Nhưng bây giờ ư? Trần Kình nhìn cô em mềm mại không xương, nũng nịu dễ thương dính vào lòng, hắn thầm nghĩ, cô em dịu dàng khôn khéo này tốt biết bao, muốn sao cũng được, chẳng cần tốn sức, đâu có giống cô nàng khắp người đầy gai nhọn ở nhà, động một cái là nhe nanh ra ngoạm vài miếng. Vừa nghĩ đến cô đã thấy bực bội, hắn liền cúi đầu hỏi: “Tên gì?”
Cô gái vừa mừng vừa lo, ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to long lanh, ngọt ngào trả lời: “Loan Loan[3] ạ.”
[3] “Loan Loan” và “Uyển Uyển” phiên âm tiếng Trung gần giống nhau, đều là “wan wan”.
Mí mắt Trần Kình khẽ giật, nhìn Phương Chính ở đối diện bằng ánh mắt dị thường, mẹ nó, nhất định là cố ý đây. Khi nãy hắn vừa đến, Phương Chính đã gian tà sáp lại gần, nói: “Không tệ chứ? Toàn là sinh viên đại học, cho cậu một em ngon lành, vẫn còn non lắm, lát nữa mang về cho cậu xúi quẩy luôn, nhìn xem mặt cậu xám xịt ra sao.”
Khi đó hắn cau mày nhìn ánh cười nham hiểm trong mắt Phương Chính, lần đầu phát hiện ra tên này thật dung tục. Tuy rằng trước kia hắn cũng không phải chưa từng làm việc này, nhưng bây giờ vừa nghe đã thấy khó chịu.
Trần Kình nhướn mày, cười mà như không, hói: “Chưa nghe rõ, nói lại xem nào?”
Cô gái chớp chớp mất, nói: “Loan Loan, ‘Loan Loan’ trong ‘mặt trăng cong cong’[4] đó.”
[4] Loan trong tiếng Trung cũng có nghĩa là “cong”.
Trần Kình nghe xong câu trả lời của cô thì thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, buột miệng nói: “May quá.”
Cô gái tranh thủ thời cơ, cười dịu dàng rót một ly rượu đưa đến trước mặt Trần Kình, ngọt ngào nói: “Em mời anh một ly.”
Trần Kình không nói năng gì, nâng cốc rượu lên uống cạn, trong lòng lại nghĩ thầm, bao giờ cái miệng xinh xắn kia của Lâm Uyển cũng có thể gọi hắn một tiếng “anh” ngọt ngào như vậy đây. Nếu thế thật, có lẽ hắn phải sung sướng mấy ngày mất. Nhưng ngay lập tức lại nhớ đến những lời lẽ ban nãy phát ra từ cái miệng xinh xắn đó, cái gì mà “chiếm lấy” với chả “có được”, đúng là lý luận vô dụng. Mẹ kiếp, chơi chữ với hắn cơ đấy, suýt chút nữa bị cô ta làm cho hoang mang rồi. Có gì khác biệt chứ, nếu cô không có thân thể ấy tôi cũng chẳng thích thú đi “chiếm lấy” cô nhé.
Trần Kình nghĩ ngợi miên man, chưa đến một lúc đã bị chuốc cho năm sáu ly rượu, tuy độ cồn không cao, nhưng vì cảm xúc không ổn định nên hắn cũng hơi chóng mặt. Trong lúc rảnh rỗi trêu ghẹo cô em kia, vô tình nhìn lướt qua phía đối diện, bỗng hắn giật mình. Bên đó tên họ Phương kia đang ôm lấy cô nàng nào đó, hôn nồng nàn mãnh liệt, điều quan trọng là, cô nàng có mái tóc ngắn, trông cực kì quen.
Trần Kình day day thái dương, hắn đương nhiên biết đó không thể là Lâm Uyển, ban nãy bước vào cũng đã thấy mặt, xét về diện mạo chắc còn xinh đẹp hơn Lâm Uyển nhiều. Nhưng bây giờ nhìn hai người đó trình diễn quên mình như vậy, hắn thấy không thoải mái, như mắc xương cá trong cổ họng vậy.
Sau đó, hắn lại nhớ tới lúc chiều, hình dáng Lâm Uyển đứng đó mặt trắng bệch, run rẩy như chiếc lá trong giông bão. Bỗng hắn hơi lo lắng, hắn biết cô là kiểu người dẻo dai từ trong xương cốt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn còn nhớ lần đó, chỉ vì hắn nhất thời sơ ý, để cô bị gãy xương rồi lại sốt cao trông thảm hại vô cùng. Sau này mỗi khi nhớ lại, hắn đều thấy sợ hãi, hơn nữa còn hơi đau lòng.
Nghĩ thế, hắn lập tức đẩy cô em trong lòng ra, nói với mọi người có chuyện phải về trước, ruột gan như thiêu như đốt rời khỏi, để lại một đống người ở đó tròn mắt nhìn nhau. Cô em kia bị va phải bàn vừa đau vừa buồn, nước mắt rơi lã chã.
Trần Kình như đã quên mất mình vừa uống rượu, xe phóng như bay vượt liền mấy lần đèn đỏ, vội vàng về nhà. Trên đường không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc chiều, hắn cũng cảm thấy câu đó mình có hơi nặng lời. Nhiều năm nay, hắn hiếu chiến tranh đấu ở bên ngoài, đã quen nói lời độc ác, làm chuyện tàn nhẫn, đã quen một cú hạ gục người khác, không để lại một con đường sống. Nhưng Lâm Uyển không phải kẻ địch của hắn, tuy lúc ầm ĩ lên thật khiến người ta tức chết, nhưng người đàn ông trưởng thành như hắn há gì phải chấp nhặt với cô cơ chứ.
Lúc về nhà đã hơn mười hai giờ, vào trong rồi đến giày cũng không thay, phòng khách chẳng có người, phòng ngủ chẳng có, thư phòng cũng không, mí mắt hắn bỗng khẽ giật. Hắn đè nén sự lo lắng mãnh liệt xuống, nét mặt đông cứng đi về phía phòng vệ sinh, bên trong lặng yên không một tiếng động. Hắn hít sâu một hơi, mở cửa, trước tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận, như bị người ta đùa giỡn.
Trần Kình quay lại mở tủ quần áo trong phòng ngủ, một dãy quần áo ngăn nắp gọn gàng không chút khe hở. Vừa xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một vết nứt dài trên tấm gương lớn ở bàn trang điểm, lập tức lòng hắn xuất hiện một nỗi sợ hãi. Đến lúc hắn nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương kia nằm trên mặt đất, thì lại trở nên phẫn nộ vô cùng. Thứ mà hắn tặng lại phải chịu sự đối đãi như thế này sao? Cô gái này quả thật chán sống rồi. Hắn hung dữ đạp mạnh mấy cái lên sợi dây đáng thương đó, kim cương ma sát với mặt sàn phát ra âm thanh ken két cực kì chói tai. Hắn lấy điện thoại ra gọi, lại dám tắt máy, cô ta...
Hắn phẫn nộ để lại tin nhắn thoại: “Lâm Uyển, mẹ kiếp nhà cô, mau cút về đây. Cho cô ba mươi phút, chuyện của chúng ta còn chưa xong, nếu cô dám bỏ trốn, tôi sẽ lập tức báo xe cảnh sát đem ông già họ Vương đi. Tôi nói được là làm được, đừng có thách thức giới hạn của tôi!” Nói xong hắn ném “bộp” một cái vào tường, điện thoại rớt xuống thành ba mảnh.
