Cuộc Hành Trình Của Rine

Bụng tôi đau khủng kiếp. Cơ thể bị hất tung về phía sau, lưng bị va đập mạnh vào một táng đá. Lúc này, từ dạ dày đang đau quặn thắt của tôi, có thứ gì đó xộc lên. Thông qua cổ họng, khoang miệng tôi bị lấp đầy bởi vị sắt. Hoàn toàn trong vô thức, tôi nôn ra một ngụm máu đỏ sẫm.

Dũng Sĩ – kẻ đã tấn công tôi tiến đến. Khuôn mặt anh bạn vô cùng lạnh lùng, không còn sót lại vẻ đơn thuần thuần túy trong lần đầu gặp mặt nữa...

(...ể? Không lẽ mình sắp bị chép?)

Không không không, đương nhiên tôi biết lý do vì sao bản thân bị tấn công rồi. Tuy nhiên nhé, tôi đâu hề có ý định như vậy đâu. Giả như anh bạn Dũng Sĩ này yêu cầu. Tôi tuyệt đối sẽ trả lại mà!

(...đợi đã, nghe tôi nó đi...!)

Phụt... thay vì giọng nói, tôi phun ra thêm một ngụm máu. Nội thương nghiêm trọng khiến tôi không thể nói được gì nữa. Trong lúc đâu óc đang rối lên như len, anh bạn Dũng Sĩ đã cắt đứt khoảng cách.

".............."

Vẫn nhìn tôi với ánh mắt băng lãnh, Dũng Sĩ giơ kiếm lên. Giây tiếp theo... tôi khóc thét mà không thành tiếng. Cánh tay phải của tôi bị chém lìa không nhân nhượng.

(...đau quá đau quá đau quá... pain!)

Anh bạn Dũng Sĩ nhặt cánh tay của tôi lên. Ngay sau đó, biểu tượng khắc họa rất nhiều văn tự kỳ lạ trên cổ tay tôi bất chợt tỏa ra ánh sáng huyền bí. Một thứ gì đó trông giống chuôi kiếm mọc lên từ biểu tượng, anh bạn Dũng Sĩ chóng vánh bắt lấy chuôi kiếm và rút nó ra.

(...đó là!)

Thanh kiếm có kiếm cách tựa như cánh thiên thần. Không còn nhầm lẫn gì nữa... đó chính là Thánh Kiếm – chìa khóa đánh bại Ma Vương.

Với Thánh Kiếm trên tay, Dũng Sĩ bước đến trước mặt tôi. Vì cơ thể bị thương quá nghiêm trọng nên tôi chẳng thể bỏ chạy được. Anh bạn Dũng Sĩ nhìn xuống tôi, ánh mắt lúc này chứa đựng một chút thương cảm.

"Xin lỗi cô."

Chưa nói hết câu, Dũng Sĩ đã vung kiếm chém bay đầu tôi.

(Nếu mà xin lỗi thì đừng có làm!!!!!)



Mở rộng trước mắt tôi và anh trai Danker là một cánh rừng tăm tối. Không phải là theo nghĩa bóng nhé. Từ cây cỏ cho đến thực vật nói chung đều bị nhuộm bởi sắc màu đen huyền.

"Có vẻ đây chính là nguồn gốc của căn bệnh truyền nhiễm."

Nhìn vào con suối đen ngòm gần đó, tôi nói bằng chất giọng nghiêm túc. Thì ra chính thứ này là nguyên cớ khiến tôi đánh mất first kiss sao...

(...thật đáng ghét!)

"Chậc, chắc hẳn là ảnh hưởng của Ma Vương rồi."

Danker thậm chí còn tức giận hơn tôi. Tự nhiên, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé khi chỉ biết nghĩ đến bản thân. Chắc hẳn, anh trai Danker đây đang căm phẫn thay cho những người đã ra đi trong sự kiện lần này.

(Nói là nói vậy...)

Tôi vẫn thương thân lắm. Hơi đâu mà lo cho những người không liên quan. Cánh rừng trở nên như thế này, tức là chúng tôi hiện đã đến rất gần nơi trú ngụ của Ma Vương. Nói huỵch toẹt luôn nhé, bây giờ tôi chỉ muồn về nhà. Tắm nước nóng và ngủ giường êm thôi.

"Này, anh trai Danker..."

"Ta sẽ không hóa giải vòng cổ cho Rine đâu. Có một việc vô cùng quan trọng mà chỉ cô mới có thể thực hiện."

Vâng, lại là giọng điệu này. Thật ra là anh trai Danker muốn gì ở tôi cơ chứ. Thuốc cũng đã giao. Trang bị cũng đã chế tạo. Một đứa không có khả năng chiến đấu như tôi thì có thể làm được gì trong cuộc hành trình thảo phạt Ma Vương này?

".........."

"...hầy... đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Đến nơi rồi thì Rine sẽ hiểu ngay thôi."

Đôi co cũng không giải quyết được vấn đề, tôi đành phải chấp nhận bước vào cánh rừng nguy hiểm cùng anh trai Danker. Sau hai ngày (ước lượng), mục đích điểm mà anh trai Danker đưa tôi đến là một tòa nhà trắng xóa.

(...ồ, trông khá giống đền thần Hy Lạp cổ đại.)

Những cây cột màu trắng, văn tự cổ mạ vàng, cánh cổng rộng lớn bằng kim loại. Ngoài cảm nhận ở trên, tôi không còn liên tưởng nào khác. Thế nhưng, tại sao đền thần Hy Lạp cổ đại lại nằm ở một nơi như thế này vậy kìa?

(Quả là thần bí...)

"Thần Điện này là nơi cất giữ Thánh Kiếm, ngoài Dũng Sĩ, không ai có thể tiến vào bên trong..."


Nói rồi, anh trai Danker nhìn sang tôi.

"...??"

Tôi nghiêng đầu khiến vành mũ chóp cũng nghiêng theo.

"Ta muốn Rine vào bên trong đoạt lấy Thánh Kiếm."

"Ửm? Không phải anh vừa bảo ngoài Dũng Sĩ... này!"

Bị Danker đẩy vào lưng, tôi ngã nhào về phía trước. May mắn thay, tôi đã kịp thời giữ thăng bằng, nên không bị té sấp mặt. Cái người này, đột nhiên làm gì thế không biết!

"Quả nhiên là như vậy... Rine, cô không nhận ra bản thân vừa đi xuyên qua kết giới sao?"

"Ể? Kết giới?"

Tôi chỉnh lại tư thế và xoay gót nhìn về phía Danker. Cho đến thời điểm này, tôi mới nhận ra ở nơi đó có một bức tường trong suốt.

"Nhìn này...gừ!"

Danker chạm tay lên bức tường trong suốt. Tựa như thể nước động, bức tường trong suốt rung chuyển. Và dẫu cổ gắng đến đâu, anh trai Danker cũng không thể đi xuyên qua được bức tường.

(...ừm..........)

...thật ra, tôi đã nghi ngờ chuyện này từ rất lâu rồi. Từ hồi đến Thị Trấn Của Những Chiếc Gương (gọi tắt là Thị Trấn Gương nhé). Cả bức tường bao bọc ngôi nhà phù thủy và bức tường ở Thị Trấn Gương. Việc tôi có thể đi xuyên qua kết giới, quả nhiên không phải tình cờ.

(...nhưng tại sao?)

Mặc dù không thể hiểu được nguyên do. Song, dù có nghĩ thì cũng vô ích thôi. Hãy cứ xem như, tôi sở hữu một thể chất đặc biệt có thể đi xuyên qua kết giới đi.

"Nhờ cả vào cô đấy, Rine."

"Vâng vâng, để đó cho tôi."

Trước sự đốc thúc của anh trai Danker, tôi ráo hoảnh đáp rồi từ tốn tiến đến gần cổng Thần Điện. Tôi quan sát từ trên xuống dưới, toàn là những ký tự kỳ lạ. Ngay cả cũng không giúp ích được gì. Đoạn, tôi đẩy cửa bước vào trong.

Mở ra trong tầm mắt là một không gian trắng tinh khiết. Có vẻ như, bên trong chỉ có duy nhất một căn phòng nối liền với cổng chính. Tại giữa căn phòng... vâng, là một bệ đá nhỉ.

(...ngoài ra thì không còn gì khác......)

Nhìn một vòng để xác nhận, khi chắc kèo rằng xung quanh không có bẫy, cũng không có thứ gì khác ngoài bệ đá, tôi tiến đến gần hơn.

"...cái này là Thánh Kiếm?"

Mọc ra từ bên trong bệ đá là chuôi kiếm và cách kiếm trông giống cánh thiên thần. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi chạm tay vào chuôi kiếm. Bỗng chốc, cả bệ đá phát ra ánh sáng thần bí. Tôi bất giác đưa tay còn lại lên che mắt.

Sau một lúc, ánh sáng tắt lịm. Khi tôi bỏ tay xuống, bệ đá đã không còn ở đó.

(...ể?)

Tưởng rằng bản thân vừa gây ra một việc không thể cứu vãn... thì bất chợt, tôi nhận ra ở cổ tay phải của mình xuất hiện một biểu tượng kỳ lạ.

(...cái quái gì đây?)

Định chạm vào biểu tượng...

"...waaaa!"

...thế là từ biểu tượng ấy, chuôi kiếm ban nãy chồi lên.

"Tuyệt ghê!"

Thử tượng tượng kiếm xuất hiện trên tay, tay phải của tôi tự lúc nào đã cầm một thanh kiếm trong rất kiểu cách.

"Ồ, hóa ra đây chính là Thánh Kiếm sao!"

Siêu ngầu luôn. Ở trong trạng thái chờ sẽ là biểu tượng trên cổ tay, khi chiến đấu chỉ cần nghĩ đến là xuất hiện. Khiêm tốn mà nói, cái này cool vãi hồn. Tôi cực kỳ ngưỡng mộ những thứ như thế này.

Nghĩ trong đầu một lần nữa, Thánh Kiếm hóa thành những hạt ánh sáng và trở về biểu tượng trên cổ tay tôi.


"Danker, tôi lấy được Thánh Kiếm rồi!"

Như thể vừa trải qua một sự kiện hấp dẫn trong game, tôi hào hứng quay lại báo tin với Danker. Bản thân tôi cũng thấy mình có hơi trẻ con, song tôi là như vậy đấy. Ra đường mà bắt gặp người ta đi bão, dẫu chẳng biết gì, tôi cũng nhào vô quẩy luôn. Tôi là một con người đơn giản như thế ấy.

"Ồ, cô làm tốt lắm. Quả đúng như dự đoán, Rine quả nhiên có thể thu hồi được Thánh Kiếm..."

Đến đây Danker đột nhiên thể hiện vẻ mặt khó xử.

"...đừng đột nhiên nhìn tôi chằm chằm vậy chứ....."

Bị anh trai Danker nhìn dai dẳng, tôi đảo mắt sang chỗ khác. Nói trước, không phải là tôi xấu hổ hay gì đâu nhé.

"...xin lỗi."

"...anh biết lỗi là tốt rồi."

"Không, cô hiểu sai ý ta rồi. Có được Thánh Kiếm trong tay, nghĩa là hiện tại chỉ Rine mới có thể kết thúc được sinh mệnh của Ma Vương."

...chuyện chỉ có như vậy thôi sao? Tôi thật không hiểu tại sao anh trai Danker lại trưng ra nét mặt nghiêm trọng như vậy.

"Thế thì chỉ cần tôi giao Thánh Kiếm cho anh trai Danker là được ấy mà."

"Rất đáng tiếc nhưng ngoài Dũng Sĩ và... Rine, e rằng không ai khác có thể sử dụng Thánh Kiếm."

Kết quả, tôi đã thử triệu hồi Thánh Kiếm, đưa cho anh trai Danker. Thế nhưng, còn chưa chạm vào, tay anh trai Danker đã bị nướng chín. Không khỏi cuống quýt, tôi dùng thuốc trong Túi Ma Thuật của bản thân, chữa trị vết bỏng cho anh trai Danker.

"Bây giờ Rine chỉ còn hai lựa chọn. Thứ nhất là cùng ta đánh bại Ma Vương. Đương nhiên, người chiến đấu sẽ là ta. Cô chỉ cần hạ quyết hắn. Hai là, Rine buột phải chạy thoát khỏi đây và tuyệt đối không được để Dũng Sĩ tìm thấy."

(...hả?)

Một là chết dưới tay Ma Vương. Hai là bị Dũng Sĩ truy lùng. Where đường sống sót?! Lạy chúa, tại sao anh không nói sớm hơn chứu!

(...gừ! Quá hèn hạ!)

Đợi tôi thu hồi Thánh Kiếm xong, anh trai Danker mới nói thì có khác nào đã gài bẫy tôi đâu!

(...hầy............)

Tôi thở ra một hơi thật dài.

"Nếu không đánh bại Ma Vương... chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Thế giới sẽ bị hủy diệt."

Phô mai... Như thế thì có khác gì bảo rằng, tôi đã hết đường rồi đâu?! Không đánh bại Ma Vương -> Thế giới diệt vong -> Death. Còn Plus thêm "Sự truy đuổi của Dũng Sĩ" nữa. Nếu nghĩ theo hướng này, vậy thì chẳng thà choảng nhau với Ma Vương...

