Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

“Trong khi một con vật luôn nép mình trong bóng tối chờ chết thì một con người lại tìm đến ánh sáng. Anh ta muốn chết tại nhà mình, trong môi trường thân thuộc, và cảnh tăm tối không phải môi trường thân thuộc của anh ta.”

Graham GREENE

Đảo Coney

10 giờ sáng

Từ đầu đến chấn Alice đang ướt sũng. Những giọt mồ hôi to tướng đang túa ra trên mặt cô bé. Cô cúi nhìn và nhận thấy một vệt máu đang rịn qua lớp vải quần mặc ở nhà ngay phần bụng dưới. Vùng thắt lưng cô đang chảy máu. Giờ thì cô chẳng còn trụ lâu được nữa. Vẫn bị cơn sốt giày vò nhưng bất chấp cơn mê sảng, cô vẫn cố tỉnh dậy, tìm lại được một chút minh mẫn sáng suốt.

Không được chết trước khi đã thử mọi cách.

Cô cảm thấy sợi dây ni lông trói hai chân mình lại với nhau đang hơi lỏng ra đôi chút. Tuy thế vẫn không đủ để cô rút chân ra. Cẳng chân cô nặng như trì. Nằm trên mặt đất, cô cố gắng nâng chúng lên để tựa vào bức tường nhỏ đỡ bệ toa lét. Trong tư thế này, cô bắt đầu cọ mặt dây ni lông vào gờ tường. Gờ tường này đã cũ nát, tróc lở, nhưng vài đoạn vẫn đủ sắc nhọn để cứa và sợi dây trói.

Mồ hôi chảy giàn giụa, cơ bắp tê liệt vì chuột rút, cô vẫn tiếp tục cử động tới lui suốt khoảng mười lăm phút cho tới khi...

Sợi dây trói đứt!

Phấn khích trước thắng lợi bé nhỏ này, cô nhẹ nhõm nhận ra mình đã được tự do cử động thêm chút ít. Dĩ nhiên, cái còng vẫn xích cô vào đường ống nước, nhưng với cô, không có điều gì là không thể nữa. Cô ngồi dậy, vắt chân lên nhau để chân đỡ tê dại. Bất chấp nguồn sáng yếu ớt, cô xem xét đường ống thật tỉ mỉ. Hệ thống ống dẫn này đã tồn tại ít nhất là một thế kỷ. Cô phát hiện ra một điểm nối giữa hai đường ống gang đã bắt đầu bị gỉ sét tấn công.

Điểm yếu nhất của đường ống này chính là đây!

Cô vung gót giày thể thao bên phải, táng một cú thật mạnh vào đoạn ống nối. Dưới chuyển động đó, hai mắt còng kim loại càng khía sâu vào da thịt cô, nhưng cô hầu như không cảm thấy đau nữa.

Đường ống này sẽ gãy làm đôi. Alice chắc chăn như thế. Thật không may, cú đá của cô vào đường ống đã tạo nên một tiếng động âm vang khắp tòa nhà. Cần phải cầu nguyện để gã người Nga không ở quanh đây...

Suy cho cùng thì cô còn gì để mất chứ?

Quyết tâm cao độ, cô thu nốt chút sức tàn để tung một cú đá, cú sau mạnh hơn cú trước. Linh cảm của cô hoàn toàn chính xác: Sau chừng chục cú đã, đường ống long ra tại đúng đoạn ống nối.

Alice buột ra một tiếng thét dữ dội và tự do.

Tháo dây xích còng ra khỏi đường ống, cô bé quay lại và...

…Cái bóng đáng sợ của Youri hiện lên nơi khung cửa. Một nụ cười nhếch mép đểu cáng khiến khuôn mặt phì phị của hắn biến dạng.


- Búp bê Matriochka bé nhỏ của ta... Hắn nói rồi tiến về phía cô bé.

Alice hét lên một tiếng hoang dại rồi ngất lịm.

Manthattan

Madeline và Jonathan rời khỏi khu dân cư. Bầu trời xám xịt, cơn bão vẫn vần vũ bên trên thành phố. Suốt gần mười hai tiếng qua, tuyết rơi không ngớt. Lúc này lớp tuyết phủ trên mặt đường đã vượt quá ba mươi xăng-ti-mét và không có dấu hiệu dừng lại. Ngược lại, những bông tuyết dày và nặng vẫn rơi theo nhịp đều đặn. Khách bộ hành khó khăn lắm mới tiến được về phía trước, tốc độ giảm hẳn do những cơn gió lốc quất thẳng vào mặt.

