Cuộc gặp gỡ chí mạng

Hà Lâm ở trên sân khấu múa điệu “Khổng tước”, dáng múa rất đẹp, động tác mê người, đến mức bạn cùng phòng Trần Kình không phải thở dồn dập thì là nuốt nước bọt. Điệu múa kết thúc, Hà Lâm về phía sau sân khấu gỡ trang sức, bị một nam sinh cao ráo chặn đường, vừa nhìn hóa ra “người quen”, nam sinh nói thẳng vấn đề: “Có thể cho tôi số điện thoại của bạn không?”
“Tại sao tôi phải nói với bạn?”
“Vì bạn cùng phòng của tôi muốn biết.”
Sau đó, Hà Lâm đã nói số điện thoại kí túc cho Trần Kình, điều kiện trao đổi là số điện thoại kí túc và tên gọi của Trần Kình bọn hắn.
Về sau, câu chuyện liền trở nên khá phổ biến, kí túc nam nữ quan hệ hữu nghị, mấy anh em có ý với Hà mỹ nữ sớm nhất không kiếm được cơ hội, còn Trần Kình thì nhận được vô số ánh mắt đưa tình của các em, bao gồm cả Hà mỹ nữ, chỉ tiếc rằng khi ấy hắn sống thanh cao, chẳng vừa mắt ai. Cho đến mấy tháng sau, hắn không thanh cao nữa, thế là Hà mỹ nữ cũng đã có cơ hội.
Trần Kình và Hà mỹ nữ bắt đầu qua lại, nhưng có hơi khác so với mong đợi của hắn. Hà Lâm trông thì mạnh dạn, kì thực rất bảo thủ, một tuần mới nắm được tay, một tháng mới hôn được môi, với tốc độ này, muốn kéo cô lên giường lẽ nào phải mất một năm?
Trần Kình có chút buồn bực, không phải chưa từng nghĩ đến việc đổi người, nhưng Hà Lâm có điểm đặc biệt của riêng cô. Tuy cô không thể dễ dàng trao thân, nhưng với việc mang tới phúc lợi nhỏ như hôn hôn sờ sờ thì rất thoải mái. Với lại cô rất biết làm nũng, có thể làm vừa lòng chủ nghĩa đại nam tử trong xương cốt Trần Kình, hơn nữa, quả là cô rất đẹp, dắt theo bên cạnh cũng có thể thỏa mãn lòng tham hư vinh. Đừng chê hắn nông cạn, làm gì có ai chưa từng trải qua thời niên thiếu nông nổi ngốc nghếch chứ.
Hà Lâm học môn khoa học xã hội, cả người sặc mùi văn chương, cô thuộc tác phẩm của Từ Chí Ma, của Tịch Mộ Dung, còn có cả Thương Ương Gia Thố[1]. Cô dùng nét chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ viết lại những câu thơ duy mỹ đó, kẹp vào trong các loại sách của Trần Kình, làm hắn luôn cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, luôn được bạn học ngưỡng mộ.
[1] “Từ Chí Ma”, “Tịch Mộ Dung” đều là những nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, “Thương Ương Gia Thố” là vị Đạt lai Lạt ma đời thứ sáu của Tây Tạng, thân là cao tăng nhưng lại lưu luyến thế tục hồng trần, sáng tác nhiều thơ và được nhớ đến như một nhà thơ lãng mạn trứ danh.
Trần Kình đành làm động vật ăn cỏ suốt hơn nửa năm, dựa vào việc ngửi mùi thịt mà làm giảm kích thích thèm ăn thịt, cứ thế dùng những món ăn tinh thần để thỏa mãn dạ dày lưng lửng của mình.
Thật ra, nguyên nhân quan trọng nhất là Hà Lâm nói cô yêu hắn. “Yêu”, một chữ thiêng liêng biết bao, mặc dù hắn không tin lắm vào thứ này, nhưng không tin không có nghĩa là hắn không tò mò.
Là một sinh viên ngành kỹ thuật, Trần Kình hay ra vào phòng thí nghiệm, hắn cũng có tinh thần nghiên cứu chuyên ngành mãnh liệt, vậy nên hắn cũng muốn biết, thí nghiệm về “yêu” này sẽ thu được kết quả như thế nào.
Năm thứ nhất kết thúc cũng là khi hai người đã qua lại bảy tháng mười lăm ngày, thí nghiệm của Trần Kình đã thu được kết quả. Hà Lâm mắt đỏ ngầu tìm gặp hắn, nói “Chúng ta chia tay đi!”
Trần Kình giật mình, hắn cảm giác mình bị người khác cướp lời thoại, quan trọng là hắn còn chưa định nói.
“Tại sao?”
“Em yêu người khác rồi.”
“Ai thế?”
“Anh không quen.”
Hà Lâm đi rồi, Trần Kình đã rút ra kết luận, vật chất gọi là “yêu” này, rất không ổn định.

Trần Kình rơi vào cảnh thất tình, bị một đám anh em trong kí túc kéo đến nhà hàng nhỏ an ủi. Hắn thấy rất khó hiểu, bản thân còn chẳng thể hiện ra dáng vẻ buồn bã thương tâm, tại sao phải được an ủi, sau đó không ngờ Lão Đại nói toạc thiên cơ: “Ngay đến Lão Lục như vậy cũng bị người ta đá rồi, loại như tôi còn có ngày ngóc đầu dậy được ư?”
Cả bọn thở dài, rót rượu.
Lão Tam là kẻ căm giận giới trẻ, kịch liệt nói đến phun nước bọt tóe loe: “Mẹ kiếp! Đàn bà đời nay đều quá thực tế, chỉ nhận tiền không nhận người, tình yêu tình đương cái gì đó, thấy nhà thấy xe là mọi thứ phải nhường đưòng.”
“Đúng thế, cái tên Trương Mỗ Mỗ kia tốt chi chứ, bề ngoài giống hệt con cóc, còn không phải vì có ông bố tài cán sao? Thời đại này, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, nhưng loại như tôi, thời thanh niên tươi đẹp ngay đến chim sẻ còn không ăn nổi.” Lão Đại lại bắt đầu than ngắn thở dài.
Trần Kình ngẩng đầu hỏi: “Trương Mỗ Mỗ là ai?”
“Chính là cái thằng khiến cậu bị cắm sừng đó.” Lão Tứ ngọng nghịu nói.
Lão Thất là người khá thông minh, thấy sắc mặt Trần Kình không vui, vội tiếp lời: “Lục ca, huynh đừng nghe họ nói bừa, họ say rồi, Trương Mỗ Mỗ chính là người tốt với Hà Lâm.”
Lão Tứ vẫn tiếp tục đấu tranh: “Cậu mới say, hôm đó cậu cũng chứng kiến còn gì, hai người họ đều đến nhà nghỉ thuê phòng, không phải cắm sừng thì là gì?”
Trần Kình đứng bật dậy, khiến cả bọn giật mình.
“Lão Lục, cậu không sao chứ?” Lão Đại lo lắng hỏi.
“Mọi người tiếp tục uống, bữa này để tôi trả, tôi có việc đi trước.”
Trần Kình quăng ví tiền lên bàn, sải bước ra khỏi nhà hàng nhỏ, còn lại mấy người ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác có gì đó bất thường, để lại một người trông chừng con ma men, những người khác đều đi theo, nhưng ra ngoài nhìn ngó, ngay đến cái bóng cũng chẳng có.
Trần Kình tới tầng trệt của kí túc nữ, chẳng bao lâu sau đã thấy Hà Lâm và một nam sinh không cao hơn cô là bao, nắm tay nhau từ phía xa bước tới. Dưới ánh đèn đường, gương mặt nam sinh đó gồ ghề trông vô cùng thê thảm, Trần Kình cưởi khẩy, hắn đã thua loại hàng như thế này à?
Hai người đến tầng trệt, không nỡ rời xa, ôm nhau hôn hít. Trần Kình chỉ liếc nhìn liền quay đầu đi, thật buồn nôn, cái miệng hắn từng hôn qua, lúc này đang bị một con cóc gặm, vậy chẳng phải đánh đồng hắn...
Bên đó ôm hôn rất lâu, đi một bước ngoảnh đầu ba lần mà rời khỏi, còn Hà Lâm, nữ sinh luôn miệng nói yêu hắn kia đang đứng nguyên chỗ cũ và mặt si mê nhìn theo bóng hình dần dần đi khuất.
Hà Lâm vừa định quay người, Trần Kình liền bước ra từ trong bóng tối. Cô thấy hắn, vẻ mặt bỗng cứng đờ, hình như muốn bỏ trốn, đầu ngón chân ngọ ngoạy mãi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Trần Kình lạnh nhạt nghĩ, coi như cô thức thời, nếu cô dám chạy thì dù cô có là nữ sinh hay không, dù đây là nơi nào, dễ tôi dám đánh cô lắm. Sau đó hắn lên tiếng hỏi một câu: “Cô lên giường với hắn rồi?”
Hà Lâm nghe thấy, cơ thể bỗng run lên, dưới ánh đèn đường không đủ sáng rõ vẫn có thể nhìn thấy gương mặt cô tái mét.

“Đừng để tôi hỏi lần thứ hai.” Trần Kình lạnh lùng nói. Lúc đó, trên người hắn toát ra một cảm giác nghiêm nghị, nếu như kìm hãm lại, trông hắn cũng giống với một chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng một khi đã nổi giận, khí thế kia liền trỗi dậy không cách nào che giấu.
Hà Lâm chỉ là một cô gái mười tám tuổi, nào đã thấy chuyện này, lập tức bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, có cắn môi, khép nép gật đầu.
“Tôi nhớ sáng nay cô nói chia tay với tôi.” Ngữ khí của hắn khi nói câu này lạnh lẽo tựa băng ngàn năm.
Hà Lâm sợ hãi, cô tưởng Trần Kình sẽ mắng cô, hoặc là cho cô một cái bạt tai, nhưng Trần Kình nói xong câu này liền quay người đi.
Ngày hôm sau đã xảy ra chuyện. Nam sinh nào đó của khoa chính trị pháp luật bị đánh, theo lời kể của sinh viên từng tới bệnh viện thăm, tình trạng thương tích không nhẹ, mặt bị thương, gãy xương sống mũi, trên người còn có nhiều chỗ bị bầm tím.
Chủ nhiệm khoa chính trị pháp luật vô cùng giận dữ, hành vi này quá tồi tệ, cần phải nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị. Vì nam sinh bị đánh là con trai vị lãnh đạo nào đó của thành phố H.
Sau đó Trần Kình bị đình chỉ học. Đối với sự việc cố ý gây thương tích cho người khác lần này, hai khoa kết hợp mở cuộc họp thảo luận biện pháp xử phạt hắn.
Ngày thứ ba, một chiếc xe Jeep quân dụng biển thành phố B đến trường đại học H, chạy thẳng tới trụ sở tầng trệt. Hai người đàn ông quần áo là lượt, khí chất không tầm thường bước xuống xe. Nét mặt họ nghiêm túc, ánh mắt cương nghị, bước thẳng về phía phòng hiệu trưỏng.
Chiều cùng ngày, Trần Kình đang chui trong phòng ngủ chơi điện tử nhận được quyết định xử phạt của trường.
Bồi thường toàn bộ chi phí thuốc men, thiệt hại về tinh thần, ghi nhớ lỗi lầm.
Xử phạt kiểu này không thể coi là nhẹ, nhưng với đại học H nổi tiếng xưa nay bởi kỉ luật nghiêm minh, điều này đã là ngoại lệ.
Trần Kình theo cách như vậy kết thúc cuộc sống yên bình chưa đầy một năm.
Nửa năm sau, Hà Lâm lại tìm đến cửa nhà hắn.
Lúc này Trần Kình đã chuyển khỏi kí túc, thuê một căn hộ nhỏ trong khu nhà cao cấp gần trường học. Hắn nhìn bạn gái cũ đứng ngoài cửa, nghĩ bụng, lần này lại đến để nói gì đây, có thể chắc chắn rằng cô tuyệt đối sẽ không nói câu “chúng ta chia tay đi”.
Không hổ danh hoa khôi, nửa năm không gặp càng khiến lòng người rung động. Chẳng biết có phải do được đàn ông bồi dưỡng hay không mà cô đã trút bỏ vẻ ngây thơ, từ khóe mắt chân mày đều mang vẻ quyến rũ, cũng chẳng biết có phải do kiểu quần áo hay không mà dường như dáng người càng thêm nhấp nhô.
Hắn nhếch miệng cười, nghiêng người để cô vào.
Hà Lâm được nụ cười của hắn khích lệ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện gì thế?”
“Em tới để xin lỗi, hồi đó...”
Trần Kình rất ngạc nhiên, bật cười đáp: “Đã là chuyện xưa mấy trăm năm trước rồi.”
“Em sớm đã muốn đến chỗ anh, nhưng lại không biết đối mặt với anh thế nào.”
“Vậy bây giờ tại sao em đến?”
Hà Lâm cắn môi dưới: “Em… nhớ anh.”
“Trần Kình, dù anh có tin hay không, em đã luôn yêu anh. Hồi đó chỉ vì nhất thời hồ đồ, Trương Mỗ Mỗ nói cha anh ta có thể giới thiệu cho em công việc tốt, anh biết đó, chuyên ngành này của em rất ít được chú ý.”
Cô cứ nói mãi, đôi mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, loáng cái đã vẽ nên bức “hoa lê đẫm mưa”[2].
[2] Hình ảnh miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi được Bạch Cư Dị dùng trong bài thơ “Trường hận ca”.
Trần Kình giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô. khẽ nói: “Anh tin.”
“Thật không?” Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, một lớp hơi nước bao phủ trong mắt, yêu kiều đến động lòng người.
Trần Kình cười dịu dàng: “Ừ.”
Sau đó, Trần Kình và Hà Lâm coi như đã quay lại. Vào cuộc hẹn lần đầu sau khi quay lại, Trần Kình đưa Hà Lâm đi ăn tại nhà hàng sang trọng nhất trung tâm thành phố H, dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ, gương mặt Hà Lâm càng thêm xinh đẹp động lòng người. Trong lúc ăn, Trần Kình lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, thản nhiên nói: “Đây là quà sinh nhật mà ngày trước anh chuẩn bị cho em.”
Biểu cảm của Hà Lâm như ngừng lại, ngón tay run run mở ra, là một chiếc đồng hồ nữ hàng hiệu, mặt đồng hồ nạm một viên kim cương nhỏ, óng ánh chói mắt. Cô nhất thời không nói nên lời, lệ hoa trong mắt lấp lánh rồi tuôn trào.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Hà Lâm vẫn đang thất thần, nói lí nhí: “Trần Kình, cảm ơn anh đã bằng lòng chấp nhận em lần nữa.”
Trần Kình ôm lấy vai cô, cười hỏi: “Vậy em định cảm ơn anh thế nào?” Rồi cúi đầu nói bên tai cô: “Lấy thân báo đáp thì sao? Em biết đó, đàn ông nhịn quá lâu sẽ bứt rứt sinh bệnh.”
Giọng hắn rất trầm, kèm theo chút ý vị khiến người ta mê muội, hơi thở hắn nóng hổi, gương mặt Hà Lâm bỗng đỏ bừng. Cô im lặng một lát rồi cắn môi gặt đầu.
Bên cạnh nhà hàng là một khách sạn năm sao, rất tiện lợi. Trên chiếc giường sang trọng và thoải mái trong khách sạn, Trần Kình đã có được thứ mà một năm trước hắn từng mong muốn vô số lần. Cô gái dưới người hắn gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng thở gấp, hắn cười nói: “Anh thích mạnh mẽ một chút, hay là em hét to nữa lên?”
Sắc mặt Hà Lâm càng đỏ, trừng mắt lườm hắn, nhưng một lát sau lại bất giác hét thành tiếng, cơ thể cũng bắt đầu uốn éo như có như không.
Cơ thể thanh niên, cảm xúc lên cao, mạnh mẽ cuồng nhiệt thêm một hồi. Rất lâu sau, hai người vô cùng mệt mỏi xuống giường đi tắm rồi ôm nhau ngủ.
Hà Lâm tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn, đèn chưa bật, ánh sáng trong phòng rất tối, liếc thấy Trần Kình quần áo chỉnh tề đang ngồi trên sofa cạnh giường, nhìn mình bằng ánh mắt giống như thú dữ rình mồi. Cô ngẩn người, vừa định lên tiếng, ánh mắt đã lướt đến tập tiền giấy bên gối, tiền còn rất mới, rất chướng mắt.

“Anh... ý gì đây?” Lòng cô bỗng trầm xuống, có dự cảm không lành, liền cảnh giác ngồi dậy đồng thời lấy ga giường quấn quanh người.
“Cái giường này thoải mái không?” Hỏi một đằng, Trần Kình đáp một nẻo. Thấy Hà Lâm không trả lời, hắn lại hỏi: “Tôi ra sao? So với Trương Mỗ Mỗ thì thế nào?”
“Trần Kình, anh...”
Trần Kình cười mà như không, nói: “Không đếm thử à? Xem xem mua một lần của cô như thế đã đủ chưa? Tôi cảm thấy cũng chỉ đến giá này thôi, nếu là nửa năm trước chắc sẽ cao hơn chút.”
Hà Lâm đần ra, há hốc miệng, mãi lâu sau mới hét ầm lên: “Trần Kình! Sao anh có thể làm vậy?”
“Tôi làm sao?” Trần Kình lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Vốn định tha cho cô, là có tự chuốc lấy nhục mà thôi.”
Lệ hoa trong mắt Hà Lâm liền trào ra, khóc nức nở nói: “Em biết em sai rồi, anh hận em oán em, em hiểu, nhưng em thật sự yêu anh. Trần Kình, anh hãy tin em.”
“Đáng tiếc, chữ “yêu” từ miệng cô nói ra chỉ khiến tôi cảm thấy rẻ tiền hệt như con người cô.” Trần Kình nghiến răng nói dứt lời, cũng chẳng thèm để ý đến cô nữa, đứng dậy quay người bước đi.
“Trần Kình, anh đừng đi, anh nghe em nói...” Hà Lâm khóc lóc thảm thiết, muốn đuổi theo hắn nhưng cơ thể mềm nhũn không chút sức lực.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng khóc sụt sùi kia, Trần Kình thở dài, “ái tình”, hai chữ này cả đời hắn sẽ không tò mò về nó nữa. Có lẽ cô gái kia thật sự từng yêu hắn, có lẽ vẫn đang yêu hắn, nhưng thế thì đã sao, Trần Kình hắn chẳng thích thú với thứ tình cảm dễ dàng bị hạ gục như vậy.
Thật ra hắn còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như, trong mắt cô, Trần Kình tôi nghèo kiết xác như vậy sao? Con mắt nào của cô thấy tôi không có giá trị bằng con trai của lãnh đạo chết tiệt gì đó?
Hay như, Hà Lâm cô hãy hối hận đi, nếu cô cùng với tôi, công việc có là gì, tôi có thể giúp cô đặt chân lên những vị trí cao nhất, dù sau này không thể lấy cô, tôi cũng sẽ cho cô sự đền bù xứng đáng. Vì cô là người con gái đầu tiên khiến tôi sinh lòng khao khát với tình yêu. Nhưng tại sao cô lại ngốc đến vậy, không kiên nhẫn đến vậy chứ?
Cô biết không, cô không chỉ đá tôi, làm mất thể diện của tôi, cô còn đâm xuyên lòng tự tôn của tôi, làm lung lay niềm tin của tôi. Lẽ nào bỏ đi vầng hào quang danh gia kia, tôi sẽ không thể trở thành người đàn ông đáng để phụ nữ nương tựa?
Nhưng khi nhìn thấy cô gái kia mềm nhũn nằm dưới người hắn, mặc hắn đòi hỏi, thậm chí còn chủ động lấy lòng hắn, hắn lại không muốn nói gì hết, vì không xứng... Cô ta không xứng.
Rồi hắn bỗng chán ngấy, cô nàng này từng lên giường với con cóc kia, trong nửa năm sau đó không biết từng lên giường với bao nhiêu người đây, hắn mừng thay mình đã đeo bao cao su.
Nhưng hắn không lập tức đứng dậy, diễn kịch phải diễn tới cùng, sau khi xong xuôi, hắn bế cô đi tắm, ôm cô ngủ. Thật ra hắn không hề ngủ, trong đầu hắn nhớ lại những chuyện lớn nhỏ từ khi quen biết cô đến nay.
Hắn phát hiện mình thật ấu trĩ, lại có thể tin tưởng thứ gọi là “yêu” của cô ta, lại có thể cùng cô ta “yêu đương” một cách tử tế lâu như vậy. Điều nhục nhã nhất là sau khi biết cô phản bội hắn, hắn đã chạy đi đánh tên họ Trương kia. Lúc đó trong đầu hắn có một suy nghĩ kì quái, đó chính là dùng việc này để tiết lộ thân phận của mình, khiến cô gái đui mù kia nhìn xem mình lợi hại thế nào. Ha ha, ngốc lắm, may mà lúc ấy còn chút lí trí, nếu không thế nào cũng biến tên tiểu tử kia thành thái giám.
Có người nói, phụ nữ là trường học của đàn ông. Không sai, cô gái Hà Lâm này đã dạy cho hắn vài bài học về tình yêu, về thân phận, khiến hắn có thể áp dụng suốt cuộc đời này.
Vừa vào đại học, hắn nghĩ, thì ra đời người còn có thể trải qua như thế.
Hơn một năm sau, hắn hiểu, thì ra đời người chỉ có thể trôi qua như vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui