Edit: Va
Beta: Ami
Lúc này, gian văn phòng nho nhỏ này lại đang dạt dào xuân ý.
Lâm Nhụy ngồi xổm xuống, tay nhỏ đặt nơi chính giữa quần tây của Phó Duẫn Thừa rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Từng chút từng chút, cách lớp vải dệt đảo quanh vòng vòng trên dưới, hết sức khiêu khích.
Chỉ chốc lát sau, chỗ vốn đã căng phồng lên kia lại càng tăng lớn thêm, vừa nóng vừa cứng, hình dạng hiện ra.
Mà Phó Duẫn Thừa đang dựa trên bàn làm việc, rũ mắt, ánh mắt thâm trầm.
Anh đã đoán được Lâm Nhụy muốn làm cái gì.
Ngực hơi hơi phập phồng, bên trong giống như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Lửa này, theo động tác của cô gái dưới thân mà có xu thế càng thêm tràn đầy.
Nếu nói lần đầu tiên khi hai người làm tình, Phó Duẫn Thừa là bị Lâm Nhụy dụ hoặc và bị dục vọng khống chế, thế thì thì trước lạ sau quen, có một thì sẽ có hai.
Hưởng qua một lần mỹ vị, tất nhiên sẽ nhớ mãi không quên, huống chi, yêu là từ từ mà bộc phát, hiện giờ thì tất cả bao hàm trong một chữ "Tình".
Trong lòng Phó Duẫn Thừa nghiện Lâm Nhuỵ, anh biết rõ có một số việc không nên, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm.
Ví như hiện tại, Phó Duẫn Thừa không thể không thừa nhận, anh đang chờ mong động tác kế tiếp của Lâm Nhụy.
Còn Lâm Nhụy, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cô dùng ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng cùng khóa kéo quần tây.
Côn thịt bị quần lót xám gắt gao bao vây thành một cụm hiện ra ở trước mắt, tựa như một cây bàn ủi, để lộ ra hình dạng dữ tợn cực lớn, chỉ đợi phá tan hoàn hoàn trở ngại thì sẽ xuất hiện chỉnh chu ở trước mặt cô.
Xoang mũi Lâm Nhụy thậm chí có thể ngửi được hương vị táo tanh thuộc về hormone đàn ông.
Cô hơi hơi mỉm cười.
Cúi đầu, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn khoá kéo quần tây rồi kéo xuống.
Chậm rãi kéo xuống từng chút từng chút một...
Theo sắc vải dệt màu xám bị tuột xuống, thứ đồ vật thần bí được bao vây ở bên trong cũng từng chút một lộ ra.
Bên trong mảnh đen nhánh là bụi cỏ rậm rạm, côn thịt màu đỏ tím thuộc về đàn ông trưởng thành vừa thô vừa dài, cao cao dựng đứng, đỉnh quy đầu cực lớn còn phiếm ánh sáng bóng.
Nếu là một cô gái bình thường chưa hiểu chuyện đời, thấy côn thịt như vậy thì sẽ rất sợ hãi.
Nhưng Lâm Nhụy thì lại khác, cô thật sâu biết được người đàn ông có được cây côn thịt như vậy, sẽ mang đến cho phụ nữ cảm giác vui sướng mất hồn cỡ nào.
Cây côn thịt trước mắt này, thật là phá lệ mỹ vị ngon miệng.
Chỉ mới nhìn thôi mà Lâm Nhụy đã nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Lâm Nhụy dùng tay nâng niu cây gậy lớn nóng cháy như lửa, động tác không vội vã.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ thanh thuần kia lên, kiều thanh kiều khí trưng cầu ý kiến của Phó Duẫn Thừa. "Giáo sư, học sinh rất muốn ăn côn thịt lớn của giáo sư, có thể cho học sinh ăn không?"
Giọng điệu nói chuyện phá lệ lễ phép, giống như nếu Phó Duẫn Thừa không đồng ý, cô sẽ thực sự không ăn.
Lời này thật sự quá táo bạo.
Tiếng hít thở của Phó Duẫn Thừa bỗng nhiên nặng hơn chút, anh suýt chút nữa một hơi cũng không thở ra được.
Phó Duẫn Thừa nhìn về phía Lâm Nhụy, anh phát hiện trong cặp con ngươi thuỷ nhuận kia hiện một tia giảo hoạt, tựa hồ đang muốn chê cười anh.
Anh phát hiện, cô đã thay đổi.
Không còn là ánh mắt ngưỡng mộ thiên y bách thuận nhìn anh như lúc trước, ngược lại trở nên giống như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, hài hước chơi đùa cùng anh một hồi.
Phó Duẫn Thừa không thể nói loại cảm giác này là tốt hay là xấu.
Anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra.