- Chúng ta làm cách nào tới đảo Coney bây giờ? Madeline gào lên để át cơn gió tuyết.

- Đi tàu điện ngầm xem sao. Bên kia đường có một trạm chờ.

Đối với Jonathan, người đã sinh sống nhiều năm tại New York, tuyết không phải là thứ xa lạ gì, nhưng cấp độ của cơn bão thì khiến cả thành phố này phải kinh ngạc.

Ngay cả trên Phố 14 vốn có mặt đường rộng thoáng, một chiếc xe buýt đang dừng bất động. Hàng loạt taxi bị trượt bánh và một người đạp xe liều lĩnh vừa nhận lấy một cú ngã nhớ đời. Các xe dọn tuyết và máy xúc đang cần mẫn dọn quanh những trục đường chính, nhưng dường như không thể đủ để khai thông các phố nhỏ. Các đội lao công rõ ràng đang thiếu nhân lực trầm trọng. Hẳn là do đang trong kỳ nghỉ Giáng sinh.

Madeline và Jonathan đi xuống trạm chờ tàu điện ngầm, cầu thang dẫn xuống ga đã trở thành một sân trượt băng đúng nghĩa.

- Tuyết sẽ gây ra hỗn loạn lớn cho mà xem! Jonathan lo ngại. Chưa đầy một tiếng nữa mọi thứ sẽ rối tung lên.

Trạm chờ liên tục phát đi thông báo trễ chuyến. Khó khăn lắm họ mới chen vào được một toa tàu chật ních.

- Chỗ đó có xa đây không? Madeline hỏi và tra giờ trên đồng hồ treo tay.

Jonathan nhìn lên tấm bản đồ niêm yết trong toa tàu.

- Tuyến này không chạy thẳng. Đến quảng trường Union là ta phải đổi tàu. Từ đó sẽ mất khoảng chưa đầy một tiếng.

- Thế nếu đi xe?

- Thông thường sẽ mất chừng hai mươi phút, nhưng không phải trong ngày như hôm nay.

Toa tàu chạy chậm dần và dừng nhiều lần nên họ phải mất một khoảng thời gian dài mới đi thêm được ba chặng.


Vừa xuống ga, Madeline đã túm lấy tay Jonathan.

- Ôm em đi! Cô bảo anh làm vậy để đánh lừa những chiếc camera giám sát.

Cô tranh thủ lúc họ ôm nhau để nhét khẩu Colt vào quần jean của Jonathan – Em muốn anh làm gì với những thứ này?

- Anh cứ lên tàu điện ngầm đi tiếp, còn em sẽ thử vận may trên đường.

- Như thế thật điên rồ, Madeline à! Ra khỏi Manhattan là sẽ gặp tắc đường ngay thôi.

- Em nghĩ ra cách rồi, cô nói. Người nào đến trước sẽ làm việc cần làm. Take care.

Anh cố ngăn cô lại, nhưng cô không để anh kịp làm thế.

Bầu trời tối đen, đến mức người ta tưởng như đang lúc nửa đêm. Quảng trường Union ngày thường đông đúc là thế mà lúc này gần như vắng lặng. Một vài phương tiện hiếm hoi đang di chuyển với tốc độ rùa bò và liên tục nháy pha cảnh báo. Tín hiệu “Off duty” rực sáng lấp lánh trên nóc các xe taxi. Để khai thông mặt đường một chiếc xe hai cầu của cảnh sát New York đang kéo một chiếc ô tô bị bỏ lại. Ở hoàn cảnh này chỉ những chiếc xe địa hình mới có thể di chuyển bình thường được. Madeline nhìn thấy một chiếc limousine đang sa lầy trong tuyết ngay Đại lộ Công viên. Cô đứng gần chiếc ô tô hòm rồi đợi cho một trong những chiếc Ford Explorer của hai cảnh sát dừng lại kéo nó đi. Cô rình đúng lúc hai cảnh sát xuống khỏi chiếc xe hai cầu là leo lên ngồi vào ghế lái.

- Ơ này! Viên sĩ quan kêu lên.

Cô khởi động xe trong chớp mắt. Chiếc xe này nặng phải đến hai tấn, cao gần năm mét. Nói gì thì nói có cũng vô cùng vững chãi. Madeline cài dây an toàn, chỉnh lại ghế và kính chiếu hậu cho vừa tầm. Giờ thì cô đã thuộc làu khu phố này và lái xe thẳng hướng Đông Nam. Cô nhập các dữ liệu vừa lấy được từ Anthony, tên trộm của phòng vật chứng, vào GPS. Lần này, cô biết mình đang chạm tới đích. Nhờ có Jonathan, cô biết chắc chắn nơi Alice đang bị giam cầm. Hôm nay sẽ ghi dấu đoạn kết của cuộc điều tra đã khiến cô day dứt suốt ba năm qua.

Dĩ nhiên là cảnh sát sẽ tìm cách chặn xe cô lại và toàn bộ xe công cụ của cảnh sát đều được định vị bằng vệ tinh, nhưng đó chính là điều cô hy vọng: Lôi kéo càng nhiều cảnh sát tới đảo Coney càng tốt trong trường hợp mọi chuyện chuyển biến xấu.

Những cây số đường đầu tiên trải ra trong một giấc mơ. Ngồi ở vị trí điều khiển chiếc xe địa hình này, Madeline có cảm giác như cả thành phố hoang vắng đang thuộc về cô. Rồi gần tới cầu Brooklyn tốc độ di chuyển buộc phải chậm lại. Cô bật radio kênh tin tức địa phương. Cảnh báo của chính quyền địa phương được phát đi phát lại, yêu cầu người dân hết sức tránh di chuyển trong thời gian cơn bão hoành hành. Nhưng những câu tụng niệm thần chú ấy không mấy tác động tới người dân New York, vào dịp cuối tuần Giáng sinh này họ vẫn không từ bỏ kế hoạch rời Manhattan.

Madeline bật đèn và còi chuyên dụng gắn trên xe. Hiệu quả tức thì. Các xe ô tô đang lưu thông ngoan ngoãn dẹp sang hai bên đường nhường lối cho cô qua cầu nhanh chóng. Quyết tâm tận dụng trọn vẹn quyền ưu tiên này, cô tiến vào Đường Liên bang 278, con đường ba làn xe chạy dọc kè Upper Bay. Dù tuyết đã khiến giao thông đình trệ nhưng nhà chức trách vẫn chưa đóng cửa các cầu và đường hầm. Bản tin cho biết việc này có thể xảy ra chỉ trong vài phút tới.

Trong khi chiếc xe hai cầu đang luồn lách giữa những xe cứu hộ, Madeline nhìn thấy một tấm biển phát sáng thông báo phía trước sắp có đoạn thắt cổ chai. Hai cây số trước mặt, trong một khu vực nơi các làn đường hẹp dần lại, xe cộ chen chúc nối đuôi nhau. Cô thử dấn lên, kết quả chệch lái, bánh xe chờm lên dải phân cách và kính chiếu hậu của xe vỡ vụn vì cà vào một bức tường bê tông với tốc độ cao.

Khỉ thật!

Lần này thì cô đã bị chặn đường. Một chiếc xe tải lớn mắc kẹt trong tuyết đang khiến giao thông tắc nghẽn.


Không hề bối rối, cô lục tìm trên chiếc xe hai cầu.

Một trong những cảnh sát đã bất cẩn để khẩu súng công vụ của mình lại trong hộc đựng đồ ở cửa xe: Khẩu Glock 17 trứ danh, vũ khí theo quy chế của cảnh sát New York.

Cô vớ lấy khẩu súng lục tự động rồi bỏ lại chiếc xe SUV bên vệ đường. Bầu trời màu xám chì và màn tuyết rơi dày đặc đang che khuất chân trời, khoác lên con đường một vẻ ma quái. Cô cuốc bộ ngược lên chừng trăm mét để vượt qua hiện trường vụ tai nạn. Nhờ những thao tác mạo hiểm, một vài chiếc ô tô đã có thể lách ra khỏi đám tắc đường đó. Madeline tiến thẳng tới chiếc xe đầu tiên gặp trên đường đi: Một chiếc Break dành cho cả gia đình do một gã đầu hói cầm lái, kính sau đang chường ra như một tấm đề can tôn vinh Tea Party.

- Xuống xe! Cô ra lệnh, họng súng chĩa thẳng vào mặt gã.

Gã đàn ông không đợi cô nhắc đến lần thứ hai và thận trọng chờ cho tới lúc cô lùi xe lại lấy đà mới giơ nắm đấm lên rồi ném vào mặt cô hàng tràng rủa xả.

Madeline đã đặt lại chân lên bàn đạp tăng tốc. Cô chẳng có cả đèn lẫn còi ưu tiên, nhưng tay vẫn nhấn còi liên hồi.

Cô chưa bao giờ gần mục tiêu đến thế. Cô cua gấp để lái theo con đường nhỏ dẫn tới đảo Coney. Chiếc xe tròng trành, hai bánh sau khựng lại mất một lúc, nhưng nhờ một chuyển động lùi cùng cú bẻ lái vô cùng quyết đoán, cô đã có thể giữ cho xe thăng bằng.

Hình ảnh Alice Dixon bị cầm tù, như cô đã thấy trên đoạn băng, quay trở lại ám ảnh tâm trí cô. Ngay cả khi sống sót được qua cơn khổ nạn, liệu sau cơn ác mộng mới này tinh thần và thể xác cô bé sẽ như thế nào? Alice đã chứng tỏ bản lĩnh vững vàng và cân bằng của mình, nhưng cô bé sẽ trưởng thành ra sao sau một loạt liên tiếp các chấn động tinh thần như thế này? Làm cách nào để không bị cuốn theo hận thù và điên loạn?

Cô gạt những câu hỏi này ra khỏi đầu khi tới Đại lộ Neptune rồi rẽ vào ngõ cụt theo chỉ dẫn của Anthony.

Tuyến đường F của hệ thống tàu điện ngầm New York

Trạm Parke Slope

“Tàu của chúng ta dừng lại vài phút. Vì sự an toàn của quý khách, làm ơn không rời khỏi toa tàu...”

Jonathan lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay. Anh tự hỏi giờ này Madeline đang ở đâu. Anh thử liên lạc với cô nhưng điện thoại mất sóng. Những lần tàu dừng giữa các ga mỗi lúc một thường xuyên hơn. Rõ ràng là đường ra đã bắt đầu đóng băng, các trạm chờ lần lượt đóng cửa trong khi đảo Coney còn xa lắc...

Con ngõ cụt nơi chiếc xe vừa tiến vào gần như bị tuyết phong tỏa. Madeline cầm khẩu súng lục tự động, kiểm tra ổ đạn thấy vẫn còn đầy, cô bỏ lại chiếc Break ở đầu ngõ. Cô đi dọc vỉa hè tới cuối ngõ, phát hiện thấy nơi này có vẻ gì đó siêu thực. Với những tòa nhà đổ nát và những vòng quay han gỉ, công viên giải trí xưa kia mang dáng dấp của ngày tận thế. Vài công trường mọc lên đây đó cho thấy một ngày kia khu vực này sẽ được phục dựng, nhưng không phải ngay ngày mai. Giữa cơn bão, các đường phố vắng tanh và rờn rợn. Chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng khiến những bộ khung kim loại rít lên kèn kẹt.

Rồi bỗng nhiên... một tiếng sủa.

Cô nhớ lại lời khai của gã nhân viên phòng vật chứng: Tôi còn nhớ có lũ chó cứ sủa ông ổng suốt.

Cô đã tìm ra nơi đó.

Madeline tách hai tấm ván mốc thếch của hàng rào ra, nhìn thấy một con chó đô gơ giống Đức với bộ lông vàng và đôi mắt điên dại. Con chó nhe răng trắng nhờn, gầm ghè không ngớt. Cô thấy nó gầy trơ xương, nhìn phát sợ. Con chó ngao này chỉ còn da bọc xương. Nó đang bị bệnh chăng? Hoặc có lẽ một gã biến thái nào đó đã cố tra tấn nó bằng cách này...

Cô cảm thấy chất adrenaline xâm chiếm và hòa quyện với nỗi sợ. Trước giờ cô đã chẳng mấy ưa lũ chó. Thưở nhỏ, từ ngày bị một con chó giống boxer cắn, cô chỉ còn đứng nhìn lũ chó từ xa, kinh sợ bất kỳ con chó nào lảng vảng trong bán kính ba cây số, chỉ chực chờ cô đi qua để cất tiếng sủa hung hăng.

Người ta có thể vào bên trong khu đất qua một hàng rào lưới sắt. Cô rút khẩu Glock ra khỏi bao rồi bắn cho nổ tung ổ khóa. Đúng như cô hy vọng, tiếng súng nổ khiến con chó ngao bị bất ngờ và chạy biến, hơi mất phương hướng. Cô bước vào khu đất dẫn đến một nhà kho lớn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cô chưa kịp đến phần xây thì con chó đô gơ đã trở lại cùng bầy đàn. Năm con chó canh cổng hắc ám xúm quanh cô trong tiếng sủa dưc dội. Con đầu tiên xông vào cô tợp thẳng vào cánh tay trái.


Madeline kêu lên một tiếng xé lòng khi cảm thấn răng nanh của con vật cắm phập vào da thịt mình. Một con chó khác cắn vào chân cô, lôi cô ngã chúi xuống bùn, con thứ ba nhảy vọt lên cổ cô.

Nó là con đầu tiên cô giết chết. Một phát đạn vào đầu từ khoảng cách rất gần. Rồi thêm hai con khác nhảy xổ vào cô. Hoảng hốt tột độ, cô điên cuồng chống trả khi đến lượt hai con chó cuối cùng lao về phía cô.

Xung quanh là năm cái xác chó, bấy giờ cô mới thở ra hơi nhưng vẫn đề cao cảnh giác, sẵn sàng nổ súng nếu xuất hiện những con quái vật khác. Khắp người cô rớm máu. Cô không dám nhìn những vết máu trên cơ thể mình, nhưng vẫn cảm thấy đau ở cánh tay, nhiều nơi xước xát.

Để sau đi.

Cô đứng dậy và nã thêm một phát vào ổ khóa căn nhà kho.

- Alice? Cô thét gọi.

Bên trong nhà kho chìm trong bóng tối. Cô lấy đèn pin ra khỏi túi đựng súng rồi đặt nó trên rãnh nòng súng.

- Alice? Cô lặp lại rồi chậm rãi tiến lên, các ngón tay co quắp trên cò súng, đèn pin chĩa thẳng về phía trước. Trên mặt đất nện, cô nhận ra những dấu chân dẫn đến một cầu thang kim loại.

Nếu kẻ nào đó nấp sẵn đằng đó thì hẳn sẽ hạ mình dễ dàng như hạ một con thỏ.

Tại sao cô không đợi Jonathan nhỉ? Tại sao cô không báo cảnh sát?

Bởi cô tin chắc rằng không nên lãng phí một giây nào.

- Alice?

Cô bước lên cầu thang dẫn đến một dạng đường hầm tối om. Cô nâng khẩu Glock lên cao hơn một chút, lia đèn pin chiếu sáng lối đi nhỏ hẹp lồng lộng gió. Cô cảm thấy máu từ vết thương đang chảy dọc theo cánh tay, nhưng ngay lúc này, nỗi sợ lại trở thành liều thuốc giảm đau hiệu nghiệm nhất. Đường hầm chằng chịt những đường ống bằng gang trông như kho chứa đồ bỏ đi, chất đống mọi dạng rác rưởi. Cô không khỏi rùng mình khi bắt gặp những tấm biển quảng cáo bằng gỗ sơn, trang trí hình những con quái vật gớm ghiếc xuất hiện trong The Scariesr Show In Town[1]

[1]. Tiếng anh trong nguyên bản: Màn trình diễn rùng rợn nhất thị trấn.

Cô giẫm phải một vũng nước và nghe thấy tiếng kêu chít chít. Ngay lập tức cô chĩa súng xuống thấp, nhưng đó chỉ là một đàn chuột. Ở cuối đường hầm, một tay vịn cầu thang xoáy ốc mời gọi cô dấn sâu thêm vào vùng tăm tối

- Alice? Cô hét lên lần nữa, vừa để thu hút sự chú ý, vừa để tự tiếp thêm dũng khí.

Cô tới trước khoảng chục cánh cửa sắt mục nát nối tiếp nhau. Cô bắn tung ổ khóa thứ nhất, lia nòng súng lục khắp gian phòng đang bốc mùi hấp hơi và ẩm mốc. Căn phòng trống không. Cô lần lượt tấn công tất cả những cánh cửa còn lại: Vẫn hình phạt đó, vẫn kết quả đó. Cho tới căn phòng cuối cùng.

Trong căn phòng này tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, một chiếc giường xếp được kê sơ sài, nhưng nhất là... cô nhận thấy một đường ống nơi Alice bị còng vào. Sau khi lục soát khắp phòng, Madeline tìm thấy một sợi dây trói ni lông bị khía đứt, một đoạn băng dính cách điện và một chiếc áo pull màu hồng pha xám liền mũ của cô bé. Cô quỳ xuống để nhặt chiếc áo rồi đưa nó lên gần mặt: Nó ướt đẫm mồ hôi và vẫn còn ấm. Căn cứ vào không khí lạnh giá đang bao trùm căn hầm này, chắc chắn rằng mười lăm phút trước Alice vẫn còn hiện diện tại nơi này!

Quá muộn rồi! Cô đã đến quá muộn! Chỉ tại màn tuyết khốn kiếp này! Chỉ tại cô thiếu sáng suốt! Chỉ tại đầu óc cô bã đậu! Chỉ tại...

Sự chán nản của cô chỉ kéo dài vỏn vẹn hai giây. Madeline đã đứng dậy, rồi, vũ khí trong tay, băng qua hành lang ẩm ướt rời khỏi nhà kho, quyết tâm tiếp tục cuộc truy đuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui