Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Bì bì nhìn vào gương mặt anh với một vẻ mặt quái lạ: “Anh … anh có cha sao?”

“Anh không phải Tôn Ngộ Không, không phải từ trong đá chui ra.”

Trong lòng Bì Bì nổi lên hằng hà những nghi vấn, tuy nhiên, con bạch
điểu trước mặt bỗng nhẹ nhàng động đậy rồi bay lên, sau đó bộ âu phục
cũng nhẹ bay lên theo, giống như biến thành một lá cờ phướn phấp phới.
Lá cờ nọ càng ngày càng biến lớn ra, bay đến phủ lên đầu cô khiến cô có
cảm giác bị ngạt thở, trong lúc cấp bách muốn đưa tay về phía Tu Nhàn
cầu cứu, nhưng cả người cô mất hết sức lực, ngay cả việc đơn giản như
nhấc một ngón tay cũng không làm được. Ngay tại khoảnh khắc này, cô rơi
vào hôn mê.

Đó là kiểu hôn mê nửa mơ nửa tỉnh, dù trước mặt là khoảng không tối
đen như mực, nhưng đầu óc vẫn thấy rất minh mẫn. Cô nghe thấy bốn phía
văng vẳng những giọng nói mơ hồ, tiếng nói ấy vang vọng khắp trong tai,
như thể những tiếng ồn ào lúc bước vào rạp chiếu bóng. Có người đỡ cô
ngồi dậy, giúp cô cởi quần áo, sau đó bôi một chất lỏng lạnh lẽo nào đó
lên ngực cô. Có kim tiêm vào tay cô, không biết sao lại rất đau, mũi kim như xuyên thấu qua cả cánh tay cô luôn vậy. Sau đó, có một dòng chất
lỏng giá buốt tiến vào trong cơ thể cô, khiến cô lạnh đến thấu tim nhập
phổi.

Cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi Bì Bì tỉnh lại, cô nhận ra mình đang nằm trong một phòng bệnh
khác, tường ở đây được sơn trắng như tuyết, màu ra giường cũng trắng như tuyết, không khí trong phòng tràn ngập mùi cồn nhàn nhạt. Trên tay cô
đang gắn kim truyền dịch, dịch trong bình truyền đã nhỏ sắp hết. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng có tí ánh sáng le lói
nào, chắc là cảnh đã về đêm.

Ánh đèn huỳnh quang trên đầu rất sáng. Khiến cho mắt cô phải mất một
lúc mới điều tiết để thích ứng kịp. Đến khi cô nhìn rõ được mọi thứ
trong phòng, cô mới phát hiện, Hạ Lan Tĩnh Đình đã không còn ở bên cô
nữa, mà ngồi cạnh cô lúc này, chính là vị bác sĩ tên Tu Nhàn nọ.

Anh ta đang chăm chú viết bệnh án, nghe thấy tiếng động từ giường
bệnh, liền ngẩng đầu lên liếc cô một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống điền tiếp một câu vào hồ sơ, sau đó mới buông bút, đứng lên đi đến bên cạnh
cô, giúp cô rút ống tiêm trên tay ra.

Trên người Tu Nhàn lúc nào cũng tỏa ra một vẻ bí ẩn, đường nét trên
gương mặt anh ta được khắc sâu và rõ ràng hơn cả Hạ Lan Tĩnh Đình, đó là một gương mặt với hàng mày rậm, đôi mắt sâu, gò má hóp cao, cái mũi có
hình dạng rất lạ, trông hơi giống người nước ngoài. Anh ta rất khéo léo
dời cái giá treo bình truyền dịch đi, dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim và phổi cho cô, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào trang bệnh án đang viết
dỡ.

Có vẻ như, những điều anh ta vừa làm chỉ là theo thông lệ, chứ chẳng phải vì quan tâm đến người bệnh đang nằm trên giường.

Bì Bì hít vào một hơi sâu, mở miệng nói: “Xin hỏi, Hạ Lan Tĩnh Đình đang ở đâu?”

“Ở ngoài cửa.”

Mặc dù Hạ Lan Tĩnh Đình không phải là người quá mức thân quen, nhưng
nghe thấy anh ở ngoài cửa, Bì Bì vẫn thở phào nhẹ nhõm. Lòng hiếu kì của cô lại ùa tới: “Vì sao các anh lại gọi anh ấy là ‘A Tây’? Các anh rất
thân với nhau à? A Tây là tên mụ của anh ấy sao?”