Nếu Lâm Nhụy muốn như vậy, anh phải phối hợp mới đúng.
Phó Duẫn Thừa cau mày, mở miệng: "Một khi ăn côn thịt lớn của giáo sư thì phải ăn hết, không được nhổ ra, em xác định còn muốn ăn sao?"
Giọng nói anh trầm thấp, mất tiếng, ngữ khí tựa như ngày thường khi đối mặt với học sinh đi học, thập phần đứng đắn nghiêm túc.
Chỉ là khi lắng tai nghe, có thể là bởi vì ngày thường không có nói những lời này nên vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên mà run rẩy.
Lâm Nhụy chớp chớp mắt, xem ra Phó giáo sư cũng chậm rãi trở nên "Hư hỏng"...
Trên mặt cô nở nụ cười quyến rũ.
Trên mặt cô nở nụ cười quyến rũ.
"Giáo sư yên tâm, học sinh nhất định sẽ ăn xong, còn muốn uống cạn toàn bộ sữa bò ở bên trong."
Nói xong, cô cũng liền hành động.
Tay nhỏ nghịch ngợm búng búng quy đầu, chọc côn thịt không an phận mà nhảy lên, mã mắt thấm ra chất lỏng tinh lượng trong suốt.
Lâm Nhụy cúi đầu, khẽ mở môi đỏ, liếm liếm chất lỏng.
Đầu lưỡi truyền đến cảm giác tanh tanh.
Cô dùng một tay nhỏ cầm côn thịt, không ngậm vào, mà là dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm một đường dọc theo theo mã mắt kéo dài xuống, khẽ liếm thân gậy, ngay cả hai cái trứng lớn dưới côn thịt cô cũng không buông tha.Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bên ngoài của côn thịt lớn màu đỏ tím đã bị nước miếng của Lâm Nhụy tròng lên một tầng ánh sáng bóng.
Côn thịt lớn tựa hồ càng thêm hưng phấn, nhếch thêm cao, ẩn ẩn còn có thể thấy gân xanh bên trong đang nhảy lên.
Lâm Nhụy vốn còn muốn tiếp tục chậm rãi chơi trong chốc lát nữa thì Phó Duẫn Thừa lại thở gấp thúc giục nói: "Nó chờ không kịp."
Thôi được rồi.
Dù sao thì lần này Lâm Nhụy cũng ngoan ngoãn ngậm lấy quy đầu, miệng cô cực lực mở ra đến mức lớn nhất có thể rồi chậm rãi cắn nuốt côn thịt vào từng chút một.
Nhưng bởi cây côn thịt trước mắt này quá lớn nên cho dù cô đã thập phần nỗ lực, nhưng vẫn còn gần một nửa thân gậy ở bên ngoài.
Lâm Nhụy dùng miệng liếm mút côn thịt Phó Duẫn Thừa từ trên xuống dưới, một tay cô cầm phần côn thịt phía dưới không ngậm hết, còn tay kia thì vuốt ve hai viên trứng lớn.
Cuối cùng cũng an ủi đều hai bên.
Cô tiếp tục mút quy đầu, dùng đầu lưỡi chọt chọt lỗ nhỏ ở phía trên, hoặc là hung hăng mà hút nó, động tác đôi tay cũng không ngừng, khóe miệng vũ mị kêu lên: "A... Ăn rất ngon... Rất thích ăn côn thịt lớn của giáo sư... A..."
Tiếng rên rỉ của cô phối hợp với động tác truyền vào lỗ tai anh kích thích đến như vậy, khoái cảm dưới thân thay nhau nổi lên, Phó Duẫn Thừa vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Lâm Nhụy, thần sắc hoảng hốt.
Nghe được tiếng hít thở càng lúc càng thêm thô nặng cùng với tiếng thở dốc của Phó Duẫn Thừa, cảm giác được côn thịt trong miệng cũng càng phình lớn hơn, Lâm Nhụy ăn trong chốc lát, không khỏi thả chậm tốc độ lại, miệng cô có chút mỏi.
Cô nũng nịu nói: "Giáo sư... Côn thịt của thầy... Thật lớn... Học sinh sắp... Sắp ngậm không được nữa..."
Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói: "Tao hóa, là em nói muốn ăn côn thịt lớn của thầy, ngậm không được cũng phải dùng sức ngậm!"
Nói rồi anh dùng sức ấn đầu Lâm Nhụy xuống một chút, trong nháy mắt, một đoạn côn thịt lớn vốn dĩ còn dư ở bên ngoài lại thật sâu cắm vào trong yết hầu của Lâm Nhụy.
Cái này là thật sự rất sâu.
