Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Chanhh Chuaa
Như cảm nhận được gì đó cô liền đứng dậy rồi chạy một một mạch ra cửa và phát hiện ra bước chân của mình hôm nay thật ngắn, tầm nhìn cũng rất khác mọi khi.
Ngay khi cánh tay vừa chạm đến vạch cửa thì cả người liền bị ai đó nhất lên. Không chịu chấp nhận, cô liền vùng vẫy khỏi cái ôm của người đàn ông nhưng cái ôm này lại giống như gọng kìm có làm thế nào cũng vô vụng.
"Cháu quậy đủ chưa"
Người đàn ông vừa cất tiếng thì cô liền im lặng nhưng được một lúc thì lại khóc lên bởi vì cái ôm này quá ấm áp, nó làm cô nhớ đến cái ôm của ba mẹ mình gần ba tuần trước, khi mà cô chuẩn bị ra nước ngoài.
Cho dù Nghiêng Dương có là một cô gái mạnh mẽ đến đâu, mưu mô đến đâu thì cũng đều bị đánh bại bởi hơi ấm gia đình, mềm lòng trước tình thương của cha mẹ.
Cô khóc được một lúc rồi cũng nín, Lâm Doãn Mặc khẽ đặc cô trở lại giường bệnh rồi dặn dò:
"Con không được trốn ra khỏi viện nữa, nếu chuyện này còn tiếp diễn thì cậu sẽ không nương tay mà đánh con đấy."
"Đồ hung dữ"
"Con nói lại xem"
"Doãn Mặc, con bé mới vừa bị hoãn loạn, con không nên hù nó như vậy"
Nghe mẹ của mình lên tiếng thì anh đáp lại:
"Mẹ chiều quá con bé sẽ hư đấy, hơn nữa con không có hù nó mà sẽ làm thật"
Nhìn cục diện trước mặt mà trong lòng cô khẽ rối rắm, lúc này cô không thèm giả nai hay chạy trốn nữa mà vào thẳng vấn đề:
"Mọi người là ai vậy"
Lời vừa dứt thì ba người hiện đang có mặt trong căn phòng điều hướng ánh mắt về phía cô cứ như thể họ đang nhìn một sinh vật lạ.
Cảm thấy bầu không gian có chút ngưng động và lạ lẫm nên Nghiêng Dương lên tiếng:
"Tại sao tôi lại ở đây"
Ông lão từ lúc đầu đến giờ chẳng nói câu nào, nay ông lại lên tiếng:
"Hai ông bà lão đang ngồi trước mặt con là ông bà ngoại còn người đang đứng là cậu út của con"
"Không phải, ông bà ngoại của tôi đã qua đời rồi. Hơn nữa đây không phải là nên tôi nên ở lại"
Đúng rồi, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây cho dù bị biến thành một cô bé, cô phải tìm cách lấy lại những gì mà họ đã cứu từ tay ba mẹ và đều quan trọng nhất là người em trai của mình, không biết bây giờ tình hình của nó ra sao.
Cô đã mất rất nhiều thời gian để thoát khoải viện tâm thần và đám người kia lại cộng thêm một đêm bị ngất nằm ở trong đây.
Nhưng dường như cô đã biến thành một đứa trẻ, nhưng mà chắc là sẽ không sao, tuy trong cơ này có hơi khó hành sự một chút nhưng đổi lại sẽ không bị đám người kia truy lùng.
Nghĩ đến đây Nghiêng Dương lại nhớ đến thân thể của mình, nếu hiện tại cô ở trong cơ thể của đứa bé mà mình cứu vậy thì hiện giờ linh hồn của đứa bé sẽ ở trong cơ thể của cô.
Như vậy chẳng phải là rắc rối hơn hay sao. Nhỡ như con bé mà quậy lên một cái, thế chẳng phải trong mọi người cô thật sự bị tâm thần.
Không được, cô phải nhanh chóng đi xem tình hình và cả cái hình thể của mình.
Một lần nữa cô lại tự tiện xuống giường, lần này cô thông minh hơn đó là dùng chiêu tuộc xuống nên không bị té nữa nhưng khi còn chưa chạm tới cánh cửa đã bị người ta chắn ngang.
Lần này cô nhanh chân luồng qua người anh rồii chạy về phía cửa so với bàn chân ngắn ngủn này thì cánh tay của Doãn Mặc dài hơn rất nhiều. Rất nhanh sau đó cô lại được anh bồng lên.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô bây giờ không vùng vẫy cũng không khóc nữa mà dùng hết sức bình sinh của mình để cắn một cái mạnh xuống vai anh, nhân cơ hội đối phương lơ là thì cô lập tức tuột xuống rồi chạy đi.
Tuy trong cơ thể bé con này có hơi lùn nhưng khi nãy có người vào không dặn nắm cửa nên hiện tại cô rất dễ mở cửa rồi chạy mất.
Ông bà thấy vậy thì đuổi theo cô, vì ông bà đã có tuổi nên chẳng đuổi kịp một đứa nhỏ còn Lâm Doãn Mặc thì không cần nói.
Mặt anh hiện tại đã đen như đáy nồi, miệng thì không ngừng nói:"Nhóc con này đúng là giỏi thật, bây giờ đã biết cắn luôn cả người. Nhóc con gì chứ, nó là quỷ nhỏ thì có"
Nói xong thì anh sải bước đi tìm, nếu nó không là cháu anh và tuổi còn nhỏ thì nãy giờ đã sớm được ra chuồng gà rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...