Sau khi ném di động, Trần Kình đi đi lại lại trong phòng ngủ, nóng nảy như một con thú bị vây hãm, rượu mạnh bốc lên, đầu óc căng ra hệt như bánh màn thầu lên men. Hắn đi mãi đi mãi, bỗng nghĩ đến một vấn đề, Lâm Uyển đã tắt máy rồi thì làm sao có thể chạy về trong vòng ba mươi phút đây. Hắn nhìn chiếc điện thoại đã bỏ mạng, cảm thấy mình sắp biến thành một quả cầu lửa muốn thiêu đốt tất cả.
Lại nói về Lâm Uyển, Trần Kình ra khỏi nhà không lâu, cô liền đứng dậy, sờ lên gương mặt rõ ràng chẳng có bao nhiêu nước mắt. Lúc mới đầu, cô thật sự thấy lòng tự trọng bị tổn thương, sau đó thì trở thành việc bộc lộ tình cảm một cách đơn thuần, vì cuộc sống hỗn loạn không thể nói rõ ràng này, cũng vì cô càng ngày càng không giống chính mình nữa. Nhưng việc đã đến đây, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho dù cuộc đời này có vụn nát tan tành, cũng không thể dễ dàng vứt bỏ.
Nghĩ vậy, cô liền lau mặt trở về phòng ngủ, nghĩ lại thì cũng không có gì phải thu dọn, chỉ có vài quyển sách mang về, còn có mấy bộ quần áo của mình, một cái túi là xếp đủ. Lúc thu dọn đồ đạc, nhìn thấy sợi dây chuyền cô chỉ đeo một lúc kia, đứng trước bàn trang điểm, bỗng cô nhớ lại cái đêm nhục nhã đó, trong gương dường như cũng hiện ra cảnh tượng hoang dâm vô độ ấy. Cô đờ đẫn vươn tay ra, dường như chạm vào cô gái khỏa thân kia, biểu cảm trụy lạc kia, rồi nhìn mình và hình ảnh trong gương từng chút một trùng làm một.
“Không”, Lâm Uyển hoảng sợ kêu lên, thoát ra từ trong ảo giác, nhìn lại cô gái vẻ mặt kinh hoàng trong gương, cô lại lần nữa xót xa ý thức được rằng, mình thật sự không thể quay về trước kia nữa rồi. Nghĩ đến đây, cô vô cùng bi phẫn, cầm sợi dây chuyền đó ném mạnh vào gương, nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, cô rời đi chẳng hề quay đầu lại.
Rạng sáng một giờ rưỡi, Lâm Uyển sắp ngủ lại nghe thấy hồi chuông dữ lúc nửa đêm, không phải chuông điện thoại, mà là chuông cửa. Cô bước qua xem thử, thì ra là lão Lý tài xế, gương mặt không chút biểu cảm.
Vừa mở cửa, lão Lý thành khẩn nói: “Trần tiên sinh bảo tôi đến đón cô về.”
Lâm Uyển ngáp ngủ, nói: “Nếu tôi không về thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ đến khu phố Hạnh Phúc...”
Lâm Uyển nghe thấy bốn chữ kia lập tức tỉnh táo, nhà của Vương Tiêu ở khu đó, lẽ nào? Cô hơi kích động, hỏi: “Đến đó làm gì?”
“Để nhắc nhở họ, sáng sớm ngày mai chuẩn bị tiếp người của viện Kiểm sát và bộ Công an.” Lão Lý nói như học thuộc lòng, quan sát cô gái sắc mặt tái xanh, thầm nghĩ, chiêu này của Trần tiên sinh thật nham hiểm, nhưng cũng thật hiệu nghiệm.
“Bây giờ tôi về, ông chờ tôi một chút.” Lâm Uyển ỉu xìu hệt như khinh khí cầu bị châm xì hơi, uể oải nói.
Mười phút sau, Lâm Uyển mệt mỏi lên xe cùng lão Lý, cô bất lực nhắm chặt mắt, hình như nghe thấy tiếng chuyển động của bánh xe số phận. Việc bỏ trốn của bản thân vừa rồi là một câu chuyện cười, người đàn ông thao túng vận mệnh của cô, lúc này đang ở nhà chế giễu cô chăng? Cô hạ thấp cửa xe, cảm thấy làn gió đêm thốc vào mặt, bỗng trong lòng thấy ngưỡng mộ. Gió cứ tự do tự tại như vậy, chúng bay lượn tùy ý giữa đất trời, đến bao giờ cô mới có thể tự do như gió đây?
Vừa vào cửa lớn căn hộ, đã thấy người đó mặc áo ngủ màu đen khoanh tay ngồi trên sofa, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía cửa, cứ như đế vương trong triều đình chờ đợi vạn người phục tùng vậy. Lâm Uyển bỗng nghĩ ngoài lề, liệu mình có nên quỳ xuống hô “vạn tuế” ba lần, rồi thút thít nói, Hoàng thượng khai ân, nô tì không dám nữa.
Vừa nghĩ vậy cô liền bất giác cười thành tiếng, cũng chẳng quan tâm xem liệu có kích động đến người đó hay không. Bây giờ cô như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, bèn ung dung thay giày, vô ý hỏi: “Anh đang đợi tôi à?”
Trần Kình từ đầu đến cuối đã đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng nhìn thấy cô nàng chết tiệt đáng bị ngàn dao đâm này xuất hiện, hắn rõ ràng chẳng còn tâm trạng nào mà cười, hắn cũng nghi ngờ cô có phải là đứa ngốc không. Nghe thấy câu hỏi của cô, hắn sững người. Đợi cô? Cô thì có tư cách gì mà bắt hắn đợi? Nhưng mi mắt hắn cứ đánh nhau, để hắn ngồi đây toan tính cái gì vậy, hơn nữa nhìn thấy cô nguyên vẹn đứng trước mặt, bản thân hắn quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bỗng ngừng lại, hắng giọng nói: “Ừ, xem cô còn sống hay không.”
Lâm Uyển không chịu thua, phấn kích: “Như ngài vẫn sống sờ sờ đó thôi, tôi đương nhiên cũng không dám chết sớm.”
Trần Kình lại hắng giọng: “Điều đó cũng chưa hẳn, ‘thời hạn chết’ của cô sắp tới rồi.” Dứt lời, hắn đứng lên bước dài mấy bước, vượt lên trước cô, đi vào phòng ngủ.
Lâm Uyển bị hắn đẩy một cái lảo đảo, cô nghiến răng, tức giận nghĩ, sao ở đây không có phòng cho khách cơ chứ?
Lâm Uyển lại trải qua hai ngày lo canh cánh trong lòng, Trần Kình hiển nhiên định tính sổ với cô sau khi thời cơ chín muồi. Sau tối hôm đó, cơ bản hai người sống yên ổn với nhau, giữa họ ngoài việc trao đổi về mặt thể xác ra thì vốn chẳng có lời nào để nói. Bây giờ Trần Kình cũng không động vào cô, thế là hai người chỉ nghe tiếng thở của nhau mỗi tối, cùng giường mà không qua lại.
Sáng ngày thứ ba, “người bạn tốt” Lâm Uyển chờ mong đã lâu cuối cùng cũng tới, thấp thỏm lo lắng đã giảm đi một nửa. Vừa về đến chỗ ngồi, Tiểu Tạ đã hét ầm lên: “Mau đến mà xem, sự kiện liên quan đến mạng người của Chí Thành lại có tiến triển mới...” Đính kèm theo là một website liên kết.
Tiểu Tạ vì lập kế hoạch kết hôn mà gần đây cả ngày bận lên mạng xem tin tức nhà cửa, ngay cả tin thời sự ngành nghề bên lề cũng không chịu bỏ qua, hai hôm nay luôn tích cực quan tâm đến sự việc kia của Chí Thành, còn đoán già đoán non, không biết vụ án mạng này có thể kéo giá bất động sản của Chí Thành xuống hay không, nếu như vậy thì tốt rồi. Lâm Uyển mắng cô không có nhân tính, cô vô tội nói, sự việc đã như vậy, người chết không thể sống lại, còn chẳng bằng mang đến chút lợi ích cho người đang sống.
Lâm Uyển không lập tức nhấp chuột vào website liên kết, mà nhắm mắt day day thái dương, trong đầu hồi tưởng lại điều mắt thấy tai nghe mấy ngày nay. Việc của Chí Thành rất ầm ĩ, các cơ quan chính phủ có liên quan đã bắt tay vào điều tra. Trên mạng, những bài báo đăng trên diện rộng ùn ùn kéo đến, dường như cứ nhắc đến hai chữ “Chí Thành”, phía sau sẽ kèm theo cụm từ “vụ án đẫm máu”, người trên mạng đả kích, mắng chửi giới bất động sản vô lương tâm, coi mạng người như cỏ rác. Thậm chí có người mang đích danh Trần Kình, nói hắn lòng dạ độc ác, thấy lợi tối mắt, sớm muộn cũng bị trời phạt, về phía Chí Thành thì chỉ đưa ra câu trả lời sơ bộ, việc này vẫn đang trong quá trình điều tra, nhất định sẽ có câu trả lời đến tất cả mọi người.
Cô không biết việc này với Trần Kình mà nói có lực sát thương nhiều ra sao. Hắn có cơ sở vững, có bản lĩnh lớn, bất luận xảy ra tai vạ đến thế nào cũng đều có người bao che giúp hắn. Điều duy nhất cô có thể xác định là mình sẽ không có hoa quả ngon mà ăn. Nhìn dáng vẻ hắn ngày hôm đó, có lẽ băm vằm cô thành trăm mảnh cũng không đủ để hả giận. Nhưng cô không hối hận, một chút cũng không. Nếu cho cô chọn lựa lại lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Lâm Uyển mở website xem thử, bỗng ngây người, “Hôm nay Chí Thành mở cuộc họp báo tuyên bố tin tức mới, sự việc lần này là do có người rắp tâm bịa đặt ác ý...” Trong bài báo đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh rõ người cưỡng chế phá dỡ kia không hề có chút quan hệ với Chí Thành, mà là một đám ô hợp bị kẻ khác giật dây.
Điều bất ngờ nhất là, phía dưới còn cung cấp một bức ảnh gia đình ba người nhập viện vốn đã “chết thảm” kia, nhờ bệnh viện dày công cứu chữa, nay đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, đứa bé quấn băng gạc trên đầu còn giơ hai ngón tay với ống kính làm hình chữ V. Nghe đâu khi đó cả gia đình bị đánh đến trọng thương, bị giấu tại một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô, mặc cho tự sinh tự diệt. Sau này có người tìm thấy họ, đưa đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất, cung cấp sự điều trị tốt nhất, và người làm tất cả những điều này chính là Chí Thành.
Trần Kình nói trong cuộc phỏng vấn, chữa trị cho gia đình đây là trách nhiệm của Chí Thành, vì những người đó đã đến với Chí Thành, họ là người vô tội bị hại bởi sự việc ác ý này. Vậy nên, Chí Thành không những phải bảo đảm chắc chắn họ được khỏe mạnh, mà còn phải tìm ra thủ phạm đứng đang sau đòi lại công bằng cho họ, mặt khác còn đồng ý tặng họ một căn hộ hạng sang để đền bù tổn thất về mặt tinh thần. Nhất thời, bình luận của mọi người trên mạng quay ngược chiều hướng, hình tượng Chí Thành trong nháy mắt biến thành kim quang lóng lánh, gian thương bất lương mấy tiếng trước ai ai cũng khinh bỉ bỗng hóa thành người lương thiện, người đàn ông trung niên bị thương kia không ngừng nói với nhà báo, tổng giám đốc Trần là người vô cùng tốt, đứa bé còn nói sau này cũng muốn làm một người thành công như chú Trần...
Mặt khác, đối với “người rắp tâm bịa đặt” đó, Chí Thành lại không tốn quá nhiều bút mực, chỉ cung cấp họ tên nghi phạm và thông tin cơ bản. Nhưng trên mạng rất nhanh đã đăng lên kết quả lùng tìm người thật, tên ô hợp cầm đầu đó là cậu em vợ của lãnh đạo cấp trung nào đó của bất động sản Triều Huy, mà Triều Huy chính là công ty của Đàm Hy Triết. Ngay sau đó lại khơi ra một vòng thảo luận mới, ngành bất động sản xâu xé lẫn nhau, người dân gặp họa. Với vấn đề này, Trần Kình rất nhanh liền đưa ra câu trả lời, hắn và tổng giám đốc Đàm là bạn tốt nhiều năm, hắn tin vào nhân phẩm của tổng giám đốc Đàm, có lẽ là do người dưới không làm tròn bổn phận được giao, hy vọng anh ta điều tra rõ chân tướng, giải thích rõ ràng với người bị thương và công chúng.
Lâm Uyển đóng website, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Trước sinh nhật một ngày, Đàm Hy Triết gọi điện thoại đến, nói rằng tìm được một cơ hội đả kích Trần Kình, khi đó cô vừa nghe thấy hai chữ “Chí Thành” liền lập tức cự tuyệt. Cô hận Trần Kình, cũng muốn báo thù hắn, nhưng không muốn liên lụy đến người khác. Sau hôm sinh nhật, cô chủ động liên hệ với Đàm Hy Triết, được biết có người gửi thư báo cáo với cơ quan điều tra, tố giác Chí Thành cưỡng chế phá dỡ dần đến án mạng, nhưng bị người quen của Trần Kình áp chế. Còn hôm cô bị ốm đó, lại nghe thấy Trần Kình dặn dò trong điện thoại phải đối đáp với chuyện này như thế nào, dưới sự thúc giục muốn báo thù trong lòng cộng thêm cái gọi là tinh thần trọng nghĩa, cô quyết định hợp tác với Đàm Hy Triết.
Bây giờ tất cả chân tướng đã nổi lên mặt nước, nhưng cô vẫn rất hoài nghi, việc này có lẽ cũng liên quan đến Triều Huy, nhưng không thể do Đàm Hy Triết bày mưu tính kế được, nếu không anh ta chẳng cần cho cô biết tin, cứ gửi thêm một bản báo cáo nữa là được rồi. Hơn nữa, người nào đó thời gian qua có bản lĩnh đổi trắng thay đen, ở bức ảnh trước, trên mặt gia đình kia vệt máu lẫn lộn, cơ bản không nhìn ra tướng mạo, ai biết ba người trong bệnh viện liệu có phải do họ tìm đến giả mạo hay không. Lời khai của nghi phạm? Lời khai cũng có thể làm giả được. Càng nghĩ thì điểm đáng ngờ lại càng nhiều, thậm chí cô còn nghi ngờ việc xảy ra “vụ án đẫm máu” này chính là do Trần Kình một tay đạo diễn, toàn là kỹ xảo, nhân tiện vu oan cho đối thủ. Sau đó cô bật cười thành tiếng, “đòi lại công bằng”? Bây giờ người này lại có thể luôn miệng nói “công bằng”, quả thật vô cùng tức cười.
Lúc tan làm, Lâm Uyển đã bình ổn lại những cảm xúc rối loạn suốt một ngày, cô không liên lạc lại với Đàm Hy Triết, anh ta bây giờ chắc đang bận dàn xếp những mối quan hệ xã hội. Tuy họ từng là đồng minh, nhưng cô lại chẳng quan tâm anh ta liệu có thể đỡ được đòn gậy ông đập lưng ông này không, vì anh ta và Trần Kình đều là cùng một loại người, có bệ đỡ vững chắc không thể tưởng tượng được. Cô chỉ hơi tò mò, lúc anh ta bị trả đũa, bị cắn ngược lại một cái như vậy liệu có tâm trạng gì.
Lâm Uyển xách túi ra khỏi chỗ làm, liếc mắt đã trông thấy lão Lý toàn thân đồ đen đang đứng thẳng tắp, luôn xuất hiện cùng ông ta là chiếc xe Bentley màu đen đồng bộ kia. Đưa mắt nhìn bốn phía, từng tòa nhà chọc trời cao ngất, hệt như những hàng rào lớn, vây thành một nhà tù, bức tường kính của những khu cao ốc phản chiếu ánh chiều tà, chói đến mức khiến mắt cô cay cay. Từ đáy lòng cô sinh ra một cảm giác bất lực không nơi tháo chạy, cô thở dài, rồi cam chịu số phận bước về phía chiếc xe.
Mở cửa xe mới phát hiện ra Trần Kình cũng ở đó, hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi kẻ màu lam đậm, tay áo xắn lên một nửa, khoanh tay nhìn cô, dịu dàng nói: “Tôi đích thân đến đón cô tan làm, cảm động chứ?”
Lâm Uyển bỗng có cảm giác thời gian và không gian xáo trộn, cô và hắn từ bao giờ lại hài hòa như vậy? Đáp án chỉ có một, đó chính là... giả tạo. Cô khẽ cử động môi, phát hiện mình ngay đến một câu chào hỏi khuôn mẫu cũng không cách nào thốt ra, đành im lặng ngồi vào xe. Trần Kình bị người ta coi khinh nhưng không nổi giận, thôi cười, tựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Uyển lén liếc nhìn người nào đó thảnh thơi ở bên cạnh, nghĩ thầm, trông thì rất vô hại, thực tế lại cực kì nguy hiểm.
Xe chạy đều đều, đến khi Lâm Uyển trở lại bình thường từ trong suy nghĩ xa xôi, phát hiện họ đã ra khỏi thành phố. Cô bỗng cảm thấy bất an, còn người bên cạnh kia cũng chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại. Cô mở to mắt không chút biểu cảm nhìn về phía trước, quan sát gương mặt từ một bên, trông hắn vô cùng lạnh lùng. Trong đầu cô lập tức hiện lên hàng chữ “rừng núi hoang vu, giết người hủy xác”, cô không nhịn được, hỏi: “Đây là đâu?”
Trần Kình quay đầu nhìn cô, lại mỉm cười, trông thì ấm áp, thật ra rất bí hiểm, đáp: “Đến rồi sẽ biết.”
Lâm Uyển đành im lặng, chỉ mong lát nữa có sức mà vùng vẫy. Vừa nghĩ đến họ là hai người đàn ông cao to, còn cô chỉ là đàn bà yếu đuối, thôi xong rồi, mong rằng quá trình không quá đau khổ
Nhưng chẳng hề xuất hiện cỏ hoang mọc thành cụm và quạ kêu từng cơn như trong dự tính, lúc chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ, thu vào trong tầm mắt là khu biệt thự nguy nga tráng lệ. Từng tòa nhà theo phong cách Châu u đan xen làm nổi bật lẫn nhau giữa nền cây xanh, nóc đỏ tường trắng, phối thêm cây xanh trời xanh, màu sắc linh hoạt mà vui mắt. Đáng tiếc rằng, lúc này trong Lâm Uyển bộc phát nghi ngờ, phong cảnh có đẹp nữa thì trong mắt cô cũng mất đi màu sắc, không có gì thú vị, hệt như tranh đen trắng phác qua vài nét.
Chiếc xe đi qua hai cánh cửa sắt tự động mở ra. Dọc theo đường xe chạy ngang qua một thảm cỏ được cắt sửa chỉnh tề, cuối cùng đứng trước cửa một tòa biệt thự ba tầng xa hoa bề thế.
Ở cửa có một đôi nam nữ trung niên cung kính đứng chờ, còn chưa đợi họ xuống xe đã chạy qua nghênh đón, gương mặt tươi cười khom lưng cúi đầu: “Trần thiếu gia, Lâm tiểu thư đã về...”
Lâm Uyển không khỏi kinh ngạc liếc nhìn người nào đó bên cạnh, nhưng đối phương chỉ vô cảm tiến thẳng vào trong, còn cô vì cảm giác hoảng hốt bỗng nảy sinh mà ngập ngừng không tiến bước. Đôi nam nữ kia lại mời mấy lần, cô vẫn không tài nào di chuyển bước chân, cứ như trong tòa nhà ba tầng kia có dã thú ăn thịt người khiến người ta trốn tránh không kịp vậy.
Trần Kình đi đến giữa đại sảnh thì quay người lại, tức cười nhìn cô, khiêu khích hỏi: “Sao rồi? Không dám vào?”
Lâm Uyển lúc này mới hít sâu một hơi, nhấc chân tiến bước, còn có thể ra sao, cô từng có đường lui bao giờ vậy?
Vì diện tích phòng khách quá lớn mà không gian trở nên trống trải, giống như ở nơi công cộng vậy. Chùm đèn pha lê được treo từ trên trần nhà tầng hai kéo xuống, ánh sáng còn chói mắt hơn cả ban ngày, khiến cô vừa từ bên ngoài bước vào không thể thích ứng kịp. Sàn nhà lát đá cẩm thạch tỏa ra ánh sáng nhạt âm u lạnh lẽo. Tóm lại, tất cả những gì thuộc về nơi này đều cho người ta cảm giác chẳng hề thân thiện.
Trần Kình sớm chẳng để ý đến ai, một mình lên tầng. Lâm Uyển đứng giữa phòng khách, nhất thời có chút ngỡ ngàng. Người phụ nữ kia cười ha ha bước tới nói: “Lâm tiểu thư, phòng ngủ ở tầng hai, cô lên trước tắm rửa nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng nữa mời cô dùng bữa tối ở phòng ăn tầng một.” Nói xong, người phụ nữ còn giơ tay chỉ về phía phòng ăn.
Lâm Uyển thở dài, cảm thấy tức cười vì bản thân cứ nơm nớp lo sợ, tâm lý bối rối. Nhân tiện, cô cười với người phụ nữ kia một cái, người phụ nữ còn bổ sung thêm: “Người vừa nãy là chồng tôi, ông ấy họ Châu, là quản gia ở đây, cô gọi anh ấy là lão Châu, gọi tôi thím Châu là được.”
Lâm Uyển lại mỉm cười, lần này là thật lòng biểu thị sự cám ơn với người phụ nữ không quen nhưng rất ôn hòa này, cô nói: “Cám ơn thím Châu.” Nói xong, cô đi lên cầu thang.
Cũng may phòng ở đây bố trí không hề phức tạp, vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy một phòng ngủ rất lớn, cửa đang rộng mở, ánh đèn sáng sủa, liếc nhìn đã thấy người nào đó đang tháo cà vạt. Lâm Uyển bước nhanh vào trong, hỏi điều nghi ngờ trong lòng: “Tại sao đưa tôi tới đây?”
Trần Kình thờ ơ cởi cúc áo sơ mi, nhìn cô cười mà như không, hỏi một đàng trả lời một nẻo: “Ở đây không tồi chứ? Thiên nhiên tươi đẹp, không khí sạch sẽ...”
Lâm Uyển giật mình, ngắt lời hắn: “Là ý gì?”
“Nơi này thích hợp để ở, càng thích hợp để sám hối, chỉ là có thể sẽ hơi cô đơn.”
Lâm Uyển lòng trĩu xuống, khó mà tin được, nhưng hình như đã có đáp án, nói: “Anh muốn giam lỏng tôi?”
-còn nữa-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...