Miệng Lâm Nhụy không khép được, khóe miệng không ngừng có nước miếng trong suốt chảy xuống, cô cực lực há to miệng, phối hợp với tốc độ hung mãnh thọc vào rút ra trong miệng cô của Phó Duẫn Thừa, thật kích thích.
Thọc vào rút ra mấy chục cái, ngay lúc miệng Lâm Nhụy đều đã tê rần, bỗng nhiên cảm giác thân thể của Phó Duẫn Thừa cứng đờ, ngay sau đó, mộ dòng tinh dịch ấm áp tràn đầy bắn vào trong khoang miệng cô...
"Ngô..." Lâm Nhụy hừ nhẹ một tiếng, cổ họng hoạt động, nuốt toàn bộ tinh dịch vào.
Uống xong, Lâm Nhụy không quên dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ chất lỏng còn vương bên khoé miệng.
Trong không khí nổi lên một cổ hương vị tanh nồng.
Phó Duẫn Thừa nhìn chăm chú vào động tác của Lâm Nhụy, côn thịt mới vừa bắn qua vốn có chút mềm nhũn lại lần nữa ngẩng đầu lên.
Lâm Nhụy nhìn cây côn thịt tinh thần phấn chấn kia rồi để lộ ra một cái mỉm cười có điều ám chỉ.
"Giáo sư, hương vị sữa bò vừa rồi rất đặc, có phải lâu rồi thầy chưa làm không?"
Lâm Nhụy vốn chỉ là thuận miệng hỏi, ai ngờ vừa nói xong thì liền thấy sắc mặt của Phó Duẫn Thừa có chút mất tự nhiên, sau đó, cô liền biết phỏng chừng cô đã đoán đúng.
Chẳng phải lúc trước Phó Duẫn Thừa rất yêu vợ anh sao, hiện giờ Thẩm Lam vẫn luôn ở nhà, theo lý thuyết thì bọn họ sớm đã làm không ít vận động ở trên giường mới đúng.
"Giáo sư, ở nhà, thầy làm vợ mình giận sao??" Lâm Nhụy kinh ngạc.
Chịu không nổi ánh mắt tràn đầy tò mò hứng thú của Lâm Nhụy, Phó Duẫn Thừa ho nhẹ một tiếng, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.
Bên tai ẩn ẩn đang đỏ lên.
Bảo anh trả lời như thế nào...
Chẳng lẽ bảo anh nói với Lâm Nhụy, khi anh đối mặt với vợ mình thì luôn mãi nhớ đến cô, căn bản nhấc không nổi hứng thú làm tình, trong khoảng thời gian này vẫn luôn trốn trong phòng đọc sách để tránh né việc sinh hoạt vợ chồng sao?
Cũng may là Lâm Nhụy biết Phó Duẫn Thừa da mặt mỏng nên không tiếp tục truy vấn.
Trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.
Sau khi nhận được đáp án, Lâm Nhụy thật cao hứng.
Cô đứng dậy, câu lấy cằm Phó Duẫn Thừa, môi đỏ khắc trên môi mỏng thật sâu.
Bắt đầu một nụ hôn triền miên nhiệt liệt...
Lưỡi nhỏ của cô nghịch ngợm quấn lấy lưỡi Phó Duẫn Thừa rồi cùng nhau múa, đầu lưỡi chống đầu lưỡi, trao đổi nước bọt...
Cuối cùng, hai người đều thở hồng hộc.
Lâm Nhụy giống con cá đang khát khô, dính sát vào người Phó Duẫn Thừa, hơi thở không đều nói: "Đây là quà khen thưởng cho thầy."
Phó Duẫn Thừa vươn cánh tay ôm cô, nghe vậy xong hôn cô thêm một cái.
"Cảm ơn, tôi rất thích." Anh thấp giọng nói.
"Còn có thứ càng thích hơn, thầy có muốn nhận hay không?"
Thanh âm của Lâm Nhụy quyến rũ, đôi mắt hơi hơi ngập nước kia nhộn nhạo xuân tình.
Mà tay cô, đang đặt ở trên vị trí "Quan trọng" của anh.
Côn thịt anh bị cô nắm chặt chẽ, tính ám chỉ mà nhéo nhéo.
Chỉ nghe Phó Duẫn Thừa kêu lên một tiếng, anh cắn răng: "Muốn!"
Nói năng có khí phách vừa dứt thì...
Hạ thể có cổ nhiệt ý bồng bột đang thiêu đốt, xôn xa9 náo động, nóng đến cả người anh đều sắp nổ tung.
Muốn!
Sao lại không muốn cơ chứ?!
Vốn chính là trong lòng khát vọng cô đã lâu.
Phó Duẫn Thừa mới vừa dứt lời, côn thịt lớn bị Lâm Nhụy nắm trần trụi ở trong tay lại nhanh chóng phình to thêm một vòng, chiến ý nghiêm nghị.