“A Tây là tên của cậu ấy.”

“Tên của anh ấy không phải là Hạ Lan Tĩnh Đình ư?”

“Cậu ấy tên là Hạ Lan Tây, Tĩnh Đình là tự của cậu ấy.”

“Là Tây nào? Tây của Phương Tây?”

Tu Nhàn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí: “Không phải.
Hay là chúng ta đánh cược đi, tôi cho cô mười cơ hội, nếu cô đoán đúng
chữ ‘Tây’ của cậu ấy là trong từ nào, tôi thua năm trăm đồng.”

Trò này vui đấy.. Lòng Bì Bì nghĩ, anh không biết tôi học ngành tin
tức sao, hệ tiếng Trung và hệ tin tức vừa sát nhập với nhau đấy. Nếu cả
mười cơ hội tôi đều không đoán trúng thì kỳ thi nghiên cứu sinh này tôi
không tham gia nữa.

“Anh nói có giữ lời không?”

“Đương nhiên có.”

Xét thấy Hạ Lan lớn hơn cô tám trăm tuổi, cô quyết định đoán từ những chữ xưa nhất.


“Hi trong Khang Hi?”

“Không phải.”

“Hi trong Phục Hy?”

“Không phải.”

“Hi trong thần hi?”

“Không phải.”

Cô bắt đầu nói những tự đơn giản: “Khê trong khê thủy?”

“Không phải.”

“Hi trong hi vọng.”

“Không phải.”

“Tích trong trân tích?”

“Không phải.”

Cô bắt đầu nói những tự ít có khả năng nhất: “Hề trong Quy khứ lai hề?”

Lắc đâu.

“Triết trong bạch triết?”

Không đúng.

“Tích trong thanh tích?”

Cũng không phải.

“Tê trong tê giác?”

“Không phải. Cô còn một cơ hội cuối cùng.”

Cô nhớ ra một tự kì lạ, trước đây khi xem cổ văn từng tra từ điển một lần, chỉ biết nó đọc là “Tây”, nhưng không biết là đi cùng từ gì:”Vậy
…nguyệt bên cạnh chữ hật?”

“Cô là chỉ hật trong ‘phân phúc hật hật’?”

Cô không biết phân phúc hật hật là cái gì, nghe thì thấy học thức của Tu Nhàn cũng rất uyên thâm: “Hật đó là chữ hật bên cạnh chữ nguyệt
sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi đoán đúng rồi?”

“Không phải.”

“Được rồi,” Bì Bì thở dài, lòng đã nản, “Tôi chịu thua, anh nói cho tôi biết đi, đến cùng là chữ Tây nào?”

“Sao cô không về tự tra từ điển đi.” Anh ta cười rất đắc ý, “Cho cô
một manh mối. Chữ Tây của cậu ấy, về đơn vị kết cấu, bất kề trong từ
đồng âm hay chính nó, đều có số nét nhiều nhất.”

Lòng vòng một hồi, vẫn không có được lời giải đáp, Bì Bì cảm thấy anh ta đang đùa bỡn cô. Liền lập tức muốn trả đũa: “Lúc tôi hôn mê anh
không làm gì trên người tôi chứ. Nếu anh muốn phẫu thuật cho tôi, thay
đổi cấu tạo cơ thể tôi, phải trưng cầu sự đồng ý của tôi đấy.’’

Tu Nhàn nhìn chằm chằm vào cô, nổi giận: “Tiểu thư, cô đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế sao?”

Bì Bì mặt không đổi sắc, tim không lỗi nhịp: “Sao lại là ân nhân cứu
mạng? Chẳng qua là tôi hơi choáng váng, người uể oải, ngủ một giấc là
khỏe thôi.”

Sau đó, cô cố gắng ngồi dậy, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi. Bởi cô chỉ mới muốn nhấc một ngón tay, phát hiện ra cánh tay mình chẳng còn
chút sức lực nào, ngón tay nâng lên một chút liền mềm xuống. Cô lại muốn nhấc chân, phát hiện hai chân tựa như đúc bằng chì, nặng trịch, không
thể cử động được.

Ánh mắt cô lúc này chứa đầy hoang mang và hoảng sợ.

