Giờ phút tươi đẹp cuối cùng. Lâm Uyển cười khẩy trong lòng, rồi trong ánh mắt mơ màng của người nào đó, cô đứng thẳng dậy đẩy cửa bước đi, không thèm quay đầu nhìn lại.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên sâu bên trong Trần Túy. Mí mắt cậu ta đột nhiên giật giật, dường như có dự cảm không lành. Cậu ta cố gắng nhớ lại từng câu đối thoại khi nãy, sự bất an trong lòng càng thêm rõ rệt. Trần Túy vội vàng đứng dậy, nhưng phát hiện ra cơ thể mình đang loạng choạng, suýt chút nữa vấp phải sofa mà ngã. Đầu hơi nặng, còn chân lâng lâng, dường như cảm giác đó rất quen thuộc, nhưng rõ ràng vừa nãy chỉ uống một ly cocktail.
Không đúng, nhất định là có quỷ! À không, có sự dối trá. Trần Túy buồn bực đá chiếc sofa một cái, lấy điện thoại ra gọi tới số mà mình đã thuộc nằm lòng, giọng nói vô cùng ủ rũ: “Anh, hình như em lại gặp rắc rối rồi.”
Trần Kình ở đầu dây bên kia nghe lời kể lộn xộn của em trai xong, suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: “Có lẽ cô ta đã ghi âm lại.”
“Á?” Trần Túy bắt đầu hoảng sợ, “Làm sao đây? Bây giờ tìm người chặn cô ta lại cũng không kịp nữa.”
Trần Kình nở nụ cười tỏ ý khinh thường, nói: “Không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con.”
“Anh, cô gái này rất đáng sợ, vừa khóc xong đã cười ngay được, lại còn giả thần giả quỷ hù dọa người khác, em cũng không biết sao nữa, có khi nào là bị cô ta dùng bùa không?”
Trần Kình cười chế nhạo: “Cậu chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi à, yên tâm đi, kể cả cô ta có là Tôn Ngộ Không bảy mươi hai phép thần thông, tôi đây cũng phải là Phật Tổ Như Lai. Còn cậu ấy hả, đã trốn ra ngoài lại còn lén đi uống rượu, đợi tôi về tính sổ với cậu.” Ngay sau đó, Trần Kình nghe thấy một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ trong điện thoại.
Trần Kình cúp máy, tiếp tục gọi thêm một cuộc khác: “Là tôi đây, con dâu của bác có vẻ không ngoan lắm thì phải... ừm, bác liệu mà làm.”
Trần Kình bỏ điện thoại xuống, phá lên cười. Mấy trò hề vụng về kiểu này chỉ có đứa ngốc như Trần Túy mới bị mắc lừa. Nhưng trong đầu hắn vẫn cứ tưởng tượng đến hình ảnh Lâm Uyển trang điểm diêm dúa, giả thần giả quỷ. Hắn lắc đầu, không đúng không đúng, cô ta không mang dáng vẻ đó, mà phải là... Đúng... Phải là mái tóc dài buông rối, bộ váy trắng dật dờ, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, cả thân người mơ hồ lúc ẩn lúc hiện như muốn cuốn theo chiều gió. Hình ảnh về lần đầu tiên gặp mặt một lần nữa hiện lên trong tâm trí hắn. Chính là dáng vẻ ấy, tuy tinh thần có chút sa sút nhưng lại mang vẻ đẹp lạnh lùng đến tàn khốc, khiến người ta không thể cưỡng lại việc muốn hành hạ cô nhiều hơn nữa.
Hắn xoay vòng chiếc điện thoại trong tay. Hắn cũng rất mong đợi được thấy biểu cảm của Lâm Uyển khi cô phát hiện ra tất cả những gì mình hao tâm tổn sức đều là vô ích, chắc chắn cô sẽ cực kì thất vọng. Nghĩ đến đó, đôi chân dài của hắn giẫm xuống đất, đắc ý xoay nửa vòng chiếc ghế tổng giám đốc đang ngồi, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn những đám mây nhẹ trôi. Chỗ này là tầng trên cùng của tòa nhà, là nơi cao nhất tại vương quốc của hắn. Mọi người đều nói “ngồi trên cao khó tránh được lạnh lẽo”, nhưng hắn cả ngày ở đây ngắm mây xanh, đếm chim trời, trước giờ chưa từng cảm thấy chút cô độc của người nắm giữ vị trí cao, có lúc còn cảm thấy hài lòng vì có thể kiểm soát tất cả chúng sinh phía dưới. Thế nhưng, hình như dạo gần đây hắn cảm thấy có chút buồn chán vô vị, nếu không tại sao lại luôn nghĩ đến một người con gái mới gặp có vài lần.
Ba mươi năm hắn sống trên đời, có vô số khách qua đường từng đi qua dòng thời gian ấy. Lâm Uyển chỉ có thể tính là khách qua đường của khách qua đường, giữ lại sẽ thêm rắc rối. Suy cho cùng, cuộc gặp gỡ ấy cũng không phải việc hay ho gì, nhẽ ra hắn gặp xong phải quên ngay. Nhưng, hắn không những nhớ như in, trong đầu còn chụp lại cả ảnh lưu niệm. Đây không phải là do buồn chán thì còn là do gì đây?
Lâm Uyển đúng là đã ghi âm lại. Đây là kế sách cô bày tính rất lâu, tốn biết bao nhiêu tế bào não mới có thể nghĩ ra. Từ đầu đến cuối đều là cô dày công trù tính. Hơn nữa, để mọi việc được chu toàn, vừa ra khỏi gian phòng cô liền sao lưu chuyển phát đến nơi khác, tránh việc bị người ta chặn lại giữ lấy. Nếu tiền bạc đã là “vạn năng” thì cô cũng theo đó mà sử dụng. Cô tìm người điều tra những nơi sôi động mà Trần Túy hay lui tới, đóng giả làm một cô ả mê tiền thấy người sang bắt quàng làm họ, mua chuộc bartender[2], không cẩn thận phạm phải một sai lầm “thiện ý”, nhờ vả cô gái người lai xinh đẹp giật dây làm mối. Nhìn những người đó sau khi đã nhận tiền, dáng điệu vỗ ngực đảm bảo, trong lòng cô cảm thấy xót xa vô hạn. Đây chính là hiện thực sao? Quan hệ dựa trên lợi ích trắng trợn, nhân tính mờ nhạt lãnh đạm, họ đã bại trận trước những loại người này ư? Bảo cô làm sao có thể cam tâm nhận thua được đây.
[2] Bartender: Những người pha chế ở quầy bar.
Vốn cô định tác chiến lâu dài, không ngờ tên Trần Túy này lại dễ bị kích động như thế. Cô vừa quăng lưới, hắn đã chui đầu vào. Mà so với gã anh trai tu luyện thành tinh của hắn, hắn còn dễ đối phó hơn nhiều. Dưới sự tác động của hai mặt là rượu cồn và chiến thuật tâm lý, cô đã đạt được điều mình muốn.
Đi ra khỏi quán bar, tâm trạng bị kìm nén mấy ngày nay của Lâm Uyển mới được thả lỏng đôi chút. Cô cảm nhận được làn gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mặt những luồng mát rượi. Nhìn cột mốc đường quen thuộc, cô nhớ ra phía cuối con đường này có một chợ đêm phồn hoa mà cô từng cùng Vương Tiêu đi qua vô số lần. Trong chợ đêm có rất nhiều những món đồ nhỏ xinh mà các cô gái yêu thích, còn có quán ăn hương vị đặc biệt giá rẻ, nên được rất nhiều thanh niên ưa chuộng. Cô thường lấy nơi đó làm địa điểm hẹn hò, Vương Tiêu hay trêu đùa bảo cô dễ nuôi.
Sau đó, cô liền cong môi nói: “Vậy không phải anh nên cảm thấy may mắn sao?”
“Đúng vậy, tiền người ta dùng để nuôi chú cún cưng là đã đủ để anh nuôi một bà xã rồi...” Người con trai anh tuấn nhìn lên bầu trời sao, xúc động vô cùng.
“Đáng ghét!”
Miệng cô càng cong hơn. Ngày trước khi nghe người con gái nói hai chữ này, cô cảm thấy hết sức tầm thường. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh của chính mình, cô mới phát hiện, hóa ra khi yêu thì đây là câu cửa miệng của con gái. Thì ra cô cũng là kẻ cực kì tầm thường, nhưng tình yêu trần thế tầm thường này thật sự rất đẹp, dù có thỏa sức kể khi nói chuyện với bạn bè, cô cũng không thấy chán.
