Lúc lại lần nữa được đặt lên chiếc giường mềm mại, hai cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi. Lâm Uyển nắm chặt lấy ga trải giường, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong lòng khẩn cầu cuộc giày vò này sớm kết thúc. Bỗng trên cổ cô bị siết lại, cảm giác âm ấm, cô lập tức ý thức được là bàn tay Trần Kình. Sức lực của hắn cô sớm đã biết, hơn nữa cũng vừa mới được hồi tưởng ôn lại một lần. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng lại phát hiện trong mắt hắn có chút mơ hồ, như thế bị lạc mất tâm trí. Nghĩ đến câu “Được” mà hắn nói ban nãy, cô bỗng thấy sợ hãi, định lên tiếng ngăn cản nhưng bàn tay hắn lại từ từ siết chặt. Cô với tay tách ngón tay hắn ra, tay còn lại đây ngực hắn, nhưng chỉ sờ được một bàn tay ẩm ướt.
Đúng lúc Lâm Uyển tưởng mình sắp phải xuống suối vàng, hô hấp bỗng khôi phục lại, bàn tay Trần Kình nới lỏng. Lúc cô há miệng hít thở, nghe thấy hắn hỏi: “Có cảm giác gì không?” Cô không rảnh để ý tới, hắn tiếp tục: “Nghe đâu ngạt thở sẽ sản sinh khoái cảm.”
Lâm Uyển không lên tiếng, nghĩ bụng, mẹ kiếp tên dở hơi này, lại nghe thấy Trần Kình tự lẩm bẩm: “Tôi cũng không cảm thấy.” Sau đó hắn giơ tay vỗ má cô, nói: “Uyển Uyển, từ trước đến nay, làm tổn thương em không phải ý định ban đầu của tôi.”
“Mấy năm nay, lần đầu tiên tôi hy vọng kế hoạch của mình không thành công... Em không tin tôi cũng là điều bình thường, tôi cũng không tin em... Nhưng tôi không muốn dùng những thủ đoạn lừa dối kia để đối phó với em.”
Trần Kình nói năng lộn xộn, giọng nói càng ngày càng trầm, đến cuối câu giống như lời mê sảng vậy. Lâm Uyển ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, sáu giờ mười phút, họ đã giày vò nhau hai tiếng đồng hồ, xem ra hắn mệt rồi, cô cũng đã bị hắn làm cạn khô rồi. Hơn nữa cô đang bị hắn đè, hắn còn ở bên trong cơ thể cô không chịu ra, cô mệt mỏi lên tiếng: “Ra đi.”
“Đừng động đậy, tôi buồn ngủ rồi.” Trần Kình lẩm bẩm, bực mình giống như bị người ta làm phiền giấc ngủ ngon, đầu hắn chà nhẹ vào vai Lâm Uyển.
Hai má Lâm Uyển khó chịu vì bị hắn chọc vào, cô giơ tay đẩy đẩy đầu hắn, bị cảm giác trên tay mình dọa cho giật nảy. Tóc hắn vừa ngắn vừa cứng, rất xa lạ, nhưng lại khiến cô tìm lại từ trong kí ức một cảm giác quen thuộc.
Lúc cô học tiểu học có một bạn nam ngồi cùng bàn, là học sinh kém nhất lớp, cô giáo xếp cho họ ngồi cùng để cô giúp cậu ta học tập. Nhưng cô rất ghét cậu ta, vì cứ lên lớp là ngủ, lại còn chiếm nửa bàn bên cạnh của cô, cô vẽ đường ranh giới nhưng cậu ta làm như không thấy, cô lén lút dùng-pa đâm vào tay cậu ta, cậu ta da dày chẳng có cảm giác, cô lại không dám đâm mạnh hơn. Có một hôm cô tức giận, với tay đẩy đầu cậu ta, cậu ta để đầu đinh, sợi tóc cứng lạ thường, giống như từng chiếc kim thép nhỏ đâm vào làm tay cô đau, sau đó cô lại khó hiểu ghi nhớ cảm giác đó.