Tu Nhàn bưng một tách trà lên uống một ngụm, vẻ mặt lười biếng nhìn

cô đang phí sức đấu tranh, cố gắng cục cựa trên giường một cách vô ích,
khe khẽ cười, nói: “Dám tự tiện hôn Tế ti đại nhân, hừm, không phải muốn đâm đầu vào chỗ chết thì là gì? Cũng may là ở triều đại này, nếu trở về tám trăm năm trước, lúc còn trong hồ tộc, dù là cô hay là cậu ta, đều
sẽ gặp họa sát thân.”

“Tự do yêu đương là điều được nhà nước đề xướng, được chính phủ ủng hộ, đâu đến lượt anh quản chứ?”

Trong tay Tu Nhàn chợt xuất hiện một con dao mổ vừa mỏng vừa sắc, tuy gương mặt anh ta vẫn dửng dưng, không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng tay cầm dao đã đưa đến huơ loạn trước mặt cô, dùng giọng điệu như người nói mơ nói với cô rằng: “Quan tiểu thư, nếu đã phí một chuyến đến đây, chi
bằng để tôi giúp cô phẫu thuật chỉnh hình lại đi. Dùng gương mặt này của cô mà sánh đôi với A Tây thì rất khó coi.”

Cô bị bộ dạng ma ma quỷ quỷ của anh ta hù dọa, nhất thời không nói được lời nào.

Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ kia liên tục đảo tới đảo lui trên gương mặt cô, tìm tòi nghiên cứu đến từng góc độ. Rồi anh ta vươn ngón tay lạnh
buốt đến, phác họa đủ mọi sơ đồ lên đó.

“Biết nói thế nào nhỉ, mắt cô chưa đủ to, nếu rạch thêm khóe mắt một
xíu, bỏ đi lớp da thừa, thì trông cũng rất có thần. À … cái mũi cũng hơi thấp. Phải lót một miếng đệm dưới sống mũi, rồi xẻo ít sụn trên tai độn cho chóp mũi cao lên nữa. Yên tâm đi, việc phẫu thuật sẽ được tiến hành bên trong mũi, không để lại vết sẹo xấu xí nào đâu.”

Anh ta nâng cằm cô lên, hết nhìn thẳng rồi lại nhìn nghiêng: “Miệng
có vẻ ổn, nhưng góc cằm quá rộng, hàm dưới hơi ngắn, phải dùng phương
pháp cắt bớt đi. Tiện thể lấy xương đó độn xuống dưới cằm.” Rồi anh ta
xốc chăn lên, mắt lại tiếp tục lướt từ trên xuống, “Thân hình cũng không ra làm sao, ngực thì quá nhỏ. Tốt hơn nên hút lớp mỡ trên eo rồi bơm
vào ngực….”

Bì Bì chế giễu lại: “Thảo nào anh lại có một gương mặt đẹp như vậy,
chắc nó đã trải qua không dưới nghìn lần phẫu thuật rồi nhỉ. Đã sắp vượt qua kỉ lục của Michael Jackson chưa?”

“Không hề có, tôi chưa làm phẫu thuật bao giờ.” Anh ta nói tiếp, “Tôi là đẹp tự nhiên.”

“Dù mặt tôi nhìn không được đẹp nhưng cũng là tự nhiên. Tôi không thích vẻ đẹp nhân tạo.”

Tu Nhàn đưa mắt nhìn cô, không hề tiếp lời, tựa như tranh cãi với đàn bà là chuyện khiến anh ta rất mất mặt.

Im lặng một lúc lâu, Bì Bì bỗng nói: “Trước kia, tôi từng đến đây rồi, đúng không?”

Anh ta từ chối trả lời.

Trong thành phố này, rất nhiều người đều biết, tiền thân của bệnh
viện Thiên Mĩ là một bệnh viện chuyên khoa gan nổi tiếng, mãi đến sau
giải phóng mới được thành lập, chứ chẳng phải cửa hàng xưa cũ trăm năm
tuổi gì.

Anh ta không trả lời vấn đề đó, chỉ nhìn cô lạnh lùng mà nói, “Xin cô hãy tránh xa A Tây.”

“Vì sao?”

“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hại chết cậu ta.”

Tim cô đột nhiên dội lên, cứ thế mà nhảy loạn thùng thùng trong ngực: “Tại sao? Tôi chưa hại người bao giờ cả!”

“Cậu ta không phải người.”

“Ngay cả một con kiến tôi cũng sẽ không làm nó tổn thương!”

“Lát nữa khi cậu ta bước vào, nếu cậu ta yêu cầu đưa cô đi. Cô phải
kiên trì ở lại, ở lại tại bệnh viện này mười ngày.” Ánh mắt anh ta rất
lạ, “Tôi cam đoan trong mười ngày này, cô được chăm sóc rất chu đáo, cơ
thể sẽ hoàn toàn khỏe lại.”

Tại sao lại nói thế với cô? Cô không thể ở bên cạnh Hạ Lan Tĩnh Đình sao?

Họng Bì Bì hơi đau, nhưng cô muốn cố tỏ ra mình rất lý trí: “Bác sĩ
Tu, tôi mới gặp anh, vì sao tôi phải tin anh, giao sự khỏe mạnh của mình vào tay anh?”

“Bởi vì tôi là bác sĩ, hơn nữa, tôi đã cứu mạng cô.”

“Anh thật sự cho rằng, tôi sẽ tin chỉ hôn môi thôi mà Hạ Lan sẽ chết
sao?” Cô vẫn nằm trên giường, cất giọng khiêu khích, “Anh cho tôi là kẻ
ngốc, dù anh kể chuyện gì với tôi, tôi cũng tin à?”

Tu Nhàn vẫn thản nhiên mà nói: “Trên thế gian này chỉ có một kẻ ngốc
duy nhất, đó chính là Hạ Lan Tĩnh Đình. Tất cả mọi người đều thông minh
hơn cậu ta.”


Anh còn muốn nói gì thêm nữa, nhưng nhanh chóng im bặt. Bởi rằng cửa đã mở, Hạ Lan Tĩnh Đình đang bước vào.

Tu Nhàn tự giác đứng dậy, gật đầu với anh một cái.

Hạ Lan Tĩnh Đình nói: “Tôi cần nói chuyện riêng với cô ấy một lát.”
Sắc mặt anh ngưng trọng, nhưng chứa đầy quyền uy. Tu Nhàn im lặng đi ra
khỏi phòng bệnh.

Bì Bì giương mắt nhìn anh, thấy gương mặt anh hơi tiều tụy, dưới cằm
lún phún mấy sợi râu. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhạt đó, nhưng nó giờ đây rất nhàu nhò, hai bên cổ áo không còn cân xứng, cái rũ xuống
cái dựng lên, tựa như cả đêm qua, anh đã ngủ ở một nơi chẳng mấy dễ chịu cùng với nó.

Rõ ràng bên giường có ghế đó, nhưng anh không chịu ngồi, mà nắm lấy
tay cô đưa lên môi và nhẹ nhàng hôn, sau đó, hạ gối, nửa quỳ nửa ngồi
trên sàn.

“Em cảm thấy khá hơn chưa?”

Bì Bì bị mê hoặc, yếu ớt ừm một tiếng, cả đời cô chưa từng được nghe giọng nói nào dịu dàng như vậy.

“Tốt hơn rồi, nhưng cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.” Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Trong khi cô nói, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn im lặng nhìn cô, sự thương
tiếc toát ra từ đôi mắt thâm tình của anh, như muốn nuốt trọn cả người
cô vào đó. Anh khẽ chạm vào khuôn mặt cô, và hỏi: “Bì Bì, em tin tưởng
anh chứ?”

Cô cảm thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn gật đầu rất chắc chắn.

“Từ bây giờ, trong vòng mười ngày, em phải hoàn toàn tín nhiệm anh,
như tín nhiệm người nhà của em vậy, có thể không?” Anh hỏi cô một cách
thành khẩn, với vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt anh vẫn chuyên chú vào
gương mặt của cô.

Bì Bì nghĩ, đã bị ánh mắt ấy soi xét, linh hồn cô dù trốn thế nào cũng không thoát được.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô bị sự trịnh trọng của anh dọa sợ, “Em … em sắp chết rồi ư?”

“Không đâu.” Giọng anh chứa đầy sự an ủi, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Chỉ là em chưa thể cử động được, cần anh chăm sóc em hơn.”

Bì Bì dè dặt bày tỏ những ngờ vực trong lòng. “Có phải … em hôn anh … anh sẽ … sẽ tự hấp thu lấy nguyên khí của em không?”