"...hầy......"

"Thật sự xin lỗi, không giấu gì... nếu Rine không thu hồi được Thánh Kiếm, ta đã hóa giải vòng cổ cho cô rồi. Ta định như vậy ngay từ đầu. Nói cách khác..."

"...đánh cuộc. Ngay từ đâu, anh đã biết bản thân không thể một mình đánh bại Ma Vương?"

"Ờ... đúng như cô nói đó."

Hai chúng tôi rơi vào khoảng lặng. Lúc này trời cũng đã chuyển đêm. Khu rừng vốn dĩ đã tăm tối, nay lại càng hắc ám, ghê rợn hơn.

"...thôi được, tôi sẽ cùng anh đánh bại Ma Vương."

☆☆☆

Ta biết Rine sẽ chấp nhận. Dù luôn thể hiện thái độ chán ghét, song Rine là một cô gái tốt bụng. Qua chuyến hành trình này, qua khoảng thời gian bên nhau, ta thừa biết điều đó.

Có lẽ, ta sẽ không thể tha thứ được cho bản thân. Những điều ta đã làm, không khác gì lừa gạt Rine. Tuy vậy, nếu không đánh bại Ma Vương. Thế giới này sẽ chẳng còn hi vọng nào nữa.

Từ bên cạnh, ta nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng. Là Rine, nàng đã ngủ rồi chăng. Dẫu ở trong tình huống nào, Rine vẫn có thể ngủ rất ngon. Ta không khỏi cảm phục trước tinh thần mạnh mẽ đó. Giả sử là bản thân, giống như hiện tại đây, vì không ngủ được mà ta đã chọn canh gác.


Rút ngắn khoảng cách, ta nhìn vào khuôn mặt say giấc của Rine. Dường như mơ thấy điều gì đó tốt lành, bờ môi của Rine tựa như mỉm nhẹ. Nhìn một lúc mà không biết chán, khi nhận ra ta đã lăn đầu ngón tay của mình trên bờ môi hồng nhạt quyến rũ.

Như một lẽ tự nhiên, ta nhớ về ngày hôm ấy, cái ngày mà cả hai đã trao cho nhau nụ hộn... mặc dù, nó cũng giống như tai nạn. Tuy vậy, ta đã không thể đẩy cảm giác khi đó ra khỏi đầu.

Không biết tự lúc nào, ánh mắt của ta đã luôn dõi theo cô gái nhỏ này. Thái độ và tính cách của Rine không thể nói là dễ ưa được... thế nhưng, đối với ta, Rine vẫn là một cô gái rất đáng yêu.

Cảm xúc đột ngột dâng trào, đến lúc nhận ra... môi ta đã chạm phải một thứ gì đó rất mềm mại. Bị nhấn chìm trong cảm giác dễ chịu, thần trí của ta xém chút nữa đã bị thổi bay. Dẫu vẫn còn luyến tiếc, song ta quay trở về chỗ ngồi ban đầu.

Con tim xao xuyến tựa như bị ai đó bọp chặt.

☆☆☆

"Thánh Kiếm đã bị lấy mất." Dũng Sĩ cất giọng trầm.

"Không thể nào..." Thánh Nữ choáng váng.

"Ngoài Dũng Sĩ ra, còn ai có thể vào Thần Điện chứ..." Nữ Thủ Vệ tỏ vẻ trầm tư.

"Không lẽ là thánh kỵ sĩ?" Hiền Giả điềm tĩnh đưa ra quan điểm.

"Vẫn chưa biết được. Nhưng tôi có thể cảm nhận được ma lực của Thánh Kiếm." Dũng Sĩ nhìn về một hướng trong khu rừng tăm tối.

Đồng đội của Dũng Sĩ, Thánh Nữ, nữ Thủ Vệ và Hiền Giả cũng bất giác nhìn theo.

☆☆☆

Sáng sớm ngày hôm sau, ta và Rine tiếp tục chuyến hành trình. Chỉ còn một chặn đường nữa thôi, chúng ta sẽ đến được nơi trú ngụ của Ma Vương. Thứ ma lực hắc ám đã vấy bẩn khu rừng chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Dường như không chịu được cảm giác im lặng, Rine quay sang.

"Đánh bại Ma Vương rồi, sau đó anh trai Danker tính làm gì?"

Thực tâm, ta cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

"Vẫn chưa biết có thể đánh bại Ma Vương hay không..."

"À rá, chưa gì anh đã mất tự tin rồi sao?"

Giọng điệu không khác gì khích tướng. Nhưng ta có thể hiểu được lý do Rine như vậy. Thật không ngờ, một kẻ như ta cũng biết căng thẳng. Có phải là lần một lần hai đâu... 

...Nói gì đi nữa, Rine quả thật tinh ý. Dáng vẻ cố tỏ ra bình thường của ta, sớm đã bị nàng nhìn thấu.

"...ta chưa nghĩ đến. Nhưng nếu buộc phải nói... có lẽ là kết hôn chăng?"

"Hả? Ngốc! A-Anh trai Danker vừa dựng flag tử đấy! Rút lại ngay đi!"

Không hiểu vì lý do gì, Rine lại đột nhiên hét toáng lên.

"Thế còn Rine?"

"...ừm... chắc là tìm kiếm một cuộc sống an nhàn nhỉ. Mở một tiệm thuốc nhỏ, kiếm chút đỉnh, sau đó lập gia định và sinh con chăng?"

"Cô cũng giống như ta còn gì..."

"Bậy nhé, flag tử không công hiệu đối với Rine này đâu~"

Rine ưỡn ngực đầy tự hào. Còn tôi thì đang không hiểu, tại sao cô nàng có thể mạnh miệng như vậy. Nhân tiện, flag tử là cái quái gì thế?

Bầu trời mỗi lúc mỗi hắc ám hơn, có lẽ còn chưa đến một ngày nữa... Thế nhưng, quả nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"...Thật không ngờ, cô lại là người giữ Thánh Kiếm."

Xuất hiện trước ta và Rine chính là Dũng Sĩ và những người đồng đội.

Suy cho cùng, đây vẫn là một trò đánh cuộc. Sẽ thật may mắn, nếu có thể đến được chỗ Ma Vương trước Dũng Sĩ.

"Mong hai người..."

"Rine, thay đổi kế hoạch. Ta sẽ cầm chân họ. Trong khoảng thời gian này..."

"Hiểu rồi, tôi chạy là được chứ gì!"

Xem ra, không cần nói thì Rine cũng hiểu.

Bằng mọi giá cũng phải ngăn chặn Dũng Sĩ có được Thánh Kiếm.

Ta rút kiếm trên lưng và vào tư thế chiến đấu.

Sau khi trao đổi bằng ánh mắt, Rine đã chạy vào cánh rừng ngược lại – nơi đã từng xảy ra dịch bệnh.

Đồng đội của Dũng Sĩ toan đuổi theo, song đã bị ta thổi bay.


"Tôi có thể xem anh là kẻ thù nhỉ?"

Dũng Sĩ bình thản thốt lên. Sóng lưng ta lạnh ngắt. Không hổ danh là kẻ đã được vận mệnh chọn, áp lực vô cùng khủng khiếp.

"Cậu không hiểu sao. Điều cậu đang thực hiện chỉ khiến thế giới này nhanh chóng sụp đổ!"

"Tôi không thể tin tưởng những lời đó."

Hừ, ta thừa biết điều này. Những kẻ được vận mệnh chọn, chỉ có thể mù quáng tin vào vận mệnh.

Trận chiến giữa ta và Dũng Sĩ diễn ra ngang tài ngang sức. Nói đúng hơn, nhờ có trang bị của Rine mà ta nhỉnh hơn đôi chút.

"Anh thật đáng gờm đấy. Sẽ thật tốt nếu anh trở thành đồng đội của tôi."

"Hừ, ta sẽ không thay đổi quyết định!"

Ta hất tung Dũng Sĩ vào thân cây. Lúc này, nữ Thủ Vệ giận dữ lao đến tấn công vô định. Vung thanh kiếm tỏa ra ánh sáng đen huyền, ta đâm xuyen qua ngực của nữ Thủ Hộ. Thiếu nữ lập tức ngã sụp xuống mặt đất.

Dũng Sĩ luôn phát huy sức mạnh ở những phút giây khó đoán, để giảm đi dù chỉ một chút tỉ lệ đánh bại Ma Vương của Dũng Sĩ, ta buộc phải xuống tay với những người Đồng Đội.

"Sao ngươi dám!"

Hiền Giả không ngừng tung ra ma thuật tấn công. Ta vận dụng toàn bộ tốc độ, xuyên lưỡi kiếm vào cổ họng Hiển Giả. Đầu thiếu nữ rơi ra khỏi cổ, suối máu bắn lên dính vào khắp áo giáp của ta.

Thánh Nữ sợ hãi lùi bước, nhưng đã quá muộn để ta kết thúc luôn Thánh Nữ, bởi từ Dũng Sĩ bộc phát một luồng ma lực khủng khiếp mà ta chưa từng cảm nhận được trước đây.

Bỗng chốc tầm nhìn của ta nghiêng qua một bên, ta cố gắng giậm chân nhưng vô ích. Cả cơ thể ta ngã ụp xuống mặt đất lạnh lẽo. Cảm nhận được cơn nóng rát đến từ tay và chân. Lúc này đây, ta mới chợt nhìn thấy tay chân của ai đó đang nằm lăn lóc trên vũng máu... đùa à, đó chẳng phải là tay chân của ta sao!

Thanh kiếm Rine tặng cho ta chính là minh chứng rõ ràng nhất để chứng minh nó thuộc về ta. Ta cố gằng vùng vẩy... nhưng trước khi kịp mở Túi Ma Thuật, nó đã bị Dũng Sĩ cướp mất.

"...tôi không thể ngờ được là anh lại có thể tàn nhẫn cướp đi sinh mệnh của hai người họ. Lola và Amalia đều là người thân rất quan trọng đối với tôi......"

"...chậc, thế thì hãy trách bản thân đi... vì cậu đã lựa chọn sai con đường!"

"Quả đúng là như vậy, tôi đã không đủ sức để bảo vệ hai người họ. Tuy vậy, nhờ sự hi sinh của họ mà sức mạnh trong tôi đã được gia tăng."

"...cậu đang nói nhãm gì vậy! Nếu muốn xuống tay thì cứ xuống nhanh đi!"

"Tôi cũng rất muốn làm như vậy. Nhưng tôi sẽ không giết anh ngay. Tôi còn phải đuổi theo cô phù thủy kia nữa."

Một thứ bóng tối đặc kẹo lấp đầy trong ta. Dẫu đã mất đi chân tay, song ta vẫn đứng dậy. Khi định lấy thanh kiếm, có thứ gì đó đen đặc bám vào chui kiếm và quay về với ta.

"Sức mạnh bóng tối... tại sao một Thánh Kỵ Sĩ như anh lại sở hữu loại sức mạnh này."

Dũng Sĩ không khỏi bất ngờ.

Ta không màng đến, lao đến tấn công hắn.

Nếu ta gục ngã ở đây, Rine sẽ gặp nguy hiểm. Suy nghĩ này đã giúp ta đứng lên và tiếp tục chiến đấu.

"Ra là vậy, cô phù thủy kia chính là người quan trọng của anh nhỉ."

Dũng Sĩ bất ngờ tăng tốc.

Không lẽ nào!

Ta bán sống bán chết đuổi theo hắn, nhưng mãi vẫn không thể bắt kịp. Thậm chí còn bị hắn bỏ xa. Mỗi lúc khoảng cách mỗi bị nới rộng... và rồi ta để mất dấu hắn.

"Chết tiệc!"

Không lẽ hắn biết vị trí của Thánh Kiếm?! Tưởng rằng Thánh Kiếm sau khi được thu hồi thì sẽ không sao. Nào ngờ... ta đúng là đã quá ngu ngốc. Bị ám ảnh bởi việc đánh bại Ma Vương mà thiếu đi tính toán thận trọng. Ta quả là ngốc nghếch mà!

"...vừa rồi là!"

Một âm thanh tương đối lớn. Ta bứt tốc chạy về phía phát ra tiếng động.

".........!"

Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Miệng ta đóng mở không thể phát ra lời. Dũng Sĩ đã đoạt được Thánh Kiếm... giờ thì chuyện đó sao cũng được! Ta chẳng còn tâm trạng đâu mà bận tâm nữa.

Mắt ta dừng lại trên cơ thể nhuộm máu của Rine... tên Dũng Sĩ không nói gì, hắn nhìn ta rồi bước đến bên cạnh... hắn nắm lấy mái tóc bạch ngân...

"Có thể hạ sát con người dễ dàng như vậy, tôi quả nhiên là một kẻ có vấn đề nhỉ."

Chắc hẳn... Rine đã rất sợ hãi. Biểu cảm còn sót lên trên khuôn mặt của nàng cho ta thấy được điều đó. 

Tên Dũng Sĩ nhìn vào biểu cảm của Rine rồi lạnh lùng giơ đầu nàng về hướng này...

"Thêm mạng của anh nữa là hòa rồi nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận