Trần Kình không hề tới khách sạn mà thư ký đã đặt để nghi ngơi, thức lâu quá thành ra hắn không còn thấy buồn ngủ.
Bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ cần hai tai được yên tĩnh một lúc chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Hắn đi dạo tới vườn hoa phía sau tòa nhà phòng khám bệnh, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, mở chai nước khoáng uống hai ngụm lớn, sau đó lấy thuốc ra châm lửa, hít vào một hơi.
Khói thuốc tràn vào khoang phổi, rồi lại từ mũi bay ra, sự bực bội trong hắn dần dần tiêu tan, mạch máu toàn thân trở nên thông suốt lạ thường. Hắn tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, duỗi chân, lười biếng tựa vào thành ghế, mắt nhắm hờ, bắt đầu tận hưởng việc nhả khói thuốc vào không trung.
Trần Kình không thích rượu, chẳng qua vì đãi khách nên mới phải xã giao lấy lệ, nhưng giới hạn luôn nằm trong sự kiểm soát của hắn. Từ trước đến giờ hắn đều sống rất lí trí, đối với những thứ làm tê liệt thần kinh, đóng băng ý chí, khiến cho bản thân làm ra những hành động không thể khống chế được như vậy hắn không ưa. Thế mà thằng em hắn lại kết thân với rượu dù cho tửu lượng rất kém. Thỉnh thoảng Trần Kình nghĩ, liệu có phải thằng em bị đặt sai tên rồi không... Trần Túy [5]...
[5] Trong tiếng Trung Quốc, họ “Trần” đồng âm với từ “Chìm đắm”, “Túy” có nghĩa là “say”, cái tên Trần Túy ám chỉ tửu lượng cao.
Hắn cũng không phải kẻ nghiện thuốc lá, có khi một hai hôm không hề hút điếu nào, nhưng bên người bao giờ cũng phải có một hai bao, chắc chắn sẽ có lúc cần đến. Ví dụ như lúc mệt mỏi, hoặc là có điều phiền muộn, hút thuốc một lúc sẽ cảm thấy đầu óc thông suốt, vô cùng sảng khoái, những áp lực hay phiền muộn vô hình kia dường như đều tan biến theo làn khói thuốc. Sau đó hắn lại hồi phục, trở thành một Trần Kình khí phách hiên ngang, một Trần Kình không gì là không thể.
Mùa hạ ngày dài, lúc này chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong một ngày, không có mặt trời oi bức, không có tạp âm hỗn độn, bầu không khí được cây xanh bốn phía thanh lọc, trở nên trong mát tự nhiên, mang theo hơi ẩm đặc trưng của buổi sớm, hít thở chút không khí trong lành lúc này còn sảng khoái hơn cả nhấp một ngụm rượu ngon. Trong lùm cây, lũ chim không ngừng hót vang ríu rít, trong trẻo mà không quấy nhiễu lòng người.
Trần Kình hút xong điếu thuốc cuối cùng, uống một ngụm nước, đứng dậy lười biếng vươn vai. Lúc này trời đã sáng hẳn, mặt trời nở một nụ cười ác ý, chuẩn bị thêm một vòng quay mới đầy đau thương. Trong không khí, cảm giác nóng nực dần dần chiếm cứ, vườn hoa cũng bắt đầu nóng dần lên. Đôi ba người mặc áo đồng phục bệnh nhân kẻ sọc đang ở đó vươn vai đá chân, thỉnh thoảng có vài y tá mặc áo khoác trắng mau lẹ lướt qua chẳng kịp để ý đến khung cảnh xung quanh đó.
Trần Kình giơ tay xem đồng hồ, đã bảy giờ ba mươi, lại có thể ngồi lâu đến vậy, xem ra hắn thật sự rất mệt. Hắn vội lấy di động gọi: “Sao rồi?”
Thư ký đầu dây bên kia lễ phép báo cáo: “Cha mẹ nạn nhân hơn năm giờ đã tới, khóc lóc một hồi rồi...”
“Người ta đến sao không gọi tôi?” Trần Kình khẽ nhíu mày ngắt lời.
“Dạ, thấy anh mệt suốt cả đêm nên tôi không làm phiền. Hơn nữa chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, đối phương cũng tỏ ra rất phối hợp.” Thư ký vội vàng giải thích.
“Tốt, cô nói xem.”
“Vâng, tôi mời ông Vương tới một mình, đưa cho ông ta xem mấy tài liệu đó, ông ta rất kinh ngạc, nhưng quả là người thông minh, vừa xem lập tức đã hiểu ngay nên làm gì, nhất quyết không nhận chi phiếu. Thi thể đã được đưa đến phòng xác, họ đồng ý sẽ nhanh chóng lo hậu sự. Người bên phòng cảnh sát giao thông cũng đã gửi đến tài liệu xác nhận trách nhiệm và các tư liệu liên quan, không có vấn đề gì nữa.”
Trần Kình ngẩng đầu nhìn khung cảnh trong xanh tươi mát xung quanh, lạnh lùng ừ một tiếng.
“Mọi chuyện về cơ bản là như vậy, còn cô Lâm đó thì không chịu bỏ qua, cãi nhau với cả đội cảnh sát, còn nhất định đòi tìm anh nói chuyện trực tiếp.” Cô thư ký ngập ngừng nói.
Trần Kình khẽ hừ một tiếng: “Ngay đến bố mẹ nạn nhân còn không có ý kiến, cô ta có thể làm gì được chứ?”
“Vậy hay để tôi đuổi cô ta đi chỗ khác?” Người ở đầu dây bên kia thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Không cần, để tôi đi gặp cô ta.” Trần Kình dập máy, nhanh chóng rời khỏi vườn hoa nhỏ. Cô gái mang chức danh “Vị hôn thê” này không hề đáng lo ngại. Có điều nếu cô ta đã muốn trực tiếp nói chuyện thì hắn đành chiều theo nguyện vọng đó vậy, dù sao thì hắn cũng đã nắm chắc mọi thứ để xoa dịu dư luận trong tay rồi.
Tính đến giờ phút này, sự việc cơ bản đã được đặt một dấu chấm hết, còn thuận lợi hơn cả dự tính. Chỉ có thể nói rằng ông trời cũng chưa thể nhìn rõ mọi việc đến tận chân tơ kẽ tóc, thậm chí đôi khi còn đứng về phía kẻ ác không chừng. Trần Kình không phủ nhận hành vi bỉ ổi của bản thân, nhưng từ phương diện mánh khóe và hiệu suất mà nói, trong lòng hắn lại còn có chút cảm giác đạt được thành công. Đương nhiên, hắn chưa đến nỗi không có tính người đến mức lấy đó làm vui, bởi vì sự việc lần này vốn đã là một bi kịch, với đối phương chắc chắn là một tai họa. Hắn lại nhớ đến cô gái khóc lóc thảm thiết kia, bây giờ cô yêu cầu được gặp hắn, hắn dĩ nhiên phải đáp ứng nguyện vọng của cô, bởi vì hắn cũng rất muốn được “gặp lại” cô lần nữa.
Gặp lại Lâm Uyển tại phòng nghỉ của bệnh viện, Trần Kình có chút ngạc nhiên. Cô gái vừa nãy không lâu còn khóc đến mức chết đi sống lại, bây giờ đang sầm mặt, thẳng lưng đứng trước hắn, dáng vẻ như đã bày sẵn thế trận khởi binh vấn tội, làm cho hắn chưa thể thích ứng được ngay. Nhưng cảm giác đó đã biến mất trong khoảnh khắc, hắn đã lăn lộn trên thương trường khốc liệt nhiều năm, có loại người nào hắn chưa từng gặp? So với những đối thủ đa mưu túc trí, thật giả khó lường thì cô gái trước mắt hắn đây thực sự còn quá non nớt.
Trong phòng chỉ có hai người họ, Trần Kình lạnh lùng quét ánh nhìn về phía Lâm Uyển, chầm chậm đi tới ghế sofa, thoải mái ngồi xuống như đang gặp gỡ những vị khách thông thường, không mảy may có chút nhận thức mình là “tội nhân” hay “tòng phạm”.
“Cô Lâm, nghe nói cô muốn gặp tôi?” Trần Kinh điềm tĩnh nói, thấy từ phía đối diện phát ra tiếng thở nghiêm trọng, hắn thấy rất tức cười, rõ ràng vẫn là một bé gái miệng còn hôi sữa nhưng lại cố ngụy trang bằng vẻ hung dữ.
Lâm Uyển cũng lùi lại hai bước rồi ngồi xuống. Cô biết, muốn đàm phán thì phải có tư thái của người đàm phán. Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy con người này, cô đã biết hắn nhất định không phải kẻ tầm thường. Toàn thân hắn toát ra một loại từ trường mạnh mẽ, uy thế, nguy hiểm, ngột ngạt, đây đều là ấn tượng đầu tiên về hắn của cô. Còn cả bề ngoài của hắn nữa, có vẻ như thân phận không hề đơn giản. Làm đối thủ của hắn nhất định sẽ rất nguy hiểm, cần phải có dũng khí, giống hệt như việc lấy trứng chọi đá, sức lực chênh lệch nhau quá xa. Nhưng bây giờ cô sẽ phải làm một quả trứng, dù sao cũng chẳng có gì đáng sợ, bởi cô bây giờ không còn gì để mất.
“Những việc này đều là do anh dàn xếp?” Giọng cô khàn khàn, đây là hậu quả của việc khóc liền mấy tiếng đồng hồ.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì?” Hắn nhíu mày.
“Hừ!” Lâm Uyển cười lạnh, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
“Anh Trần này, anh đừng đắc ý quá sớm, kể cả bác trai bác gái bị bọn người các anh nhất thời lừa gạt, tôi cũng sẽ không buông tha đâu. Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn, giết người đền mạng!” Bốn chữ cuối câu, từng từ, từng từ được nói ra rành mạch.
Trần Kình quan sát cô gái trước mặt.
Cô vẫn mặc bộ váy liền màu trắng nhuộm đầy vết máu đỏ, dưới chân là đôi giày vải đế thấp đã từng đá hắn, trên đó cũng lấm tấm vệt máu, cả người loang lổ những chấm đỏ hồng. Nhưng lúc này trông cô không hề nhếch nhác thảm hại chút nào, trái lại, nó khiến cô mang một vẻ bi hùng pha thêm sự thê lương ảm đạm.
Ánh mắt hắn tiếp tục tiến dần lên phía trên, phát hiện mái tóc rối bù lộn xộn của cô lúc trước đã được chải gọn gàng, sắc mặt vẫn trắng bệch nhưng không còn nhìn thấy vệt nước mắt, chỉ có đôi mắt sưng húp nhắc nhở người khác rằng cô vừa trải qua những gì. Lần này ánh mắt của hắn không bị đôi môi đỏ mọng kia thu hút nữa, mà dừng lại ở đôi mắt cô. Ánh mắt kiên định, mạnh mẽ, chất chứa hận thù. Nếu như đôi mắt đó có thể phun lửa, thì nhất định ngay lúc này hắn đã hóa thành tro bụi.
Được lắm, rất mạnh mẽ! Nếu trước đó Trần Kình chỉ xem cô như một bé gái giỏi ra vẻ thì bây giờ không kìm được mà phải xem trọng cô thêm vài phần. Khi đối diện với kẻ như hắn, rất ít người, đặc biệt là những cô gái trẻ, có thể điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, có lẽ đó cũng là sức mạnh đáng buồn của Trần Kình. Đối với hắn mà nói, chút sức mạnh này hoàn toàn không có khả năng sát thương. Hắn là ai? Hắn là Trần Kình, là người trong giới kinh doanh được tặng biệt danh “Trần Diêm Vương”, tuy không hay ho gì, nhưng đó là từ miêu tả đúng nhất dành cho kẻ sắt đá máu lạnh, thủ đoạn cao siêu như hắn.
Trần Kình nghe những lời kiên quyết của cô, trong mắt lóe lên ánh nhìn chế giễu, lạnh lùng cất tiếng: “Cô Lâm này, có thể cô vẫn chưa xem kết quả điều tra của vụ tai nạn, nguyên nhân hoàn toàn không phải như cô nghĩ, cô nên chú ý lời nói của mình.”
Lâm Uyển vừa nghe thấy đã nổi giận, lập tức cao giọng: “Không phải như tôi nghĩ? Lúc đó tôi ở trong xe, chính mắt tôi trông thấy thằng em vô lại của anh hung hăng lao tới. Hơn nữa hắn ta cả người toàn mùi rượu, nói còn không ra lời, anh dám nói hắn ta không phải uống say rồi điều khiển xe hay sao?”
Trần Kình giữ nguyên giọng điệu không nhanh không chậm: “Việc uống say rồi lái xe hay đi sai luật không phải việc tôi với cô có thể nhận định, cái này chúng ta cần tin vào những người có chuyên môn và cơ quan có thẩm quyền, cô nói xem có phải không?”
Giọng hắn vẫn cứ bình thản, tới câu cuối bỗng nhiên trở nên từ tốn nhẹ nhàng, nghe có chút khiêu khích, như là... tán tỉnh?
Hắn vừa nhắc đến điều này, Lâm Uyển càng nổi cơn thịnh nộ. Cô đứng bật dậy, bước vài bước nặng trịch, hận không thể nhào qua đó mà cấu xé bản mặt đạo đức giả của tên khốn này, moi tim hắn ra xem xem nó có phải màu đen hay không, không, cô nghi ngờ hắn vốn chẳng có tim. Trước đó, cô chỉ nghĩ hắn là người đại diện của hung thủ, sau đó phát hiện ra hắn mới là kẻ đáng hận nhất, là đồ cặn bã đã bóp méo sự thật, coi mạng người như cỏ rác.
Khi nãy cô cũng đã thấy cái gọi là báo cáo điều tra, quả thực đã bị đổi trắng thay đen. Nếu không phải vì bộ đồng phục mấy người đó mặc, cộng thêm lời nói cử chỉ không lộ chút sơ hở, cô còn tưởng rằng là do đối phương dùng tiền thuê diễn viên quần chúng đến lừa gạt họ. Cái gì “nồng độ cồn trong máu chưa vượt quá mức quy định”, “chưa thấy bằng chứng chính xác chứng minh rằng người điều khiển xe vi phạm luật giao thông”, “chức năng phanh xe gặp trục trặc”, “đoạn đường này không nằm trong phạm vi được ghi hình giám sát”... Cuối cùng đưa ra kết luận, đây là sự cố tai nạn giao thông bình thường, cả hai bên đều có trách nhiệm, các cá nhân tự chịu thiệt hại. Nói trắng ra là do họ xui xẻo, chiếc xe nhỏ hàng nội địa của họ là thứ kém chất lượng nên “phanh xe đột nhiên mất tác dụng”, còn chiếc xe thể thao xa xỉ phóng liều lĩnh trên đường là hàng đặt riêng nhập khẩu, kết quả sau vụ va chạm là phía bên kia người khiếp sợ, xe trầy sơn, còn phía họ ư... xe nát, người tử vong.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, “có lý lẽ, có chứng cứ”, nếu không phải cô đã từng có mặt tại hiện trường thì chắc cũng sẽ tin vào những lời lẽ này. Nhưng sự thực Lâm Uyển đã ở đó, cô lập tức hiểu ra đây là những bằng chứng giả dối được người ta dày công ngụy tạo. Trong vòng một buổi tối, không, chỉ trong nửa buổi tối, khoảng vài tiếng đồng hồ, khi mà cô còn đang đau khổ tột cùng gục trên cơ thể lạnh như băng của vị hôn phu thì bọn họ bày mưu tính kế chiêng trống rùm beng. Đợi đến khi cha mẹ Vương Tiêu nghe tin dữ vượt gió bụi dặm trường vội đến đây, thì bọn họ đã tạo nên những lời lẽ dối trá một cách hoàn mỹ này. Dường như họ đã kết thành một mạng lưới rộng lớn mà chặt chẽ, lọc bỏ toàn bộ chân tướng sự việc. Cô thấy mọi thứ thật quá hoang đường, tại sao trên đời lại có chuyện như thế? Đây không phải là xã hội pháp quyền sao? Cô nhìn huy hiệu và quân hàm chói mắt đeo trên người của mấy kẻ đó, chỉ muốn nói rằng họ không phải được mệnh danh là đầy tớ của nhân dân ư? Bề ngoài là người mà sao lại không biết nói tiếng người? Nhưng điều khiến cô kinh hoàng nhất là bố mẹ của Vương Tiêu lại hoàn toàn tin vào điều đó. Những lí do chối bỏ trách nhiệm vô lí kia họ cũng đã tin, vậy có nghĩa là đã cam chịu số phận chấp nhận bi kịch này?
Cô tranh cãi dữ dội với mấy người đó, nhưng đổi lại chỉ là sự thông cảm của mọi người, ánh mắt nhìn như thể cô là người mất trí, dường như mỗi câu cô nói ra đều là lời nói nhảm. Bác gái bảo trông cô quá mệt mỏi rồi, cô cần phải nghỉ ngơi, bác trai cũng quay đầu đi không muốn nhìn, hình như cô thật sự đã hết thuốc chữa.
Khi đó, đầu cô đau nhức như muốn vỡ ra, trong lồng ngực chất chứa đầy sự phẫn nộ, nhưng cô không tiếp tục tranh cãi, bởi cô biết việc đó cũng không ích gì, muốn làm rõ buộc phải tìm đến ngọn nguồn, đối chất với người khởi xướng, tìm ra bàn tay tội ác phía sau kia. Nếu lúc trước tràn ngập trong cô là sự đau thương đến cùng cực, hận rằng không thể ra đi cùng Vương Tiêu, thì bây giờ đầu óc cô ngập tràn sự phẫn nộ tới cực điểm. Cô không thể để Vương Tiêu của mình chết oan như vậy, càng không thể giương mắt nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tuyệt đối không. Vì vậy, cho dù cô bây giờ sức cùng lực kiệt vẫn phải cố gắng kiểm soát cho đôi chân không được run rẩy, níu giữ cho đôi mắt không được khép lại để chiến đấu với kẻ chủ mưu phía sau này.
Lâm Uyển dù vô cùng tức giận, cô vẫn chỉ đứng cách Trần Kình khoảng ba mươi centimet, sự thù hận trong cô như chịu một sức ép nặng nề, cô cao ngạo nhìn hắn, điều chỉnh nhịp thở rồi lên tiếng: “Anh muốn nói tới mấy tờ giấy nực cười vất đi kia?”
Cô cười khinh miệt, trầm giọng xuống: “Đó chẳng qua chỉ là một đám tiểu nhân bị mua chuộc tới diễn trò mà thôi. Sự thật chính là sự thật, không phải cứ ai tiêu vài đồng tiền, tìm vài người tới giúp là có thể thay đổi được.”
Trần Kình mắt hơi nheo lại, hắn tưởng rằng cô gái hung hãn này muốn nhào đến la lối om sòm, phải biết rằng bình sinh hắn ghét nhất loại đàn bà vô cớ gây sự. Hắn trước nay cũng chưa bao giờ nghĩ mình là loại loại quý nhân quân tử “không ra tay với phụ nữ”. Hắn trước giờ luôn coi trọng hiệu quả công việc, ra tay quyết đoán như sấm rền gió cuốn, những kẻ quấy rối thì nên dùng vũ lực chế ngự, đây là chuỗi nguyên tắc của hắn, dễ nhận thấy vết hằn đỏ trên cánh tay cô nàng chính là một minh chứng cho nguyên tắc ấy. Nếu cô dám cào vào mặt hắn, đương nhiên hắn quyết không cho cô cơ hội thực hiện, vì thế hắn sẽ không ngần ngại trói cô lại trước. Trông cô như một con bò nhỏ ngang ngược đang xông tới bỗng phanh lại. Hắn thầm nghĩ, đàn bà đúng là đàn bà, sự can đảm chẳng đáng bao nhiêu. Ngay sau đó hắn nghe thấy hơi thở nặng nề của cô ở ngay trước mặt, liếc mắt nhìn thấy nắm tay yếu ớt siết chặt lại, hắn biết cô đang cố kiềm chế bản thân, không nhịn nổi, hắn lại thấy buồn cười.
Trần Kình nhẫn nại nghe hết những lời kỳ quái khó hiểu của Lâm Uyển rồi chậm rãi đứng dậy, hắn không hề giận dữ mà trái lại nụ cười còn hiện rõ trên gương mặt. Do chiều cao chênh lệch, hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào đôi môi đang run lên vì tức giận của đối phương, nói bằng giọng vô tội: “Cô Lâm đây là thái độ coi thường năng lực làm việc của cơ quan thi hành pháp luật? Tin tôi đi, tôi chỉ là người dân bình thường, là công dân tuân theo pháp luật, đâu dám có bản lĩnh cao cường đổi trắng thay đen?”
Những lời này toàn là dối trá, người dân bình thường? Tuân thủ pháp luật? Bản lĩnh cao cường? Đổi trắng thay đen? Lâm Uyển nghe rõ từng chữ, cô nhận ra trong đó ẩn chứa cả ý tứ cảnh cáo.
“Còn nữa, những báo cáo này cô không tin cũng chẳng sao, chỉ cần những người khác đều tin...”
“Đồ vô liêm sỉ!” Lâm Uyển không thể nhịn nỗi, quát hắn.
Gã đàn ông đang khéo léo từng bước “thuyết phục” đối phương bị ngắt lời, ánh mắt bỗng nghiêm lại, hành động của đôi tay thêm nhanh nhạy, thoắt cái đã tóm được cổ tay mảnh dẻ đang muốn “thăm hỏi” mặt mình của cô gái. Dù vậy, hắn vẫn không thoát khỏi bị móng tay cô sượt qua, làn da khỏe khoắn bỗng xuất hiện một vết xước nhạt màu, kể cả da mặt có dày thêm nữa cũng vẫn cảm thấy hơi đau rát.
Thấy vậy trong lòng Lâm Uyển cũng dễ chịu hơn, dù cổ tay bị hắn giữ lại, hơn nữa tên tiểu nhân này còn tỉnh bơ trả thù cô, siết tay cô đau đến mức như bị kim châm. Cô dùng bàn tay còn lại để gỡ ngón tay của hắn ra nhưng chẳng thấm vào đâu, đành phải tay chân phối hợp, miệng cũng không ngừng chửi rủa: “Tên khốn vô nhân tính, cầu cho ngươi bị ngàn dao đâm chết...”
Thật tiếc là móng tay của cô không đủ dài, không đủ sắc bén, động tác của cô không đủ nhanh nhẹn, nếu không thì cô sẽ cào nát mặt mũi hắn.
Trần Kình cũng bắt đầu nổi nóng, vốn dĩ hắn không phải người nói nhiều, lại càng không thích phí lời với phụ nữ. Vừa nãy chỉ là do hắn nhất thời thấy hứng thú, không, là do nhìn thấy cô đáng thương nên có chút mềm lòng, suýt nữa quên mất phụ nữ là loài được đằng chân lân đằng đầu, cho chút màu nhuộm đã mở xưởng nhuộm ngay được. Cô nàng đáng chết này lại giở trò đánh úp, bất ngờ hạ thủ, suýt chút nữa hại hắn hỏng hết hình tượng, thật đáng ghét. Hắn bây giờ mặt mũi tối sầm, bỗng mạnh tay hơn lúc trước bảy tám phần, toàn thân sát khí đằng đằng, giống hệt như diêm vương đòi mạng đến từ địa ngục, Lâm Uyển hết đấm rồi đá kia cũng bị hắn dọa cho ngẩn người.
Trần Kình không muốn lãng phí thêm thời gian với cô, siết chán rồi hất tay Lâm Uyển ra, thấp giọng gầm lên: “Đủ rồi, những gì cần nói tôi đã nói xong, bây giờ tôi không rảnh chơi trò này với cô.”
Nhìn thấy Lâm Uyển đứng ngây ra, đôi mắt to ướt đẫm lệ hệt như con nai nhỏ đang hoảng sợ, hắn cười khẩy, hạ thấp giọng xuống: “Tôi thấy cô Lâm đây tâm trạng đang không ổn định, nếu cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô một viện điều dưỡng khá tốt.”
Nói xong, hắn đắc ý khẽ nhếch miệng. Sau khi để lại cho cô ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa, hắn quay người bước đi.
Uy hiếp, đúng là sự uy hiếp trắng trợn. Lâm Uyển lập tức hoàn hồn, lúc xoay cổ tay đau đến tê rát, cô xông lên hét ầm ĩ sau bóng người đàn ông: “Tên họ Trần kia, anh nghe rõ đây, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, còn cả thằng em giết người của anh nữa.”
Trần Kình đã bước đi, nghe thấy, trịnh trọng quay người lại, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một đường vòng cung tỏ ý xem thường, trong giọng nói cũng mang theo ý cười rõ rệt: “Được, tôi đang chờ đây.” Sau đó hắn ngạo mạn rời khỏi.
Lâm Uyển đứng đó không động đậy, một lúc lâu sau, từ trên tay truyền tới một cảm giác đau buốt đến thiêu đốt, cô mới bình tĩnh trở lại từ trong sự phẫn nộ. Vừa nhìn thấy vết bầm tím xuất hiện ở cổ tay, những đau thương oan ức bị kìm nén nãy giờ trong cô bỗng trỗi dậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt. Cô cứ đứng như thế, dùng tay trái gạt nước mắt, vừa lau xong, những dòng lệ mới lại tuôn trào. Cô khóc một lúc, hai chân đã không còn chút sức lực liền ngồi phịch xuống mặt đất, vùi đầu vào lòng khóc nức lên nhưng không thành tiếng.
Một y tá đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng liền sửng sốt ngó vào, chỉ thấy một cô gái đang cuộn tròn người, bờ vai nức nở run lên từng đợt, khóc đến thương tâm. Cô y tá vừa đi làm chưa lâu, đối với những chuyện bệnh tật thương vong mà thấy nhiều thành quen trong bệnh viện này cô vẫn chẳng thể coi như không thấy. Nhìn một lúc, cô y tá trong lòng không kìm được cũng thấy xót xa, muốn vào an ủi lại cảm thấy không nên. Cô gái kia buồn như vậy, khóc cho thoải mái rồi sẽ thấy khá hơn.
Lúc này, một bác gái tầm năm mươi tuổi gương mặt tiều tụy, hai mắt đỏ hoe xuôi theo hành lang đi tới, nhìn thấy cô y tá liền lại gần: “Xin hỏi, cô có thấy một cô gái tóc dài mặc chiếc váy màu trắng không?”
Cô y tá ngẩn người, chỉ vào trong phòng nói: “Có phải cô ấy không?”
“Uyển Uyển...” Bác gái nghẹn ngào gọi, viền mắt đẫm lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...