Anh thoáng chần chừ rồi mới gật đầu: “Nguyên lý của nó rất phức tạp, nhưng nói một cách đơn giản thì là như vậy.”

“Vậy anh … anh có thể trả lại nguyên khí cho em không?” Bì Bì vội
khẩn cầu, “Không phải em tiếc rẻ nguyên khí của mình, nhưng em sắp chuẩn bị tham dự một kỳ thi, em rất cần sinh lực!”

Anh nở nụ cười, nhưng miệng không cử động, chỉ là ý cười nhàn nhạt
được vùi chôn trong đáy mắt: “Nguyên khí của em khi đã vào cơ thể anh
thì sẽ biến thành của anh. Anh không có cách nào trả lại cho em, có
điều, anh sẽ dùng nguyên khí của chính mình giúp em trị lành bệnh. Sẽ có chút phiền hà, nên mới cần thời gian mười ngày.”

Bì Bì nghĩ, mười ngày cũng không lâu lắm. Bởi trước kia, khi cô bị
viêm phổi phải nằm viện, cũng mất tới hai tháng mới hết. Nhưng cô nhanh
chóng nhớ đến những lời của Tu Nhàn, vội nói: “Nếu anh đã nói nó phiền
phức như thế, chi bằng cứ để em ở lại bệnh viện này, sẽ không phải dùng
đến nguyên khí của anh. Bác sĩ Tu đã nói, anh ta có thể chữa khỏi bệnh
cho em.”

Cô cố thể hiện sự cương quyết trong lời nói của mình.

“Tiểu nha đầu, em lo cho anh sao?” Ánh mắt anh lóe lên, đưa ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô.

“Không phải vậy … Anh là Tế ti đại nhân, nhất định nguyên khí rất
nhiều, nhưng …. nhưng …” Có lẽ vì hôn mê trong thời gian quá lâu, Bì Bì
thấy đầu óc mình chẳng còn nghe theo sai khiến của mình nữa, bình thường trông cô hiền như khúc gỗ, nhưng chỉ cần đến thời điểm then chốt là
miệng mồm sẽ trở nên lanh lợi, hơn thua từng tấc một. Nhưng hiện giờ, cô muốn tìm một lý do thôi cũng không thể tìm ra.

Đôi mắt anh ngưng đọng, nhìn cô úp mở thật lâu cũng không nói được
trọn lời, cuối cùng anh mới nói: “Bì Bì, còn một việc anh chưa nói với
em. Để cứu em, họ đã cho em sử dụng một loại thuốc có tác dụng phụ rất
lớn.”

Nghe xong những lời này, Bì Bì lập tức thấy da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp: “Tác .. tác dụng phụ gì?”

“Em sẽ bị rụng tóc.”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, ngày nào tóc em chẳng rụng, rụng thêm vài sợi chẳng hề gì, tóc em rất nhiều.”

“Sẽ rụng sạch luôn.”

“Hả?” Cô kêu lên, “Đây là thuốc gì, nếu đã sớm biết em sẽ bị rụng
tóc, sao anh không cản họ? Có biết rằng mái tóc quan trọng thế nào với
người phụ nữ không?”

Hạ Lan Tĩnh Đình đưa tay che miệng cô lại: “Nếu em đi theo anh, mười
ngày sau, tóc em sẽ từ từ mọc lại. Nếu em đi theo bác sĩ Tu, tóc em sẽ
như thế mãi. Vậy cuối cùng em quyết định đi theo anh hay là ở lại với
cậu ta?”


To be or not to be. Cô được quyền lựa chọn sao?

Bì Bì nhìn anh, lòng vẫn còn hoảng sợ, không hề trả lời. Một lát sau, cô lại hỏi: “Họ kêu anh là A Tây, tên của anh là Hạ Lan Tây đúng
không?”

Anh gật đầu đáp: “Anh có tên, cũng có tự. Tĩnh Đình chính là tự của anh.”

“Là chữ Tây nào?”

Anh lấy ra một chiếc bút bi, viết vào lòng tay cô một chữ rất lớn.

Rất lớn là bởi vì, số nét của chữ này rất nhiều, thực sự rất nhiều, cho đến giờ Bì Bì chưa từng thấy chữ nào nhiều nét như vậy.