Lâm Nhụy cười khẽ, không nhanh không chậm cởi bỏ váy liền áo màu trắng trên người.
Vòng eo tinh tế mềm mại, bụng nhỏ phẳng lì, hai chân thon dài, quá hoàn mỹ.
Mà cặp vú lớn trắng như tuyết ở trước ngực kia, càng là đẹp đẽ loá mắt, làm người vừa nhìn thì liền muốn hôn lên núm vú hồng hồng ở trên, muốn nắm hai bên vú trong tay rồi chậm rãi thưởng thức.
Đây là một thứ có thể dụ dỗ dục vọng của đàn ông dễ như trở bàn tay.
Lúc trước, Phó Duẫn Thừa chính là bị thân thể này quyến rũ, hiện giờ, tâm hồn lại lần nữa vì cô mà mê muội.
Suy nghĩ rối rắm và giãy giụa sớm đã bị vứt ra sau đầu, buổi tối hôm đó, khi anh nói ra lời muốn nói ở trong lòng cho Lâm Nhụy thì anh cũng đã hãm sâu vào.
Mê luyến thân thể của cô, cho tới bây giờ là tất cả.
Bao gồm cả việc sở hữu cô.
Tình cảm trong mắt Phó Duẫn Thừa, thâm trầm làm lòng người kinh sợ.
Anh vòng tay ôm eo nhỏ của Lâm Nhụy rồi kéo cô vào trong lòng ngực, trời đất quay cuồng một trận, sau đó, vị trí của hai người đã thay đổi.
Lâm Nhụy ở dưới, anh ở trên.
Một tay anh chống bên cạnh Lâm Nhụy, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt rất sâu, sâu đến nỗi làm Lâm Nhụy cảm giác bản thân gần như cũng sắp bị hút vào trong vực sâu đó.
Lần đầu, thấy Phó Duẫn Thừa cường thế như vậy,
Lâm Nhụy cong môi cười, đang muốn nói chuyện thì lại bị Phó Duẫn Thừa đánh gãy.
Phó Duẫn Thừa cúi đầu ngậm môi cô.Hung tợn như sói đói, nghiền ma, gặm cắn.
Lại như là mưa rền gió dữ mãnh liệt, cuồng dã đánh vào trên người Lâm Nhụy.
Tay anh cũng không nhàn rỗi, trượt qua xương quai xanh của Lâm Nhụy xuống đến hai luồng tuyết trắng kia, bàn tay to nắm một bên rồi tinh tế vuốt ve.
Móng tay cái thỉnh thoảng lướt qua núm vú, đem đến cho Lâm Nhụy một trận rùng mình như có dòng điện chạy qua.
Vừa tô vừa ngứa.
Đặc biệt là tiểu huyệt mẫn cảm, cũng bởi vì Lâm Nhụy động tình mà trào ra một bãi chất lỏng dâm mĩ trong suốt, nhỏ giọt ở trên bàn làm việc lạnh lẽo.
Lâm Nhụy ưm một tiếng, không thỏa mãn mà vặn vẹo thân hình quyến rũ.
"A... Ách a... Muốn côn thịt lớn... Cắm vào bên trong..."
"Nhanh lên... Ngứa quá..."
Cảm giác hư không mãnh liệt nơi hạ thể tra tấn Lâm Nhụy, cô híp đôi mắt quyến rũ lại nhìn anh.
Trong mê mang, cô nhìn thấy trên mặt Phó Duẫn Thừa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bất đồng với dĩ vãng lãnh đạm cùng khắc chế.
Ngược lại là mang theo một tia ôn nhu phát ra từ đáy lòng.
"Tôi sẽ thỏa mãn em."
Anh trầm thấp nói.
Ngay sau đó, Lâm Nhụy cảm giác được một vật cứng rắn cực lớn để ở trước tiểu huyệt của cô.
Cây côn thịt lớn mà cô khát vọng, đang phá vỡ hai bên mảnh cánh hoao ướt nhẹp, tư thế như chẻ tre, vọt thẳng một đường vào trong lãnh địa ẩm ướt.
Rất sâu...
Vào sâu đến linh hồn...
Em tình tôi nguyện.
Anh trong thân thể của cô, hai người hợp lại làm một.
Khoảnh khắc trong nháy mắt này, Lâm Nhụy đạt được thật lớn thỏa mãn.
Phó Duẫn Thừa thọc côn thịt vào thật sâu trong cơ thể Lâm Nhuỵ rồi lại rút ra.
Anh cúi người ôn nhu ngậm lấy vành tai Lâm Nhụy, hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng gặm cắn vành tai nhỏ xinh, nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim đụng vào da thịt cô.