“Vương Tiêu, anh thật đáng ghét, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Đó, lại một câu nói quá đỗi tầm thường. Lâm Uyển vừa quay người liền rời khỏi đó.
Người con trai lập tức cười phá lên đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, không mảy may để ý đây là đầu phố, nơi nhiều người qua lại. Dù sao anh và cô cũng đã có màn đêm che chở. Đúng lúc đó, một màn kịch ngắn vô cùng ngọt ngào diễn ra.
“Em yêu à, em thật sự ghét anh rồi sao? Đừng mà, trái tim anh đau đớn đến muốn chết rồi này...”
Người con gái cười hì hì.
Người con trai thả cô ra, quay người cô lại đối diện với mình, mặt nghiêm túc hỏi: “Bát cơm nhỏ, em ghét anh à?”
Hừ, đây là biệt danh anh đặt cho cô.
Biệt danh kiểu như vậy còn có rất nhiều, gì mà cục cưng, bảo bối, hoa hồng. Có lẽ những người đang yêu là những người không hề keo kiệt nhất khi trao cho nhau những lời âu yếm. Hận rằng không thể cả ngày quấn lấy người yêu, ôm lấy “hũ mật ong” để miệng lúc nào cũng được thường thức hương vị ngọt ngào.
Cô bị vẻ mặt của anh làm cho giật mình. Đôi mắt đen của anh dưới ánh đèn không quá sáng của chợ đêm trông vẫn thật rạng rỡ. Dù đôi mắt ấy chăm chú nhìn cô một cách nồng nàn không phải lần đầu tiên, nhưng trái tim nhỏ bé của cô vẫn không thể ngừng rung động, cô khẽ nói: “Đương nhiên là không phải.”
“Thế em thích anh không?”
“Ừ.”
“Yêu anh chứ?”
“Ừ.”
“Yêu nhiều thế nào?”
Cô đảo mắt một vòng, “Vương Tiêu, anh có bị sến không thế?”
“Em nói xem?” Người con trai nhất quyết không chịu bỏ qua.
Ánh mắt cô lúc đó vừa hay lướt tới vầng trăng tròn phía chân trời, cô nói: “Giống như mặt trăng kia...”
Người con trai mếu máo tỏ vẻ không vừa ý: “Như vậy không được, mặt trăng còn có lúc sáng, lúc tối, khi khuyết, khi tròn, nhỡ em của ngày mồng một, mồng hai không yêu anh thì sao?”
Sự tính toán chi li của anh khiến cô bật cười: “Được rồi, thế thì giống như mặt trời nhé.” Vạn vật sinh trưởng là nhờ có mặt trời, không có anh, cô sẽ không thể nào sống nổi, liệu câu trả lời này đã được chưa?
“Thật không?”
Cô vờ giận dỗi: “Không tin thì thôi.”
Vương Tiêu kéo bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy, dịu dàng hỏi: “Uyển Uyển, em biết anh yêu em nhiều thế nào không?”
Tên này không biết hôm nay ăn nhầm phải cái gì mà trở nên kì lạ như vậy, ủy mị như vậy. Nhưng... trái tim cô lại không ngừng rộn ràng, cô đỏ mặt nói: “Không biết.”
Anh giơ tay lên xoa nhẹ hai má, nhìn vào đôi mắt to long lanh của cô, nhẹ nhàng trả lời: “Anh muốn ngày ngày đều được ở cùng em, dù là sáng hay tối, chỉ cần vừa mở mắt ra là anh đã có thể nhìn thấy em...”
Hai má cô nóng bừng, cũng không biết là do bàn tay anh vuốt nhè nhẹ hay là do lời nói của anh làm cho cảm động nữa. Cô hạ thấp hàng lông mi dài, nói: “Anh không sợ nhìn nhiều thấy chán à?”
“Sao thế được? Em tốt như vậy, cả đời này anh ngắm cũng không thấy đủ...”
Vương Tiêu cười nói, rồi anh ôm lấy cô, cúi đầu áp sát bên tai cô thì thầm: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cô khẽ run lên, nghi ngờ mình đã nghe nhầm, anh lại hỏi cô thêm lần nữa. Lúc này cô mới kéo lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Người con trai nhìn cô hết sức chân thành: “Lâm Uyển, lấy anh nhé, được không?”
“Anh, đây là đang cầu hôn à?”
Cô bối rối hỏi, có cảm giác bị sự vui mừng bất ngờ này làm cho choáng váng.
Anh đáp: “Ừ!”
Mặt cô lại một lần nữa nóng bừng, tâm trí cũng bắt đầu sôi sùng sục. Mãi lâu sau cô mới tìm lại được lí trí, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Chẳng có hoa cũng chẳng có nhẫn...”
Vương Tiêu nghe thấy bỗng ngẩn người, bảo cô đợi một chút rồi quay người chạy đi. Cô đứng trong bóng tối ngốc nghếch chờ anh một lúc. Bỗng cô nhìn thấy dáng anh dong dỏng chen giữa dòng người chạy tới chỗ mình. Cô mỉm cười nhìn anh từng bước từng bước đến gần, trong lòng thấy hạnh phúc không gì sánh bằng. Tốt biết bao khi người con trai xuất chúng dịu dàng này là người cô yêu nhất, và anh cũng yêu cô sâu sắc.
Vương Tiêu sau khi đến gần cô vẫn còn thở hổn hển. Anh kéo bàn tay phải của cô, từ trong túi quần bò lấy ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh rồi đeo vào ngón áp út mảnh mai. Chiếc nhẫn không to không bé, rất vừa vặn, anh vẫn thẹn thùng nói: “Đợi hôm nào anh sẽ bù lại cho em cái khác, hôm nay tạm như vậy đã...”
Cô cúi đầu nhìn vòng tròn be bé vừa khít trên tay mình, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến điều này?”
Không phải là rất ngạc nhiên sao? Tuy họ đã yêu nhau được mấy năm, tình cảm cũng bền vững, nhưng suy cho cùng thì cũng vừa mới tốt nghiệp đại học. Đa số mọi người bằng tuổi đều đang bận bịu với sự nghiệp hoặc hưởng thụ tuổi thanh xuân. Thanh niên bây giờ đều suy nghĩ rất thoáng, ít có người đồng ý để mình sớm bị trói buộc trong thành lũy hôn nhân.
Người con trai hơi xấu hổ ho khan hai tiếng, giơ tay nắn nắn chóp mũi, nói: “Vừa nãy em nói không thèm để ý tới anh nữa rồi quay người đi mất, tuy anh biết em nói đùa, nhưng nhìn bóng em từ phía sau anh bỗng thấy hơi sợ, ngộ nhỡ một ngày nào đó em thật sự đi mất thì anh phải làm sao, cho nên anh phải mau mau giữ lấy em.”
Cô cảm động chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói: “Vương Tiêu, em sẽ không rời xa anh.”
“Anh biết.” Vương Tiêu vén tóc mái hơi rối bị gió thổi tung của cô, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn cả màn đêm đen, “Anh còn biết, em muốn có một gia đình.”
Cô nghe thấy lời anh nói, trong lòng nóng ran.
Anh tiếp lời: “Vì vậy nên anh muốn cho em một gia đình, gia đình của riêng chúng ta.”
Cô cúi thấp đầu, trái tim như tràn đầy nước nóng đang sục sôi, bọt nước cuồn cuộn nhưng không làm bỏng người, chỉ có sự ấm áp... sự ấm áp khiến con người ta muốn đắm chìm vào đó trọn đời trọn kiếp. Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn xinh xắn, phía trên còn có một viên kim cương, tuy là giả, nhưng dưới con mắt cô, nó còn đáng quý trọng hơn bất kì loại châu báu nào khác. Cô phải mất rất lâu mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc hưng phấn nhưng vẫn có phần lo lắng của bản thân, còn người đó cứ im lặng chờ đợi. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định mà nhiệt tình đó của anh dừng lại ngay phía trên đầu mình.
Cô đột nhiên thầm lẫm bẫm một câu: “Hình như em còn chưa đồng ý mà...”
“Hả?” Người con trai hoảng hốt.
Cô ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn lệ hoa rưng rưng, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, trịnh trọng nói: “Em đồng ý.”
Và họ hôn nhau...
Bên cạnh là quán ăn ồn ào với mùi thịt nướng bay theo chiều gió, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng đã trải qua bao sóng gió thăng trầm, đã chứng kiến vô số những mối duyên tình chốn nhân gian, hai cơ thể trẻ tuổi siết chặt lấy nhau giống như hai cây nhỏ tràn trề sức sống. Anh là mặt trời của cô, cô là hoa hướng dương của anh, họ gặp nhau vào khoảng thời gian đẹp nhất, rồi cùng nhau vẽ nên một tình yêu đơn giản mà ấm áp, rồi họ hẹn ước trọn đời...
Tất cả những gì xảy ra của ngày hôm đó cô đều nhớ như in, giống như đã được ghi lại trong chiếc dĩa CD của cuộc đời. Trong miệng là hương vị chocolate nồng nàn vương vấn, bên tai vang lên tiếng hát mộng ảo của Vương Phi “mộng trường cửu cùng người, ngàn năm như trăng sáng”, ngón áp út bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn giá ba tệ. Cô nhớ đến câu nói nổi tiếng của Tagore: “I love three things in this world, the sun, the moon and you. The sun for the day, the moon for the night, and you forever[8]”
[8] Anh yêu ba thứ trên thế giới này, mặt trăng, mặt trời và em. Mặt trời là dành cho ban ngày, mặt trăng là dành cho ban đêm, và em là vĩnh hằng.
“Anh đáng ghét, tránh xa em ra một chút.”
“Em à, đừng giận nữa, anh sai rồi...”
Tiếng nói vang lên bên cạnh cắt ngang dòng hồi ức của Lâm Uyển. Lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã đứng đây rất lâu, lâu tới mức sa vào ký ức không thể tự thoát khỏi, lâu tới mức tưởng rằng mình đã đi xuyên qua cả đường hầm thời gian và không gian. Cô ngưỡng mộ nhìn một đôi nam nữ mặc áo tình nhân đang giận hờn nhau đi ngang qua. Họ trẻ tuổi như vậy, phóng khoáng như vậy, tốt đẹp như vậy, quan trọng là họ đều đang sống.
Người con gái hất tay người con trai, người con trai đuổi theo nắm lấy tay cô gái, cô gái lại hất ra, anh ta lại nắm lấy...
Nước mắt Lâm Uyển tuôn trào, cảnh tượng trước mắt cô trở nên nhạt nhòa. Cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hai người đó hòa hợp cùng nhau, ngày càng xa.
Nhưng, cô cúi đầu nhìn bàn tay phải trống trơn của mình, người từng kéo lấy tay cô trước kia đã không còn nữa. Hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, chỗ nào đó trong trái tim không biết là lần thứ bao nhiêu bắt đầu nhói đau. Vương Tiêu... cô khẽ gọi tên anh hết lần này đến lần khác, cô vốn dĩ tưởng rằng cái tên cô từng gọi vô số lần đó, cô có thể gọi nó cả cuộc đời.
Cô cố gắng không suy nghĩ nữa, cũng đã kiên trì được mấy ngày, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không nhớ anh. Trên thực tế, cô nhớ anh đến mức muốn được chết đi ngay lập tức. Nỗi nhớ và đau buồn đã bị kìm nén quá lâu kia bây giờ bỗng tuôn trào mãnh liệt, hệt như nước biển khi thủy triều lên, trong nháy mắt đã nhấn chìm cô xuống.
Lâm Uyển như bị sụp đổ, mặt nạ và bộ giáp sắt liên tiếp rơi xuống, cô ngồi thụp xuống giữa phố lớn khóc nghẹn ngào. Tiếng khóc của cô rất khó nghe, cổ họng cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên cứ khóc một tiếng tới giữa chừng lại trở nên khàn khàn. Dáng vẻ khóc lóc của cô cũng rất khó coi, bởi vì trên mặt còn có lớp trang điểm rất dày, nước mắt cứ tùy tiện tuôn ra làm nhòe hết cả mascara, má hồng và màu môi, cả mặt mảng trắng mảng hồng giống như bộ mặt bị trang điểm thất bại trong Kinh kịch.
Đối với nơi như chợ đêm này thì thứ không thể thiếu nhất chính là người đi đường. Một cô gái trẻ khóc nức nở giữa phố chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều sự chú ý. Nhưng Lâm Uyển khóc đến mức quá nhập tâm, người ta dừng chân quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ, thở ngắn than dài gì đó cô đều không nghe thấy, không nhìn thấy, điều duy nhất cô biết chính là rơi nước mắt... rơi không ngừng. Những người hiếu kì quây lại xem xét bàn tán chán rồi cũng lần lượt bỏ đi lo việc của mình, chuyện của người khác chung quy cũng là chuyện của người khác, chuyện của người lạ lại càng không đáng trì hoãn bước chân vội vàng của bản thân.
Lâm Uyển cũng không biết mình đã khóc bao lâu, mà khóc có bao lâu cũng không đủ. Nếu có thể, thì cứ kéo dài đằng đẵng như vậy đi, kéo dài mãi ở nơi mà cô và Vương Tiêu đã dắt tay nhau đi qua vô số lần, nơi mà cô chọn cho anh móc chìa khóa còn anh bón cho cô ăn thịt xiên nướng, ở nơi mà họ đã cười đùa rất nhiều nhưng đôi khi cũng có tranh cãi nhỏ, ở nơi mà anh đeo nhẫn cho cô và nói rằng muốn cùng cô đi hết cuộc đời...
Cô khóc tới mức cổ họng bỏng rát. Trước mắt cô xuất hiện một chiếc khăn giấy. Cô ngẩng gương mặt vẫn còn đang lấm tấm nước mắt lên, nhìn thấy một cô bé tóc ngắn mặc đồng phục cấp ba, cô bé dè dặt hỏi: “Chị ơi, chị thất tình sao?”
Hơi thở cô như ngừng lại, rồi cô thở dài, giọng khàn khàn: “Em biết điều còn đau khổ hơn cả thất tình là gì không?”
Cô bé lắc đầu, trong đôi mắt to trong veo mang theo sự ngây ngô thiếu nữ. Cô bé thật hạnh phúc, Lâm Uyển nghĩ.
Cô đứng dậy đón lấy chiếc khăn giấy lau mặt, tỏ lời cảm ơn chân thành tới cô bé kia, rồi quay người định đi khỏi đó.
“Là gì?” Cô bé khăng khăng hỏi.
Lâm Uyển quay đầu, cười gượng: “Là mất đi.”
Cô bé ngỡ ngàng: “Có gì khác nhau không?”
Lâm Uyển bỗng ngây người, lơ đễnh giải thích: “Thất tình rồi em vẫn có thể nhìn thấy anh ấy, biết anh ấy sống tốt hay không, nhưng khi mất đi rồi, sẽ không thể nào nhìn thấy anh ấy được nữa.”
Cô bé nửa hiểu nửa không, cũng không tiếp tục hỏi, còn Lâm Uyển đã quay người đi rồi. Cô giơ tay phải đặt lên ngực, ở đó rất đau. Cô vừa mới vô ý nói ra một sự thật tàn khốc nhất, sự thật mà cô vẫn luôn trốn tránh, cô đã mất đi Vương Tiêu, kiếp này không thể nhìn thấy nhau, âm dương cách biệt. Có lẽ trên thế giới này đó là điều bất lực nhất, tàn nhẫn nhất.
Khi Lâm Uyển trở về nhà, đôi mắt hình quả hạnh đã biến thành hai quả đào. Còn chưa kịp đợi cô rửa mặt xong, điện thoại đã vang lên. Cô cầm lên xem, thì ra là bác gái gọi tới. Cô bỗng hoảng sợ, chẳng lẽ là bệnh tình của bác trai trở nên nghiêm trọng? Cô vội vàng ấn phím trả lời, nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của bác gái: “Uyển Uyển, con đang ở đâu thế?”
“Con đang ở nhà, bác trai...”
“Vừa rồi con đã đi đâu?”
“Bác gái, con...”
“Uyển Uyển, con có thể đồng ý với bác không, đừng điều tra nữa.”
“Bác gái, bác yên tâm, đây là do con tự quyết định, không cần hai bác lộ diện, con không thể trừng mắt nhìn họ bóp méo sự thật khiến cho hung thủ tự do ngoài vòng pháp luật...” Cô nói tới đó thì bắt đầu nghẹn ngào, “Con thật sự không làm được.”
Bác gái thở ngắn than dài: “Cho dù con có tìm được chứng cứ gì đi nữa, gửi lên trên cũng sẽ không được thẩm tra xử lí đâu.”
“Con biết. Nếu họ đã chơi trò hèn hạ trước, thì con cũng không thể dùng phương pháp theo quy tắc thông thường. Trong tay con có một đoạn ghi âm, có thể phát lên mạng, chỉ cần làm to chuyện lên, có được áp lực dư luận, tự nhiên sẽ có người phụ trách việc này. Con không tin họ vẫn còn có thể một tay che trời.”
Bác gái vừa nghe xong đã cuống lên, vội nói không được làm như vậy.
Lâm Uyển ngạc nhiên, tại sao? Mấy ngày nay cô đều thắc mắc trong lòng, chỉ là không tiện nói ra. Cô cảm giác thái độ của cha mẹ Vương Tiêu đối với sự việc này quá tiêu cực, thậm chí còn có chút khác thường, rất khó tưởng tượng rằng đây là thái độ nên có của người cha người mẹ yêu con như tính mệnh mình.
Nửa tiếng sau, Lâm Uyển bắt taxi tới bệnh viện quân đội, bác trai đang ở đó. Cô vừa đi đến gần khu nội trú thì nhìn thấy bác gái đi đi lại lại ở tầng dưới.
Bác gái nhìn cô, sau khi than vãn xong, cuối cùng mới nói rõ sự tình.
Hóa ra, bác trai trước kia từng giữ chức tại bộ phận xây dựng của thành phố nào đấy, tám năm trước bị cuốn vào một sự cố lớn về chất lượng công trình, ông chỉ là một nhân vật nhỏ kẹp giữa cấp trên và cấp dưới, nhưng lại đích xác là người mang tội danh, bởi vì trên tất cả giấy tờ đều có kí tên ông. Sau này phía trên có người đã dẹp yên chuyện này xuống, ông mới được miễn tội, không phải chịu họa ngục tù, chỉ bị giáng chức cảnh cáo và điều về thành phố B. Nhưng mấy ngày trước ở bệnh viện, thư ký của Trần Kình lấy ra một xấp tài liệu photo về bằng chứng của vụ việc năm xưa. Tuy nhiều năm đã trôi qua, nhưng đó vẫn là bằng chứng phạm tội thực sự. Lúc đó bác trai như sét đánh ngang tai, hoàn toàn mụ mị. Vấn đề bây giờ là, nếu đòi lại công bằng cho con trai, vậy thì người cha sẽ phải mang tiếng oan của vụ việc năm đó. Chưa nói tới việc đã lớn tuổi vẫn phải ngồi tù, đồng thời sẽ liên lụy đến các nhân vật quan trọng khác. Đây là một gánh nặng mà họ không thể gánh nổi. Mấu chốt nhất là, cho dù như vậy cũng chưa chắc có thể bóc trần chân tướng sự việc, bởi vì họ đã để vuột mất thời cơ, bởi vì đối phương quá lớn mạnh, kể cả con cá giãy giụa đến chết, lưới cũng chưa chắc đã bị rách.
Bác gái vừa khóc vừa kể hết câu chuyện, Lâm Uyển chỉ cảm thấy mình dường như bị một hòn đá lớn đè chặt xuống, hít thở khó khăn. Cô nhớ đến câu nói cuối cùng của Trần Kình “tôi đang chờ đây”, quả nhiên là phản ứng mà kẻ nắm chắc phần thắng trong tay mới có. Tất cả nỗ lực của cô đều trở thành trò cười, chiếc thẻ nhớ như báu vật đang ở trong túi bỗng biến thành phế liệu, sức lực trong cơ thể dần bị rút hết, giữa ngày hè nóng bức mà tay chân cô bắt đầu lạnh ngắt. Vương Tiêu của cô không thể nào nhắm mắt, cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, giống hệt như lúc nhìn anh bị ngọn lửa nhấn chìm hóa thành một nắm tro tàn. Cô không thể chịu đựng nổi, trái tim cô như bị dao đâm, nhưng cô lại không thể làm gì. Bây giờ cảm giác của cô không chỉ là thất vọng, mà là tuyệt vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...