Sau này, cô đã quên mất là năm lớp mấy, cậu bạn đó chuyển trường, trước khi đi còn kẹp vào sách ngữ văn của cô một bức thư, nét chữ cực kì nắn nót. Cậu bé gọi cô là Uyển Uyển, còn nói là thích cô, bởi cô là người xếp số một trong lớp nên cậu đành chọn xếp số một từ dưới đi lên để được ngồi cùng bàn với cô, mỗi lần thi đều cố ý nộp giấy trắng nên đã bị đánh không ít. Cậu ta còn nói sau này sẽ trở về tìm cô, bảo cô đợi cậu ta.
Sau đó thì cũng không thấy cậu ta quay về, cô cũng dần dần quên mất chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nhớ lại, cảm thấy cậu học sinh đó thật ngốc, nhưng lại có chút cảm động khó hiểu.
Lúc này, Lâm Uyển nhớ lại chút chuyện cũ kia, bỗng nhiên cô hơi thương cảm, thật ra cậu học trò đó cũng không đáng ghét đến thế, còn thường để đồ ăn vặt trong bàn học của cô, cô chấp hành nội quy quyết không chịu ăn, cậu liền tức giận vứt vào thùng rác.
Lâm Uyển ngẩn ngơ đưa tay lại sờ tóc Trần Kình một chút, tuy cứng nhưng không hề đâm vào tay, thì ra cảm giác trong kí ức thật sự là kết quả đã bị cô thái quá. Cô ổn định tâm trạng, nhỏ tiếng nói: “Trần Kình, thả tôi ra đi.”
Không có tiếng đáp, chỉ có hơi thở nhè nhẹ phả vào cô, rõ ràng chủ nhân của hơi thở đó đã ngủ mất rồi. Lâm Uyển mệt mỏi than thở, rốt cuộc đến bao giờ mới dừng lại đây? Còn nữa, cô sẽ không bị đè chết chứ?
Lâm Uyển không bị đè chết, ngược lại, còn là trong cái họa có cái “phúc”. Sau khi Trần Kình quấy rối một trận, có lẽ lương tâm trỗi dậy, cũng không cần biết cô đã thông suốt hay chưa liền đưa cô trở lại thành phố. Thật ra nguyên nhân chính xác là, theo lời báo cáo nhỏ của thím Châu, Lâm Uyển gần đây hơi mê ngủ, ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối tinh thần hệt như mèo đêm, thường xuyên một hai giờ vẫn còn sáng đèn xem phim truyền hình.
Trần Kình chợt nghĩ, tách rời quỹ đạo bình thường có lẽ không tốt lắm, công việc không những là bát cơm sinh tồn mà còn là trọng tâm của cuộc sống, là sự ràng buộc con người với thế giới bên ngoài. Tnrớc nay hắn cũng chưa từng có ý nghĩ coi Lâm Uyển như con chim nhỏ nuôi trong lồng, hắn chỉ là dùng dây thừng buộc lấy cô, để cô tự do bay, nhưng không thể vượt qua phạm vi cho phép của hắn.
Hôm nay, lúc Lâm Uyển đang mơ màng ngủ, lờ mờ nghe thấy một đoạn nhạc dường như đã từng gặp qua, còn chưa kịp phân rõ là mơ hay thực, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “A lô, có cô ấy, đợi chút...” Rồi cô bị gọi dậy, Trần Kình nhét di động vào tay cô, nói: “Tìm em đấy!”
Cô mơ màng nhận lấy, đầu dây bên kia đã ầm ĩ lên, một giọng nói quen thuộc kinh ngạc hỏi: “Uyển Uyển, người đàn ông đó là ai thế? Cậu không phải cùng người ta 419[9] đấy chứ?”
[9] 419: Tiếng Anh là four - one - nine, đồng âm với “for one night” - Tình một đêm.