Ngứa, hơi thở ấm nóng phun ở trên vành tai mẫn cảm của Lâm Nhụy, làm toàn bộ đại não cô tựa hồ đều nóng lên.
Âm đế bị quy đầu thô to của anh cọ xát, mã mắt bị miệng huyệt mút vào, tiểu huyệt mị hồng không ngừng chảy ra dâm dịch trong suốt, thấm ướt toàn bộ quy đầu.
Cảm giác ngứa trong cơ thể càng thêm khó nhịn.
Lâm Nhụy bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè ở trên người mình: "Thầy cứ mãi cọ tới cọ lui, rốt cuộc là có làm hay không??"
Giờ phút này, cái mà cô đang khát vọng, là một hồi làm tình kịch liệt hung mãnh, chứ không phải là sự ôn nhu gãi không đúng chỗ ngứa như vậy.
Thật không thú vị a.
Biểu tình của Phó Duẫn Thừa có chút bất đắc dĩ.
Thái độ lúc trước khi anh đối diện với thân thể của Lâm Nhụy, thật sự không thể nói là tốt, thậm chí có thể nói là khinh thường.
Nhưng hôm nay, sau khi phát hiện tình cảm trong lòng mình dành cho cô, thế cho nên lần này, anh liều mạng nhẫn nại dục vọng của bản thân, muốn ôn nhu một chút để đền bù thiếu sót lúc trước.
Nhưng mà, Lâm Nhụy lại không cảm kích.
"Được! Tôi đây sẽ bắt đầu!"
Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói xong câu đó, hành động cũng bắt đầu.
Anh nhìn Lâm Nhụy, phần hông dùng rất nhiều lực, đột nhiên đâm hướng lên trên.
Lần này, côn thịt thô dài ma xát với vách trong, ngay lập tức đi vào chỗ sâu nhất, gần như mở rộng cửa tử cung non mềm, làm Lâm Nhụy không kịp đề phòng mà "A" một tiếng, thét chói tai.
Đây là chỗ tốt của "Vũ khí" uy vũ thô dài. Dễ như trở bàn tay là liền có thể đâm đến tận cùng bên trong làm phái nữ mất khống chế.
Hành động này của dẫn đến phát ra khoái cảm thật lớn, động tác của Phó Duẫn Thừa không ngừng.
Tần suất rút ra nhanh chóng xong lại cắm vào, động tác đâm thọc càng lúc càng nhanh, làm Lâm Nhụy thoải mái dân kêu không ngừng, thân thể cuộn tròn giống tôm luộc. "A, a... Là chỗ đó... A, quá lợi hại..."
"A... Mạnh quá a... Tiểu huyệt mỏi quá a, quá nhanh rồi Phó giáo sư..."
Cả người Lâm Nhụy bị Phó Duẫn Thừa cắm đến khuây khoả vô cùng, hai vú to đầy đặn như bóng nước kịch liệt đong đưa lên xuống. "Không được..."
Tuy rằng rất sướng, nhưng loại cảm giác mất khống chế này thật sự quá khó tiếp thu rồi.
Là do cô đã lâu chưa làm tình sao?
Anh giống như một con dã thú hung mãnh không ngừng khởi xướng tiến công về phía cô. Trong lúc làm tình, Phó Duẫn Thừa được trời sinh càng bá đạo hữu lực hơn một ít so với những người khác.
Hạ thân Lâm Nhụy có loại cảm giác như sắp phun lửa. "Nghỉ một chút... Nghỉ một chút..."
Cô vội vàng nhẹ giọng ngăn cản, hạ thể lại không ngừng khiến cô muốn tè ra ngoài a!
Nhưng Phó Duẫn Thừa lại không nghe theo Lâm Nhụy mà dừng lại, môi mỏng anh mím chặt, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy thần sắc nghiêm túc. Nếu không phải trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi cùng đôi mắt nồng đậm dục sắc bán đứng anh thì chỉ sợ người khác còn sẽ cho rằng anh đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng.
Phó Duẫn Thừa đột nhiên đứng dậy, ôm Lâm Nhụy đi đến một bên sô pha hơi thấp chút.
Lúc đi, hạ thể hai người còn gắt gao dán chặt bên nhau, theo Phó Duẫn Thừa nện bước, côn thịt thô to tiến vào càng sâu.
Vào thật sâu, thậm chí là hơn phân nửa quy đầu đều cắm vào miệng tử cung của Lâm Nhụy.
Trong nháy mắt, vừa ê ẩm vừa căng, còn mang theo chút đau đớn, trên hết là khoái cảm ngập đầu. Lâm Nhụy nhịn không được mà run lập cập: "A! Không cần a!"
