Chương bảy
Claus rời khỏi rừng
Khi nữ hoàng Zurline tốt bụng đã chạm làn môi tiên vào chiếc ly vàng rồi chuyền nó quanh vòng để chúc mừng sự trở về của những người đi xa, vị thần rừng của thế giới, người mà từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, nhìn thẳng vào Claus và nói:
“Thế nào?”
Cậu bé hiểu, từ từ đứng dậy bên cạnh Necile. Đôi mắt cậu chỉ lướt qua một lần vòng tròn các nữ thần thân quen, cậu sẽ nhớ tới từng người trong đó như một bạn đồng hành yêu dấu; nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống đã làm nhòe mắt cậu, và thế là sau đó cậu nhìn chăm chăm về phía thần rừng.
“Con thật là dốt nát,” cậu nói, rất đơn giản, “cho đến khi Ak vĩ đại với lòng tốt của mình cho con biết mình là ai. Các vị, những người sống thật ngọt ngào trong khu rừng của mình, những người mãi mãi trẻ đẹp và trong trắng, các vị không thể thích hợp với một đứa con của loài người. Vì con đã được nhìn thấy loài người, con thấy họ phải chịu số phận một quãng đời ngắn ngủi trên trái đất này, phải làm việc cực nhọc để có được những gì họ cần, rồi tàn lụi dần theo năm tháng, và cuối cùng sẽ mất đi như những chiếc lá trong mùa thu. Tuy vậy, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, đó là làm cho thế giới tốt đẹp hơn, bằng cách này hay cách khác. Con thuộc về loài người, và số phận của loài người là số phận của con. Trái tim con sẽ luôn nhớ tới tấm lòng của các vị vì đã quan tâm săn sóc đến đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi này, cũng như tình bạn thân ái trong suốt thời thơ ấu của con. Mẹ nuôi của con,” đến đây cậu cúi xuống và hôn lên trán Necile, “còn sống thì con còn yêu thương và giữ hình ảnh mẹ trong lòng. Nhưng con phải rời xa mẹ, để đảm nhận phần của con trong cuộc đấu tranh vô tận mà loài người phải chịu, và để sống theo cách của riêng con.”
“Con sẽ làm gì?” nữ hoàng hỏi, giọng buồn bã.
“Con sẽ cống hiến cả đời con để chăm sóc cho những đứa trẻ của loài người, và cố gắng làm chúng hạnh phúc,” cậu trả lời. “Chính sự chăm sóc dịu dàng của các vị với một đứa trẻ sơ sinh đã đem lại cho con hạnh phúc và sức mạnh, cho nên sẽ là công bằng nếu con dâng đời mình cho hạnh phúc của những em bé khác. Nhờ đó, sau này những kỉ niệm về nữ thần Necile yêu dấu cũng sẽ được nảy mầm trong tim của hàng ngàn đứa trẻ, và việc làm tốt của mẹ con sẽ được nhắc đi nhắc lại trong những bài hát, những câu chuyện cho đến ngày tận cùng của thế giới. Con nói vậy có được không, thưa chúa tể?”
“Con nói rất đúng,” Ak đáp lời, và đứng lên nói tiếp: “Tuy nhiên, có một điều mà con phải nhớ. Vì đã được nuôi nấng như một đứa con của rừng, được sống trong vòng tay bè bạn của các nữ thần, con đã mãi mãi trở nên khác biệt so với giống loài của mình. Do vậy, khi bước tiếp vào thế giới loài người, con sẽ vẫn có được sự bảo hộ của rừng, và những sức mạnh mà con đang có bây giờ sẽ luôn ở cùng con để giúp con trong công việc. Bất cứ khi nào cần giúp đỡ, con có thể nhờ các nữ thần rừng, các Ryl, các Knook và các cô tiên, họ sẽ rất vui mừng được phục vụ con. Ta, vị thần rừng của thế giới, đã nói như thế, và những gì ta nói chính là luật lệ!”
Claus nhìn Ak với ánh mắt biết ơn.
“Điều này sẽ khiến cho con trở nên mạnh mẽ hơn giữa loài người,” cậu trả lời. “Được bảo vệ bởi những bạn bè tốt bụng này, con sẽ có thể làm cho hàng ngàn em bé được hạnh phúc. Con sẽ cố gắng hết mình để làm tròn nhiệm vụ của mình, và con biết rằng những cư dân của rừng sẽ chia sẻ và giúp đỡ con.”
“Chúng ta sẽ làm thế!” bà chúa tiên nói, đầy sốt sắng.
“Chúng ta sẽ làm thế!” đám Ryl vui vẻ reo lên, với tiếng cười
“Chúng ta sẽ làm thế!” đám Knook lọm khọm gào lên, cau có.
“Chúng ta sẽ làm thế!” những nữ thần rừng ngọt ngào thốt lên, đầy tự hào. Nhưng Necile không nói gì cả. Nàng chỉ ôm chặt lấy Claus trong vòng tay của mình và hôn cậu thật dịu dàng.
“Thế giới này rất rộng lớn,” cậu bé tiếp tục nói, quay mặt về phía những người bạn thủy chung của mình, “nhưng loài người ở khắp nơi. Con sẽ bắt đầu công việc ở một chỗ gần với bạn bè của con, để cho nếu gặp khó khăn thì con có thể đi vào rừng xin lời khuyên và giúp đỡ.”
Nói xong cậu nhìn tất cả bọn họ với ánh mắt đầy thân thương rồi quay mình bước đi. Không cần phải nói lời chia tay, nhưng đối với cậu, cuộc sống ngọt ngào và hoang dại trong rừng đã kết thúc. Cậu đi những bước dũng cảm để đương đầu với số phận của mình - cũng là số phận của toàn bộ loài người - đó là lo lắng và lao động.
Nhưng Ak, người biết rất rõ tấm lòng của cậu, đã nhân từ và dẫn đường cho cậu.
Đi xuyên qua rừng Burzee, hướng về phía đông, Claus tới Thung lũng Cười Hohaho. Ở mỗi phía của thung lũng đều có những ngọn đồi xanh mướt trải dài nối tiếp nhau, và một dòng suối len lỏi ở giữa chúng chạy dần ra xa khuất tầm nhìn. Sau lưng Claus là rừng già dữ tợn; ở phía xa của thung lũng là vùng đồng bằng bao la. Cặp mắt cậu trai trẻ, vốn chìm đắm trong những ý nghĩ buồn bã, giờ đã sáng lên khi đứng im lặng, nhìn ra Thung lũng Cười. Rồi bất chợt mắt cậu trở nên lấp lánh, như những vì sao trong một đêm tĩnh lặng, và mở to đầy vui vẻ.
Bởi vì, ở dưới chân, những cây anh thảo và cúc dại đang mỉm cười thân thiện với cậu; làn gió thổi vui vẻ khi lướt qua và mơn man mái tóc cậu; dòng suối cười vang khi cậu nhảy qua đá cuội và lượn vòng quanh theo những đường bờ suối xanh rì; những con ong hát những bài ca ngọt ngào khi bay t những cây hoa bồ công anh sang những cây thủy tiên màu vàng; những con bọ cánh cứng kêu vang đầy hạnh phúc trong lớp cỏ dài, và những tia sáng mặt trời lấp lánh chiếu lên toàn bộ khung cảnh đó.
“Tại đây,” Claus reo lên, dang rộng vòng tay ra như thể muốn ôm cả thung lũng vào lòng, “ta sẽ chọn làm nhà của mình!”
Đó là chuyện đã xảy ra từ rất nhiều nhiều năm về trước. Và nơi đó đã trở thành nhà của Claus kể từ đó. Đến giờ vẫn vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...