Lâm Uyển lập tức tỉnh táo, nhìn màn hình di động đang sáng, lại nhìn người đàn ông phía sau, vừa tức giận vừa hối hận, đêm qua sao lại quên tắt điện thoại, vừa nãy hắn lại nghe điện thoại của cô? Có ý thức tối thiểu hay không thế?
Giọng nói của Mễ Lan vẫn tiếp tục: “Hôm qua không phải chúng ta hẹn xong rồi sao? Bạn trai của Tư Tư mời đi ăn cơm, cậu quên rồi à? Bây giờ chỉ đợi mình cậu này...”
Lâm Uyển buồn bực bỏ điện thoại xuống, quay đầu lại vừa vặn đối mặt với Trần Kình. Lúc này hắn cũng không buồn ngủ, cánh tay chống lên gối đỡ đầu, cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Lỡ hẹn rồi nhỉ? Nhìn em sớm chiều đảo ngược, ban ngày thì nghỉ ngơi, ban đêm mới hoạt động, nếu tôi không đưa em về, em thể nào cũng bị hỏng đồng hồ sinh học.”
Lâm Uyển không thèm để ý lời mỉa mai của hắn, nhặt bộ đồ ngủ tối qua bị hắn vứt dưới giường lên mặc vào, tức giận nói: “Sau này đừng có nghe điện thoại của tôi.”
Trần Kình bên này cũng trở dậy chậm như rùa, không đồng ý, phản bác lại: “Ai báo em ngủ say như chết, điện thoại reo mấy lần rồi, ầm ĩ làm tôi đau đầu.” Hắn nói rồi vươn vai, liếc nhìn đồng hồ treo tường, bỗng giật mình, “Chết, đã mười một giờ rồi, đúng là “Đêm xuân ngắn ngủi có ngần, buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu[10]”
[10] Nguyên văn: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều” - Trích “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Ngô Linh Ngọc.
Lâm Uyển xuống giường đi thẳng vào phòng vệ sinh, nghe được câu cuối cùng mà căm hận nghiến răng đến đau nhức. Nếu không phải tối qua hắn cứ quấy rầy cô thì cô cũng chưa đến nỗi không rời được khỏi giường, bây giờ lại còn trả đũa. Cô vừa súc miệng vừa thầm gửi lời hỏi thăm đến tổ tông ba đời nhà họ Trần, động tác trên tay càng thêm nhanh nhẹn, đánh răng, rửa mặt, chải đầu, không đến năm phút đã làm xong toàn bộ. Kết quả là vừa đi ra, nhìn thấy Trần Kình cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hắn ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa, cầm chìa khóa xe lên lắc lắc, nói: “Tôi đưa em đi.”
Lâm Uyển vừa nhìn bộ quần áo trên người vừa trả lời: “Không cần, tôi tự gọi xe.”
“Đi thôi, không phải các em hẹn nhau ở Xuyên Vương Phủ sao, vừa hay tôi cũng thuận đường.”
“Sao anh biết?”
“Cô bạn đó của em nói chuyện như cái loa, không nghe thấy thì bị điếc rồi.”
Mười phút sau, Lâm Uyển ngồi tại bàn ăn bốn người ở tầng một Xuyên Vương Phủ. Bên cạnh là Mễ Lan, đối diện là Đinh Tư Tư, chếch phía đối diện chính là đối tượng để họ khảo sát ngày hôm nay, đàn anh khóa trên trước kia của Tư Tư, nay là bạn trai: Tiêu Trịnh, ở giữa là nồi lẩu lớn đang sôi sùng sục, sủi bọt cuộn lớp sóng đỏ.
Tiêu Trịnh là tiến sĩ ngành kĩ thuật, hiện đang làm việc tại cơ sở nghiên cứu nào đó, không nói nhiều, hỏi một câu đáp một câu, lúc không nói chuyện thì liếc mắt đưa tình nhìn bạn gái mình, thỉnh thoảng góp thêm vài tiếng cười ngốc. Mễ Lan mở mồm là “em rể”, nhiệt tình hỏi han, rót rượu không chút kiêng nể. Bữa Hồng Môn Yến ngày hôm nay cũng là mưu đồ của Mễ Lan, bảo rằng, cô gái ngốc lần đầu tiên yêu đương, thân làm chị em tốt thì cô cũng phải giúp Tư Tư kiểm định, còn nói nhìn nhân phẩm từ tửu phẩm, nghe nói người ta không ăn được cay liền nhất định đòi đến nhà hàng Tứ Xuyên.
Tiến sĩ Trịnh khó mà cầm cự nổi, nhưng vẫn kiên cường ga lăng. Cũng may ăn đến nửa bữa thì anh ta bị cuộc điện thoại khẩn cấp từ chỗ làm gọi đi, trước khi đi tuy vô cùng áy náy nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa nụ cười.
Người vừa đi, Tư Tư liền ngượng ngùng hỏi hai người bọn cô xem sao, hai người gật đầu lia lịa tỏ ý không tồi, toàn bộ số phiếu đều thông qua. Tư Tư đỏ mặt nói: “Nhất định là vẻ ngoài hơi khó coi, so với hai người kia của các cậu quá là kém xa.”
Mễ Lan thẳng thắn: “Hôm nay chị sẽ nói với em một chân tướng, đàn ông vẻ ngoài ưa nhìn, ngoài nguy cơ lạc lối nhiều hơn người khác mấy phần thì chẳng có tác dụng gì, đàn ông họ không phải đều nói ‘Cứ tắt đèn đi ai ai cũng là Lâm Thanh Hà[11]’ à? Phụ nữ chúng ta cũng vậy, nhắm mắt vào thì ai ai cũng là Châu Nhuận Phát[12]. Vì thế mới nói, bề ngoài xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần bản lĩnh khá là được.”
[11] Lâm Thanh Hà: Là một trong những nữ diễn viên hàng đầu của Hồng Kông những năm 1980.
[12] Châu Nhuận Phát: Là một trong những nam viễn viên hàng đầu của Hồng Kông những năm 1980, 1990.
[ alobooks.vn ]
“Bản lĩnh? Bản lĩnh gì?” Gương mặt Tư Tư lộ vẻ nghi hoặc.
Lâm Uyển sặc một ngụm, vội rót Sprite cho đỡ sợ, Mễ Lan trợn trừng mắt hỏi Tư Tư: “Không lẽ cậu vẫn chưa dùng thử ư?” Thấy biểu cảm của Tư Tư càng thêm mịt mờ, cô liền đập xuống bàn, hào hùng nói: “Như vậy đi, đợi lúc nào các chị tặng em một món quà nhỏ, buổi tối về thử xem, không được lập tức trả hàng.”
Giọng nói của Mễ Lan hơi to, chọc cười nhân viên phục vụ đi qua.
Lâm Uyển vội kéo tay áo cô, nói: “Nhỏ tiếng chút, chú ý hình tượng.”
Mễ Lan nghe lời, hạ thấp giọng, tiếp tục làm công tác giáo dục: “Phụ nữ phải học cách hưởng thụ cuộc sống, tình dục cũng là một phần của cuộc sống.”
Lâm Uyển lại sặc, Mễ Lan nháy mắt với Tư Tư, nói: “Bây giờ ngay cả Lâm Uyển cũng thông suốt rồi, Tư Tư cậu cũng đừng cổ hủ nữa.”
“Uyển Uyển cậu sao rồi?”
Mễ Lan cười hỉ hả, nhìn Lâm Uyển nói: “Sao nào? Kể cho mọi người nghe Mr. Morning của cậu đi chứ?”
Hóa ra đang quay lại chất vấn cô ư, Lâm Uyển ngầm thở dài trong lòng, thản nhiên nói: “Thì là chuyện như vậy, có gì đáng nói đâu?”
“Vậy cũng không được, 419 chính là chuyện như vậy, sống chung cũng là chuyện như vậy, cậu không nói rõ thì ai biết cậu dính chuyện nào?” Mễ Lan cười đểu bức cung.
Tư Tư ở bên đó không vui: “Cậu nói lung tung gì thế? Uyển Uyển sẽ không tùy tiện như vậy, cậu ấy nghiêm túc nhất với chuyện tình cảm, đúng không Uyển Uyển?”
Lâm Uyển cười cười, nói: “Tình cảm nghiêm túc quá vất vả lắm, tùy tiện thế này cũng chẳng có gì không tốt.”
Hai người còn lại liền sững sờ, Mễ Lan thè lưỡi nói: “Uyển Uyển, mình nói đùa với cậu...”
“Những gì mình nói là thật, bây giờ mình đang sống chung với một người đàn ông, các cậu không phải cũng nói nên hưởng thụ cuộc sống sao?” Cô uống ngụm nước ngọt, khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Bản lĩnh của anh ta cũng rất khá.”
“Thật hay giả vậy?” Sắc mặt Mễ Lan trở nên khó coi, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, chắc cậu sẽ không vì Vương Tiêu qua đời mà đau lòng, tự chà đạp mình chứ?”
“Phải đó, Uyển Uyển, không phải cậu đã đồng ý với mình cần ‘move on’ sao?” Tư Tư cũng lo lắng hỏi.
Lâm Uyển tươi cười làm yên lòng họ, giả bộ thoải mái hỏi: “Nhìn mình ngốc như vậy à?”
“Cậu không ngốc, nhưng cậu quá ngây thơ.” Mễ Lan than thở nói.
“Đúng, ngây thơ hệt như mình.” Tư Tư bổ sung.
“Người ngây thơ dễ sa vào cực đoan.” Mễ Lan hạ kết luận.
Lâm Uyển dựa vào ghế rồi tìm một tư thế tự tin, nói: “Bắt đầu lại lần nữa một giai đoạn tình cảm lẽ nào không phải ‘move on’ sao?”
Tư Tư và Mễ Lan nhìn nhau, cảm thấy cũng đúng, nhưng họ vẫn không tin lắm. Theo tính cách của Lâm Uyển, cho dù là bắt đầu một giai đoạn yêu đương cũng sẽ không nhanh chóng sống chung với người ta như vậy.
Lâm Uyển cũng im lặng, đây có lẽ là một câu nói trái lòng nhất mà kiếp này cô nói ra.
Cũng may sau đó họ không truy hỏi cô nữa, suy cho cùng đây cũng là chuyện tốt, chỉ là xuất phát từ sự quan tâm hay thăm dò một chút cái gọi là tình hình cơ bản của nhân vật mới. Mễ Lan còn nói hôm nào bảo cô dẫn ra đây, giúp cô đánh giá một chút. Lâm Uyển tùy tiện kể vài câu rồi lảng đi. Tư Tư rất vui, cười híp mắt nói: “Uyển Uyển, đến lúc mình kết hôn, cậu làm phù dâu nhé?”
“Được thôi.”
Nhưng trước khi chia tay, Mễ Lan nhẹ nhàng sáp lại gần bên tai Lâm Uyển, nói một câu: “Mr. Morning kia của cậu bản lĩnh không phải là khá quá mức đấy chứ, trông cậu bây giờ gầy gò quá, hưởng thụ cuộc sống cũng phải có chừng có mực chút.”
Lâm Uyển mặt nóng bừng, lườm Mễ Lan một cái, Mễ Lan tùy tiện ôm lấy vai cô, an ủi: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, cậu có thể nghĩ thoáng ra mình rất vui. Cậu xem, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chẳng thể nắm giữ khoảng thời gian đã qua, đành cứ phải nhìn về phía trước. Như mình nhé, Tiền Gia Vỹ làm những việc điên rồ đó vốn không nên tha thứ, nhưng nếu hắn đã thật lòng hối cải, mình cũng không thể cố chấp nắm lấy gót chân Asin của hắn không buông. Thật ra, không nghĩ thoáng rồi cũng chính là như vậy, lại tìm một người mình còn chẳng hứng thú như với hắn à? Bây giờ mình coi như đã hiếu được một điều, cho dù là hôn nhân xuất phát từ tình yêu cũng chẳng hề hoàn hảo, ít nhiều đều sẽ có chút tì vết, quan trọng là xem cậu chọn lựa ra sao.”
Cuối cùng, Mễ lan vẻ mặt đầy nghiêm túc, nói: “Uyển Uyển, nghe mình khuyên một câu, yêu lần nữa đừng yêu quá sâu sắc. Như vậy cho dù đàn ông phụ cậu, cậu cũng sẽ không bị tổn thương đến mức mãi chẳng thể vượt qua, tuổi thanh xuân của phụ nữ chúng ta có hạn, không trải qua nổi mấy bận giày vò đâu.”
Lâm Uyển nhìn người đi đường qua lại như thoi đưa, thầm nghĩ, tình yêu tiếp theo, có lẽ phải chờ đến kiếp sau rồi. Cô không phải tổn thương, mà là hoàn toàn bị nghiền nát thành tro tàn, đừng nói là yêu lần nữa, cô bây giờ ngay đến sức lực để hận cũng đã dần dần khô cạn rồi. Cô chỉ hi vọng cuộc sống bất thường này có thể sớm kết thúc, sau đó cô sẽ giống như mọi người trên con phố này, cứ nhàn hạ hay bận rộn mà trải qua quãng đời còn lại.
Trần Kình buổi đêm đi vào phòng vệ sinh, lúc quay về liền giật mình. Lâm Uyển lại không ở trên giường, sờ vào chăn thấy lạnh vô cùng, rõ ràng cô rời đi rất lâu rồi. Hắn do dự đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy trên sofa phòng khách có ánh sáng xanh nhạt đang nhấp nháy, còn có một cô gái u rũ cuộn lại ở đó.
Hắn ngáp ngủ đi qua, cau mày hỏi: “Nửa đêm không ngủ em còn làm gì thế?”
Lâm Uyển đeo tai nghe nên không nghe thấy, Trân Kình tiến gần lại nhìn, thì ra là xem phim. Hắn ngồi xuống cạnh cô, lấy tai nghe trên đầu cô xuống, cố ý trêu: “Chắc em sẽ không lén lút xem AV đấy chứ? Có cần tôi giảng giải cho em không?”
Lâm Uyển theo bản năng với tay cướp lấy tai nghe, nhưng Trần Kình giấu sang trái rồi giấu sang phải giống như trêu trẻ con không chịu trả. Cô buột miệng phản bác: “AV nhà anh mặc quần áo chắc?”
“Ôi, xem ra là đã từng xem rồi, còn biết AV không mặc quần áo cơ đấy, thế em chưa từng thấy quần áo gợi cảm sao, trước tiên mặc vào sau đó lại cởi...”
“Vô vị.” Lâm Uyển mắng xong, dứt khoát không tranh cướp với hắn nữa, ấn thẳng loa ngoài. Trần Kình lại sán đến, nhìn màn hình nói: “Trang phục này cũng không tệ, váy lưới, ô, tư thế này cũng không tồi.”
Lâm Uyển tức giận không nói gì, chẳng thèm để ý hắn ở đó nói năng lung tung, chỉnh to âm lượng, mình xem việc mình. Trần Kình ôm cô vào lòng, nhìn chăm chú, nói: “Cô này tôi biết, Natalie Portman, nghe nói là sinh viên loại ưu của Harvard, thời trẻ sống chết không chịu diễn cảnh nude, sau này lại chịu cởi rồi, thật chẳng hiểu lúc đầu cô ấy khăng khăng giữ thái độ đó làm cái gì nữa.”
Lâm Uyển vừa định nói hắn thật uyên bác, đến cái này cũng biết, nhưng vừa nghe câu sau cô liền cau mày, đúng là “ba câu không rời nghề chính”, quanh đi quẩn lại vẫn là nói việc “cởi”. Cô giãy giụa để mình ngồi thoải mái, khinh thường phản bác lại: “Lúc cô ấy từ chối diễn cảnh nude là mười sáu tuổi, lúc diễn cảnh nude là sau khi trưởng thành, cái này có sự khác biệt.”
“Em cũng thật hiểu biết, không sai, cho nên tôi rất yêu thích cô ấy, nghe nói cô ấy còn luôn giữ mình trong sạch, không hút thuốc, không uống rượu, lại càng không dùng chất gây nghiện, đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Phim của cô ấy tôi hình như đều đã từng xem, thích nhất là bộ phim ‘The Professional’.” Hắn nói rồi nhấc Lâm Uyển lên, hói: “Em xem chưa?”
“Phim nổi tiếng như vậy đương nhiên là xem rồi, anh có thể đừng quấy rầy tôi không?” Lâm Uyển bực bội, người này không ngủ chạy ra đây gây phiền phức, bầu không khí tốt đẹp đã bị hắn phá hỏng hoàn toàn.
Trần Kình phản đối, lại ôm cô vào lòng, nói: “Không phải tôi ở đây xem phim cùng em sao? Đây là phim mới nhỉ? Tên gì?”
Thấy Lâm Uyển không thèm để ý mình, hắn làm ra vẻ ấn phím phát lại, nói: “Vậy chúng ta xem từ đầu là được rồi, vừa hay phần đầu tôi chưa xem.” Lâm Uyên chặn ngang tay hắn, không chịu nổi, thốt ra ba chữ: “Thiên nga đen.”
“Ờ há, hóa ra đây chính là ‘Thiên nga đen’ à, toàn không có thời gian xem.”
Trần Kình nói rồi bế cô lên đùi mình, phả hơi nóng bên tai cô, nói: “Bộ phim này quá u ám, một người xem không ổn.”
Lâm Uyển vùng vẫy, bị hắn nắm lấy ấn chặt xuống.
“Suỵt, sắp đến cao trào rồi.”
Hai chữ đó làm mặt Lâm Uyển nóng bừng, còn may Trần Kình không truy cứu nữa, vì hắn cũng đang nhập tâm vào bộ phim. Như lời hắn nói, bộ phim đã đến hồi cao trào.
Giai điệu kinh điển “Hồ thiên nga” chầm chậm vang lên, trên sân khấu, nữ chính mặc váy trắng bắt đầu nhảy múa nhịp nhàng, điệu múa đẹp mắt, nhấc tay giơ chân cũng thể hiện rõ sự hồn nhiên thuần khiết mà chỉ những thiếu nữ mới có. Sau đó khung cảnh biến ảo, nữ chính mặc váy đen toàn thân trang điểm đậm xuất hiện, lần này cô ấy xinh đẹp một cách lạnh lùng, ma mị, dũng mãnh, trở thành hóa thân của dục vọng...
Cuối cùng, nữ chính mặc váy trắng ngã xuống, cười thanh thản, nói: “Tôi cảm nhận được nó, hoàn hảo.”
Trần Kình khinh thường nói một tiếng: “Dở hơi.” Rồi giơ tay tắt nguồn, bế ngang người Lâm Uyển trở về phòng ngủ. Lúc Lâm Uyển bị hắn đè lên giường, vẫn đang nhập tâm vào bộ phim, lẩm bẩm nói: “Tôi xem vẫn chưa hiểu lắm.”
Trần Kình cười giễu cợt: “Chỉ số thông minh của em thế này, xem hiểu mới lạ.”
“Cô ấy chết rồi à?”
“Ừm, hiến thân vì nghệ thuật rồi, người làm nghệ thuật toàn là kẻ điên.” Trần Kình hôn cô một lúc, tắt đèn, lật người nằm lại, ôm cô nói: “Ngủ đi, coi chừng ngày mai lại không dậy được.”
Lâm Uyển chớp chớp mắt trong bóng tối, bên tai dường như vẫn có thể nghe thấy giai điệu “Hồ thiên nga”. Thật ra cô cũng xem hiểu một chút, ví dụ như, nữ chính kia tinh thần có vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...