Khi cô run run đạt đến cao trào thì tiểu huyệt run rẩy, một dòng chất lỏng trong suốt vẩy ra, xẹt qua một đạo đường cong duyên dáng ở trong không trung.
Thủy dịch nhỏ giọt trên mặt đất, cũng có một ít rơi xuống đùi Phó Duẫn Thừa.
Cô bị làm đến triều xuy.
Lâm Nhụy thở nhẹ một hơi, thân thể còn đang run nhè nhẹ, chưa khôi phục lại từ cơn cao trào.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Có lẽ là bởi vì mới vừa bắn qua một lần nên cây côn thịt lớn trong cơ thể cô vẫn cứng rắn như sắt, còn đang hung hăng đâm thọc.
Hiển nhiên, Phó Duẫn Thừa còn chưa đạt đến thỏa mãn.
Anh đặt Lâm Nhụy ở trên ghế sô pha rồi rút ra.
"Kẹp đến suýt chút tôi đã bắn." Phó Duẫn Thừa thở hổn hển nói.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Anh xoay người Lâm Nhụy lại, đổi thành tư thế quỳ bò, mông nhỏ cao cao nhếch lên.
Đây là một tư thế có thể tiến vào rất sâu.
Nếu là bình thường, Lâm Nhụy sẽ rất thích tư thế này.
Nhưng mà, bây giờ...
"A, không được." Cô mới vừa cao trào qua, thân thể bủn rủn vô lực, căn bản không chịu nổi cái tư thế thâm nhập vào sâu hơn này.
Lâm Nhụy vội vàng bò lên phía trước, ai ngờ còn chưa có cử động thì đã bị Phó Duẫn Thừa cố định eo nhỏ kéo trở về.
"Đừng nhúc nhích."
"Tôi đã thoả mãn em rồi, bây giờ đến lượt tôi."
Trong lúc làm tình, đàn ông trời sinh thích hợp để chinh phục phụ nữ. Giọng điệu của Phó Duẫn Thừa mang theo cảm giác bá đạo làm người tự dưng muốn thần phục.
Anh dùng bàn tay to bắt lấy mông nhỏ trắng tuyết của Lâm Nhụy, cây côn thịt căng phình nhếch lên cao ngất, chỗ âm mao nơi quy đầu chí đều dính đầy chất lỏng ướt lộc cộc, nhìn màu đỏ tươi lại dữ tợn.
Lâm Nhụy bị giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây côn thịt lớn làm cô dục tiên dục tử kia lại lần nữa vọt vào bên trong tiểu huyệt mình.
Anh tiến rất sâu, mỗi một lần đều đâm vào miệng tử cung, cổ tử cung non mềm bao bọc lấy côn thịt, thân gậy ngâm mình trong tiểu huyệt vừa ấm lại vừa ướt, như là có vô số cái miệng nhỏ đang mút vào cùng lúc, sung sướng đến mức khó có thể nói nên lời.
"A... Tôi từ bỏ... Đủ rồi, đủ rồi..." Lâm Nhụy khóc không ra nước mắt.
Dụ dỗ người đàn ông cấm dục đã lâu thật sự quá đáng sợ, cái này quả thực là tự làm tự chịu a.
Chỉ thấy nơi giao hợp của hai người, huyệt thịt đã bị đâm đến trở nên sưng đỏ không chịu nổi, côn thịt thô to mạnh mẽ cắm vào, khi rút ra cũng kéo theo vách tường thịt hồng bên trong ra một chút...
Giáo sư làm học sinh trong văn phòng, tình cảnh này quả thực rất dâm mĩ.
Phó Duẫn Thừa còn cố tình không chịu ngừng lại.
Trong khi làm tình, Phó Duẫn Thừa đột nhiên nhớ tới lúc trước ở văn phòng, trong lúc vô tình, anh tình cờ chứng kiến Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ ngang nhiên làm tình ở dưới cây đại thụ trong vườn trường.
Nam sinh cưỡi ở trên thân thể tuyết trắng của Lâm Nhụy mà rong ruổi, côn thịt dưới háng không ngừng đâm vào môi âm hộ. Cái miệng đỏ bừng của Lâm Nhụy không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, dâm kêu liên tục.
Nhớ đến cảnh tượng đó, cô cũng đã từng vui thích ở dưới thân người đàn ông khác...Phó Duẫn Thừa híp mắt, đáy mắt mờ mịt dâng lên một tia tức giận.
Ngay sau đó, trên mông Lâm Nhuỵ đã nặng nề mà nổi lên dấu tay. "Bang! Bang! Bang! Bang!..." Vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn.
"Tôi cùng cậu nam sinh ngày đó, ai làm em sướng hơn?"
Khoái cảm đau đớn trộn lẫn cảm thấy thẹn này khiến Lâm Nhụy hận không thể tìm cái khe đất để chui vào.
Cô không thể hiểu được: "Nam sinh nào?"
Đổi lấy là Phó Duẫn Thừa càng thêm dùng sức đâm vào sâu hơn, thanh âm lạnh băng.
"Ngày đó, ở ngoài vườn trường."
"..."
Lâm Nhụy vừa rên rỉ vừa dùng đầu óc đã trì độn mà nỗ lực hồi tưởng.
Lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng nhớ ra Phó Duẫn Thừa đang nói ai.
Mấy ngày nay, Hàn Vũ xuất ngoại nên cô gần như đã sắp quên người "Bạn trai" trên danh nghĩa này.
Còn nữa, vì sao đàn ông lại thích hỏi loại vấn đề này, lần trước Lục Trạch cũng hỏi như vậy.
Chỉ có điều, lần này, cô không muốn cho Phó Duẫn Thừa nhận được câu trả lời vừa lòng.
"Lục Trạch làm em là sướng nhất." Cô không sợ chết trả lời.
Quả nhiên, Lâm Nhụy cảm giác được thân thể Phó Duẫn Thừa cứng đờ, anh đình chỉ động tác.
Suýt chút nữa đã quên, còn một người nữa cũng có liên quan đến Lâm Nhụy chính là Lục Trạch kiêm chức em rể họ của anh.
Sắc mặt Phó Duẫn Thừa lạnh băng dọa người, không hề hé răng, mà là cắn răng dùng hết toàn lực tiến công vào khu vực mẫn cảm của Lâm Nhụy.
Có một loại khí thế không dìm Lục Trạch xuống thì sẽ không chịu thua.
Trong nháy mắt, Lâm Nhuỵ đã hối hận vì bản thân quá lắm miệng.
Trận chiến này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ...
Không biết sao lại thế này, Phó Duẫn Thừa cứ không chịu bắn, còn Lâm Nhụy lại đã trải qua hai lần cao trào, khắp nơi đều là dâm thuỷ, trên sô pha cũng ướt đẫm.
Đến khi Lâm Nhuỵ nghĩ mình đã sắp biến thành một vũng nước thì rốt cuộc, "Cứu binh" mà cô chờ cũng đến.
Tiếng giày cao gót thanh thúy dồn dập từ xa tới gần rồi dừng lại ở trước cửa văn phòng.
"Rầm rầm rầm", khi người đến muốn mở cửa thì lại phát hiện cửa bị khoá trái từ bên trong, người đến tựa hồ càng thêm tức giận.
"Phó Duẫn Thừa, em biết anh cùng con tiện nhân kia đang ở bên trong, anh mở cửa ra cho em!"
Lâm Nhụy mắt sáng ngời, tinh thần ngay lập tức phấn chấn lên.
Đến rồi.
Khoảng cách chỉ là một cánh cửa.
Ngoài cửa, Thẩm Lam xanh mặt oán hận đập cửa.
Bên trong cánh cửa, côn thịt thô to của Phó Duẫn Thừa đang cắm ở trong tiểu huyệt cô, làm vận động pít-tông kịch liệt nhất.
Một cánh cửa, hai thế giới.
Phó Duẫn Thừa rõ ràng cũng nghe được tiếng Thẩm Lam gào ở ngoài cửa, nhăn chặt lông mi cao vút.
Đang làm mà bị đánh gãy là khó chịu nhất.
Lý trí đang nhắc nhở anh, lúc này hẳn là nên nhanh chóng buông cô ra rồi dọn dẹp chỉnh tề để che dấu chuyện vi phạm đạo đức mà hai người đã làm. Mặc kệ như thế nào thì Thẩm Lam cũng là vợ của anh, đây vốn là anh mắc lỗi trước, nếu anh còn tiếp tục phóng túng thì thể diện của cô chắc chắn sẽ thập phần khó giữ được.
Nhưng mà cho dù có nghĩ thầm là rút ra khỏi tiểu huyệt của cô gái dưới thân, nhưng huyệt này thật sự chặt quá mức, mị thịt chặt chẽ bao vây lấy côn thịt, liếm mút không cho anh rời đi.
Càng quan trọng hơn là, anh vẫn chưa có bắn, thật sự là rất luyến tiếc nếu rút ra khỏi tiểu huyệt mềm ấm trơn ướt này.
Trong nháy mắt, Phó Duẫn Thừa đã đưa ra quyết định, hơn nữa là cái quyết định không nên nhất.
Chỉ thấy anh bình tâm, thậm chí là lôi kéo Lâm Nhụy thay đổi tư thế, nghênh diện cuộc chiến tiếp tục vất vả cần cù cày cấy.
Mồ hôi trên mặt anh nhỏ giọt một đường xuống bụng nhỏ bóng loáng của Lâm Nhụy, hạ thể hai người tương liên, thân thể cùng thân thể va chạm phát ra tiếng vang dâm mĩ.
Lâm Nhụy vừa hưởng thụ vừa nhịn không được dùng ngón tay mảnh khảnh chọt chọt ngực Phó Duẫn Thừa. "Aizz, kia gì, vợ thầy tới."
"..."
Phó Duẫn Thừa liếc nhìn Lâm Nhụy một cái, không nói gì. Chỉ có điều rõ ràng là tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bàn tay to gắt gao cố định eo cô, hung mãnh tiến công.
Chính chủ giống như người không có việc gì, cô còn nói cái gì đây?
Lâm Nhụy bị từng đợt từng đợt khoái cảm liên tiếp vây quanh, cô chỉ đơn giản tận tình rên rỉ, thanh âm cao ngất, cũng không để bụng đến chuyện người bên ngoài có thể nghe được hay không.
"A... Quá sâu... Sướng quá, em sắp bị thầy... Sắp bị thầy thao chết rồi..."
Nghe được thì làm sao, dù sao thì sớm hay muộn gì cô cũng sẽ đối mặt với người phụ nữ Thẩm Lam kia.
Quả nhiên, tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm lớn, quả thực có thể nói là đinh tai nhức óc, cửa chịu không nổi lực nặng mà đong đưa, có thể tưởng tượng được tâm tình phẫn nộ của Thẩm Lam giờ phút này.
"Phó Duẫn Thừa, anh có còn là đàn ông không?! Có bản lĩnh thì hai người mở cửa ra, ở trong phòng lén lút, các người không biết nhục sao?"
May mắn là bây giờ đã tan học, trên cơ bản, học sinh đều đến căn tin để ăn cơm hoặc là đã về ký túc xá, trước văn phòng cũng không có người nào. Nếu không thì với việc Thẩm Lam đập cửa phát ra âm thanh lớn như vậy, đã sớm đưa tới một đoàn quần chúng vây xem.
Mà Phó Duẫn Thừa lại lần nữa bị Thẩm Lam kêu tên, biểu tình trên mặt nhìn không ra được cái gì, ánh mắt ẩn nhẫn mà điên cuồng.
Côn thịt lớn màu đỏ tím dưới háng giống như máy đóng cọc ra ra vào vào rất nhanh trong tiểu huyệt của Lâm Nhụy, đấu đá lung tung, dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Lâm Nhụy vội vàng vươn cánh tay gắt gao vòng lấy cổ Phó Duẫn Thừa, cho dù như vậy, thân thể của cô cũng lung lay giống như thuyền nhỏ đang trải qua mưa rền gió dữ, kích khởi từng trận nhũ sóng, một đôi vú lớn tuyết trắng đều sắp bị rớt ra.
Phải công nhận là, loại mùi vị này thật đúng là kích thích, Lâm Nhụy tưởng tượng đến vợ Phó Duẫn Thừa còn đang ở bên ngoài, mà cô cùng Phó Duẫn Thừa đang kịch liệt "Vận động", khoái cảm trong lòng đều giống như tăng lên gấp bội.
"Thầy... Thầy nhanh lên... Vợ thầy sắp vào rồi." Lâm Nhụy hơi thở không xong, đứt quãng nói.
Cũng không biết một người phụ nữ như Thẩm Lam lấy từ đâu ra sức lực lớn như vậy, đá cửa liên tục, tiếng mắng hỗn loạn tức muốn hộc máu, mắt thấy cửa văn phòng lung lay sắp đổ, nếu vẫn không kết thúc thì chỉ sợ sẽ biểu diễn đông cung sống cho người ta xem.
Lâm Nhụy không có yêu thích bị người quan sát ngay tại hiện trường.
"Nhanh."
Thanh âm áp lực của Phó Duẫn Thừa đáp lại.
Trên trán anh đều là mồ hôi, ôm sát Lâm Nhụy, nằm trên thân hình kiều mỹ động lòng người của cô, hạ thân tăng tốc đâm thọc.
Có tiếng nước "Òm ọp òm ọp" không ngừng truyền ra, tiểu huyệt Lâm Nhụy cũng bị đâm ra không ít bọt mép, dâm thủy chảy róc rách xuống theo 2 mảnh cánh hoa, làm ướt nhúm lông đen nhánh dưới háng Phó Duẫn Thừa thành từng sợi...
Thọc vào rút ra đại khái mấy chục cái, cuối cùng đâm vào một cái thật sâu, Phó Duẫn Thừa gắt gao cố định eo Lâm Nhụy rồi bắn tinh dịch trắng đục đặc nùng vào trong tử cung của cô...Trận làm tình lớn này rốt cuộc cũng kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...