“Hạ Lan Huề.” [*]

[*]: Tất cả những chứ mà Bì Bì dùng trên (như Huề, Tây, Hy, ..) đều đồng âm với nhau, phiên âm là xī, vậy nên Bì Bì chỉ nghe được, chứ không biết chữ đó viết thế nào.

Cô luôn tự xưng là học vấn uyên thâm, nhưng giờ phút này đành xấu hổ hỏi anh: ‘Chữ này có ý nghĩa gì?”

“Nó chỉ một công cụ người cổ đại dùng để giải kết, có thể được làm từ xương, cũng có thể được làm từ ngọc.”

Nghe xong, cô nhìn vào mảnh ngọc trên cổ anh, nó có một đầu nhọn và một đầu tròn: “Đây chính là vật đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao lại có tên này?”

“Là do cha anh đặt.”

Bì bì nhìn vào gương mặt anh với một vẻ mặt quái lạ: “Anh … anh có cha sao?”

“Anh không phải Tôn Ngộ Không, không phải từ trong đá chui ra.”

“Vậy anh … cha anh vẫn khỏe mạnh chứ?”

Bì Bì thầm nghĩ, Hạ Lan Tĩnh ĐÌnh đã hơn tám trăm tuổi, cha anh không biết đã bao nhiêu tuổi rồi?

Hạ Lan Tĩnh Đình chần chừ, rồi trả lời: “Chắc là ông ta vẫn khỏe thôi.”

“Anh không biết cha anh có sống khỏe mạnh không ư?”

“Ừ.”

“Anh trước giờ .. không hề liên lạc với cha sao?”

“Chuyện của ông ta anh không quan tâm lắm.” Gương mặt anh trông có vẻ rất miễn cưỡng, tựa như cực kì không muốn đề cập đến chủ đề này.

“Vậy còn … mẹ anh đâu?”

“Đã qua đời từ lâu rồi.”

“Không phải anh nói anh là hồ tiên sao? Hồ tiên thì sẽ trường sinh bất lão, đúng không?”

“Đó là nói nếu như bọn anh luôn luôn tràn đầy nguyên khí.” Anh dứt
khoát cắt đứt đề tài này: “Em đừng hỏi không ngừng nữa, nên nghỉ ngơi
nhiều vào.”

“Một vấn đề cuối cùng thôi.” Bì Bì vẫn kiên trì đến cùng, “Hạ Lan Huề …”

“Anh thích em gọi là Tĩnh Đình hoặc Hạ Lan. Hơn nữa, trước đây em …”
Anh chợt ý thức được mình lỡ lời, vội sửa lại, “Em luôn thích những thứ
đơn giản. Gặp điều gì phức tạp là em sẽ bị hồ đồ.”

Đúng là Bì Bì thích đơn giản, nên mới ghét học môn toán. Cô thích màu sắc đơn giản, kiểu dáng đơn giản, những món ăn đậm đà và những hương vị đơn giản, ngay cả trong mối quan hệ giữa người với người, một khi chúng đã trở nên phức tạp, chất chứa đầy những mưu toan, cô sẽ cảm thấy không thể hiểu thông được.

“Nói như thế, Hạ Lan, trước đây chúng ta … có từng quen biết nhau?”

Anh cười cười, vỗ nhẹ vào má cô: “Không quen. Nếu quen, sao em lại không nhớ anh?”

“Thế thì nói cho em biết, hai người bác sĩ kia có phải bạn của anh không?”

Vấn đề này anh dĩ nhiên rất vui vẻ trả lời: “Đúng vậy.”

“Anh và họ … ai có tuổi lớn hơn?”

“Ừ thì … anh lớn hơn họ.”

“Nhưng là, tại sao hôm qua họ không đến party?”

“Là hôm kia. Tiểu cô nương, em đã ngủ hai ngày rồi.”

“Oh .. thế sao?” Bì Bì vẫn tiếp tục hỏi. “Họ vì sao không đến party?”

“Thứ nhất, họ không sinh ra ở đây. Tu Nhàn đến từ Italy, Khoan Vĩnh
đến từ Anh quốc. Có người đưa họ về từ nước ngoài, bởi vì họ là “hồ ly
giống”. Nói cách khác, họ có huyết thống rất tốt đẹp. Có những người
muốn họ gia nhập để cải thiện gen bộ tộc của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui