữu những nguyên liệu cần thiết.

"Vào thử thị trấn này nhé, Enda."

"Vâng!"

Thị trấn này không có gì đặc biệt. Hiện tại, tôi đang trên đường đi tìm kiếm thị trấn cảng. Đã lâu lắm rồi tôi vẫn chưa được ăn hải sản. Ấy mà, càng đi lại càng vào sâu đất liền.

Tôi và Enda đã trọ lại ở thị trấn đó ít lâu. Thưởng thức những món ăn độc lạ chỉ có ở thị trấn này. Nhưng rồi sau đó chúng tôi phải gấp rút rời khỏi.

Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng thôi... tôi cứ có cảm giác, bản thân đi đến đâu là đám kỵ sĩ lại kéo đến đó. Dẫu đã ngụy trang rất hoàn hảo rồi, nhưng nói sao nhỉ, giống như khi bắt gặp cảnh sát ở ngoài đường ấy, dù không phạm tội gì cũng tự nhiên thấp thỏm.

Thế rồi, cứ lập đi lập lại như vậy, cuối cùng chúng tôi đến được một thị trấn nằm ở giữa sa mạc.



Chúng tôi đã ở lại thị trấn sa mạc khoảng 3 tháng. Nơi đây yên bình theo đúng nghĩa đen. Người dân ai nấy đều rất thân thiện, sẵn sàng tiếp chuyện với một người đến từ bên ngoài như tôi. Món ăn tuy không thể gọi là ngon, nhưng hương vị tương đối phong phú. Quan trọng nhất là, quả nhiên ở một vùng đất xa xôi như nơi đây, đám kỵ sĩ kia không kéo đến.

"Nhà trống à, cô Rinda định sẽ cư trú ở vùng đất khô cằn này sao?"

Ông chủ nhà trọ kinh ngạc nhìn tôi.

Không biết cảm quan của những người ở đây thế nào, nhưng tôi lại thấy đây là một thị trấn rất yên bình. Tại trung tâm thị trấn còn có một ốc đảo tuyệt đẹp. Muốn có một cuộc sống an nhàn không lo nghĩ, chọn nơi đây là nhất.


"Nếu cô Rinda đã kiên quyết như vậy... được rồi, để tôi giới thiệu cô với chủ đất nơi đây."

Gọi là chủ đất nhưng thật ra người đó là lãnh chúa của thị trấn sa mạc.

Nhờ ông chú quán trọ giới thiệu mà tôi dễ dàng gặp được người đứng đầu.

"Tôi là Degenhard Rocchigiani, người đứng đầu thị trấn sa mạc này. Cô có thể cho tôi biết mục đích mua nhà của cô không?"

"Tôi là Rinda. Cũng không giấu gì, tôi muốn mở một tiệm thuốc nhỏ."

Lãnh chúa là một ông lão có vẻ ngoài hiền hậu. Nhân tiện, vì tên của ông ấy quá dài nên tôi đã quên mất sau khi nghe xong.

"Mở một tiệm thuốc... không lẽ cô Rinda đây là phù thủy?"

"Bậy... À không, tôi chỉ là một dược sư bình thường thôi."

Why?! Tôi thật sự không thể hiểu được tại sao đám người ở thế giới này cứ nhắc đến chế thuốc là quy kết ngay với phù thủy. Lẽ nào trong thị trấn này không có dược sư hay y sĩ sao? Thế thì người dân ở đây chống chọi với bệnh tật như thế nào.

"Dược sư... ra là vậy. Tôi đã hiểu rồi. Chẳng là ở thị trấn sa mạc này không ai hành nghề chữa bệnh. Với vai trò là lãnh chúa, nếu có thể, tôi mong cô Rinda đây hãy giúp đỡ những người dân ở đây."

Nghe ra mới biết, cứ cách vài tháng một lần sẽ có đoàn thương nhân đến. Người dân ở đây mua thuốc từ đoàn thương dân và tích trữ trong nhà.

Tuy nhiên, đó chỉ là biện pháp tát nước tràn đê. Vào những lúc thật sự cần thiết, nếu không phải là thuốc bị hỏng thì cũng là thời điểm đoàn thương nhân chưa đến.

"Vâng, nếu mọi người cần giúp đỡ, tôi sẽ không ngại xắn ống tay áo đâu."

"Nghe được câu này từ cô là tôi yên tâm rồi."

Ông lão vuốt bộ râu bạc trắng rồi nở nụ cười thân thiện. Sau đó, ông ấy giới thiệu tôi với một người quản gia và nhờ người này đưa tôi đi xem nhà.



Ngôi nhà tôi chọn có không gian tương đối rộng rãi. Có tổng cộng 3 phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh tắm rửa, phòng tiếp khách và sảnh có thể bày kệ bán thuốc. Ngoài ra còn có một bồn chứa nước lớn và tầng hầm.

"Căn nhà thật rộng lớn. Mama, tuyệt vời quá đi."

Enda chạy nhảy trong ngôi nhà trống trải vẫn chưa được bài trí nội thất. Bình thường con bé rất ngoan ngoãn và kiệm lời. Nhìn thấy con bé chơi đùa ngây thơ đúng như lứa tuổi, tôi không khỏi cảm thấy an tâm.

Nghĩ lại, tôi đã đưa Enda đi từ thị trấn này đến thị trấn khác. Ở chưa được vài tuần đã rơi khỏi và tiếp tục hành trình. Cũng vì vậy mà Enda không có bạn bè chơi cùng. Có lẽ, con bé trở nên kiệm lời cũng là vì như vậy.

"Enda, phụ mama dọn dẹp nhà nhé."


"Vâng ạ~"

Chúng tôi đã dành ra một tuần lễ để mua sắm và bày trí nội thất trong nhà.

Sau khi đã ổn định, tôi bắt tay vào chế thuốc thông qua dụng cụ mà không sử dụng "hợp thành". Biết rằng chiếc vòng phong ấn ma lực này là do tôi tự chế tạo. Tuy vậy, đề phòng vạn nhất, tôi vẫn chọn phương cách truyền thống này.

Thêm nữa, tôi không muốn chế ra những loại thuốc có công dụng quá cao. Như vậy, có khả năng sẽ dẫn đến những nghi ngờ không cần thiết.

"Mama, dạy cho Enda nữa nhé. Enda cũng muốn giúp Mama."

"Tất nhiên rồi. Cảm ơn Enda nhé."

Tôi xoa đầu con bé.

Enda quả là một đứa trẻ đáng yêu.

Rõ ràng là con bé sở hữu những kỹ năng giống tôi. Ấy mà, con bé vẫn muốn học chế thuốc từ tôi. Xoa đầu thôi vẫn chưa đủ, tôi chỉ muốn ôm chặt lấy Enda. Chỉ là, hiện tại một tay đang bận nghiền thuốc nên không thể.



"Xin hãy cứu chị của em!"

Vị khách đầu tiên của tiệm thuốc... chính là một bé trai.

Cậu bé này sống nương tựa với người chị. Có vẻ như chị của cậu bé đã lâm bệnh và nằm giường suốt một tuần nay. Nhưng vì không tin tưởng tiệm thuốc, đợi đến khi tình trạng trở nên nghiêm trọng và không còn cách nào khác, cậu bé mới tìm đến đây.

Tôi cũng đã đoán trước được những tình huống như vậy sẽ xảy ra nên... không thể nổi nóng với cậu bé được. Nhưng mà nhé, nếu chậm trễ thêm 1 ngày, tính mạng của người chị đã không còn.

"Đừng có giỡn mặt, thằng nhóc! Tại sao lại không đến sớm hơn hả?! Nhóc có biết tình trạng của chị nhóc thế nào rồi không?!"

Tôi không kìm được mà giơ tay lên... nhưng nhìn thấy Enda sợ hãi ở phía sau, tôi đã kịp dừng lại.

Nói thẳng ra, trong cửa tiệm của tôi không có loại thuốc nào chữa trị được cho chị của cậu bé. Nếu cậu bé đến sớm hơn vài ngày thì còn có thể...

(Thật là...)

Mới nói xong hôm trước, hôm nay tôi đã phải sử dụng đến kỹ năng.




"Cảm ơn cô Rinda rất nhiều ạ. Tôi nên làm gì để trả lại ơn cứu mạng này đây..."

"Chỉ cần cô bé khỏe mạnh lại là tôi vui rồi. Không cần ơn nghĩa gì đâu."

Vài ngày sau, chị gái của cậu bé đến cảm ơn và mang tặng cho tôi giỏ cá bắt được ở ốc đảo.

Kể từ sau ca đầu tiên ấy, có rất nhiều bệnh nhân tìm đến cửa tiệm. Danh tiếng của tôi cũng mỗi lúc mỗi tăng, tựa như con lươn đột nhiên hóa thành con rồng vậy.

Dẫu không muốn nổi bật, song không ai trong thị trấn là không biết đến sự tồn tại của tôi.

Cho đi ơn nghĩa sẽ nhận lại được lòng tin. Người xưa có câu như vậy. Cũng nhờ thế, cuộc sống tại thị trấn sa mạc của tôi diễn ra vô cùng thuận lợi.

...Cho đến khi lãnh chúa đột ngột ra đi.



F*** ***!

Tôi giơ ngón giữa lên trước tên con trai của lãnh chúa, hay nói cách khác là lãnh chúa đương nhiệm.

Nhờ ơn hắn, mà hiện tại vị trí của tôi trong thị trấn này chẳng khác gì giữ thăng bằng trên cầu cây.

Danh tiếng mà tôi xây dừng trong một năm qua bây giờ đã trở thành tiếng xấu đồn xa!

"Cách chào hỏi của em thật thú vị đó, Rinda."

À ha ha. Tên này thật ngu ngốc. Thậm chí hắn còn không biết được rằng tôi đang thể hiện hình thể thóa mạ.

"...Vị này là...."

Đến lúc này, hắn mới nhận ra sự hiện diện của Nấm... Anh Han.

"Người này chính là ông xã của tôi!"

Tôi ôm lấy tay của anh Han và thì thầm nhỏ vào tai anh ta "Hợp tác với tôi nhé."

Anh Han đã trở nên đông cứng như pho tượng nhưng vẫn gật đầu ra chiều đồng ý.

"Vậy à... hóa ra, người này thật sự tồn tại..."

Trông vẻ mặt hắn ta sốc nặng, nhưng không có vẻ gì là sẽ rời khỏi đây.

"Là thế đấy, mong anh về cho."

"Không không, lần này tôi đến đây là có điều quan trọng cần nói."

Ơ kìa, hắn ta đã thay đổi cách xưng hô. Thật thảm hại.


"Tôi không có gì phải nói với một kẻ phá cửa, tự tiện xông vào nhà người khác cả."

"Chậc... cách cửa sập xuống không phải lỗi do tôi... mà, có giải thích thì cô cũng sẽ không tin đâu. Nhưng, chuyện này, tôi nhất định phải nói cho cô biết."

...Điệu bộ của hắn tương đối thành khẩn.

Không lẽ, hẳn thật sự có chuyện quan trọng sao?

"...hầy... thôi được rồi, mời anh vào phòng khách. Anh Han, sửa lại cửa giúp em nhé. Dụng cụ để ở tủ sau nhà."

"...ừm."

☆☆☆

Bố tôi - Degenhard Rocchigiani đột ngột ra đi. Chuyện này xảy ra chỉ trong thoáng chốc. Đến mức, tôi còn ngỡ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ siêu thực.

Ngày hôm trước ông vẫn còn khỏe mạnh chơi đùa cùng với những đứa trẻ hàng xóm. Bố tôi là như vậy đó, dù ngồi trên chiếc ghế lãnh chúa, nhưng ông không bao giờ nhìn xuống người dân. Ông xem những đứa trẻ hàng xóm như cháu ruột của mình.

Sáng hôm sau, ông gục ngã. Đến trưa cùng ngày thì ra đi. Trước lúc lâm trung, ông giao cho tôi một chiếc chìa khóa, bảo rằng đây là bí mật của thị trấn sa mạc.

Cùng thời điểm đó, ốc đảo ở rất nhiều nơi bị ô nhiễm bởi chất độc bí ẩn. Chỉ còn lại ốc đảo ở giữa thị trấn là không bị nhiễm độc. Điều này quả thật kỳ lạ.

Đồng thời điểm, tôi còn nghe được một tin động trời. Đó là thuốc của nhà Rinda có thể chữa trị loại độc này nếu lở uống nhầm thứ nước đó. Cũng bắt đầu xuất hiện những lời đồn thổi cho rằng cô Rinda chính là phù thủy. Sự việc lần này là do cô Rinda tự biên tự diễn.

Riêng tôi, tôi không nghĩ cô Rinda là một người như vậy. Cô ấy có diện mạo rất xinh đẹp, tuy có một con... Không, cô Rinda đã sống ở đây khoảng 1 năm. Chẳng lý nào cô lại đạp đổ chén cơm của mình chỉ vì một ích lợi lộc... nếu không có mục đích khác.

Cũng vì vậy, tôi - người kế thừa Degenhard Rocchigiani, Florence Rocchigiani - đã mượn danh lãnh chúa tân nhiệm nhằm tiếp xúc, và tìm hiểu con người của cô Rinda.

...Mặc dù tôi có nói những lời cưa cẩm để bị người ta ghét... nhưng, tôi có thể khẳng định rằng cô Rinda không phải là thủ phạm, thông qua theo dõi 24/7.

Cô Rinda không hề đi quá xa nhà. Thế nhưng ốc đảo ở những vùng ngoại ô vẫn không ngừng bị ô nhiễm độc. Không những thế, tốc độ còn mỗi lúc mỗi nhanh.

☆☆☆

"...ra là vậy... tôi đã hiểu được tình hình rồi... nhưng, tôi không nghĩ thứ đang lây lan ở những ốc đảo là độc."

Chuyện lãnh chúa qua đời đột ngột quả thật là một bí ẩn. Nhưng những người đến mua thuốc ở chỗ tôi chỉ bị mắc một căn bệnh truyền nhiễm có mức độ nguy hiểm nhẹ thôi. Chỉ cần uống thuốc, sẽ không tái bệnh lần hai.

"Ý của cô là sao! Cô biết điều gì đó phải không!"

"Anh đừng nóng vội như vậy. Chuyện này quả thật có nhiều ẩn tình. Tôi có thể đến nơi an nghỉ của lãnh chúa tiền nhiệm không?"

"...dù không hiểu ý định của cô, nhưng tất nhiên là được rồi. Cô Rinda đã giúp đỡ rất nhiều cho thị trấn này mà."

Ốc đảo bị ô nhiễm bởi một loại virus truyền nhiễm không gây hại. Chiếc chìa khóa và bí ẩn của thị trấn sa mạc. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của ngài lãnh chúa tiền nhiệm...

Mặc dù không phải là thám tử lừng danh. Nhưng cược trên danh nghĩa của ông nội, tôi chắc chắn sẽ vạch trần bí ẩn này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận