Cố Chinh im lặng không nói gì, Hạ Lam nhìn tới nhìn lui, chẳng hiểu vì sao hai anh em bọn họ tự dưng lại vậy.
Cố Viễn nhét tay vào túi áo, Hạ Lam cũng vô thức làm theo. Cậu muốn hòa hoãn bầu không khí căng thẳng này, bèn rút tay, vừa định mở lời thì đột nhiên nghe “keng” một tiếng, có thứ gì sáng choang rơi từ túi áo cậu xuống đất. Tiểu Bạch nãy giờ vẫn thức lập tức vọt tới, vật kia nảy mấy cái trên sàn nhà, bị chân nó đè lại.
Hạ Lam ngẩn người, sắc mặt nhất thời thay đổi, thừa dịp Tiểu Bạch còn đang che bên trên vội vàng định lấy về. Tiểu Bạch vỗ vỗ vật nọ, đưa móng móc lên xem, còn ghé mũi vào ngửi, lúc Hạ Lam vươn tay qua, Tiểu Bạch đề phòng nhìn cậu chằm chằm, cảm giác nếu Hạ Lam dám giật lại nó sẽ tặng cậu một cái tha thu.
Hạ Lam hơi ngần ngại, vậy nên hai người kia cũng nhìn thấy thứ dưới móng Tiểu Bạch.
Một chiếc nhẫn màu bạc.
Cố Chinh ngẩn người, Cố Viễn cũng ngẩn người, nhưng hình như anh không nghĩ nhiều. Hạ Lam vội vàng nhặt nhẫn lên thả vào túi áo, giả đò đánh trống lảng mà cười nói: “Em xin phép về trước, thầy Cố không cần tiễn em đâu.”
Cố Chinh dường như đang tự hỏi điều gì, anh đặt tay lên lưng Hạ Lam: “Không sao, để anh đưa em về, giờ này khó bắt xe lắm.”
Hai người mở cửa định đi, Cố Viễn vẫn đút tay trong túi, anh nhếch miệng, dùng một giọng điệu vô cùng vi diệu hỏi: “Tiểu Hạ thích đeo nhẫn à?”
Hạ Lam vội đáp: “Dạ, nhẫn ngón út, em đeo chơi thôi.” Cậu ngập ngừng, “Vậy… chào anh, em về.”
Cố Viễn chậm rãi bước qua: “Đợi chút, anh cũng thích nhẫn lắm, cho anh xem với.”
Hạ Lam còn chưa kịp nói gì, Cố Chinh đã cau mày lên tiếng: “Nếu anh thích nhẫn thì xin vợ mua cho một chiếc, em đưa em ấy về, ngày mai bọn em còn phải luyện tập và biểu diễn, khuya lắm rồi.”
“Biểu diễn?” Cố Viễn chớp ngay cơ hội, “Vậy thì tốt quá, mai là Chủ nhật, anh vẫn ở đây, vừa lúc có thể đi xem. Mua vé thế nào? Có giảm giá cho người thân không?”
Cố Chinh đáp: “Chờ em về rồi em nói cho.”
Cố Viễn hỏi ngược: “Em còn về hả?”
Cố Chinh hít sâu một hơi, tựa hồ muốn nổi cáu, cuối cùng nói: “Có.” Sau đó, anh đưa ngón tay lên, “Anh à, chờ em về rồi bàn chuyện nhân sinh với anh.”
“Được.” Cố Viễn nở nụ cười, vẫy tay kiểu chủ tịch Mao, “Tạm biệt Tiểu Hạ, rất hân hạnh được gặp em!”
Hạ Lam miễn cưỡng cười đáp: “Tạm biệt anh, em cũng rất vui.”
Nhưng hai người vừa bước một chân ra khỏi cửa, Cố Viễn đứng ngược sáng, khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, bỗng nhiên gọi: “Tiểu Hạ.”
Hạ Lam quay đầu: “Dạ?”
Cố Viễn cười mà như không cười, giọng điệu cũng chẳng hề gợn sóng: “Em là bạn trai của Tiểu Chinh nhà anh hả?”
Hạ Lam ngây ra một hồi mới hiểu được ý nghĩa của những câu này, người cậu lập tức cứng đờ, adrenalin tăng vọt, không biết nên nói gì cho phải, trong nháy mắt đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống.
Anh trai Cố túm lấy cậu, gào thét với khí thế của giọng cao nguyên Hoàng Thổ: “Cấm mày qua lại với Chinh Chinh nhà tao!” Anh hai Cố dùng tấm thân cơ bắp nghiền cậu thành bột Hạ Lam rồi nấu một nồi miến Hạ Lam. Anh hai Cố đẩy hai mươi cọc nhân dân tệ ra, thâm trầm nói: “Nếu cậu chia tay em trai tôi, số tiền này sẽ là của cậu.”
Đầu óc Hạ Lam rối tùng phèo, cậu nhớ mình từng hỏi Cố Chinh rằng nếu đời này anh yêu một người đàn ông thì anh sẽ ăn nói thế nào với người nhà. Cố Chinh đã trả lời: “Đừng kể với bọn họ là xong.”
Không được, không thể để anh ấy phát hiện…
Hạ Lam định phản bác lại, cậu cười gượng: “Anh nói gì thế…”
Nhưng cậu còn chưa dứt lời, Cố Chinh bỗng nhiên kéo cậu qua, đóng cửa lại, sau đó quàng vai Hạ Lam. Hạ Lam lần thứ hai trong ngày lại đổi mệnh cầm tinh, đơ như gà mái mơ.
Một tay Cố Chinh cầm chìa khóc xe, móc khóa Porsche tiêu sái xoay hai vòng quanh ngón trỏ anh. Cố Chinh cau mày, nhưng giọng nói rất trấn định: “Đúng, em ấy là bạn trai em, bọn em đang quen nhau.”
Tỉnh queo như đang kể “Hôm nay tôi mới mua đồ ăn.”
Hạ Lam nhất thời ngố người, đông cứng như gà gỗ…
Bạn… trai?
Cố Chinh… vừa mới… thông báo với người nhà anh ấy… rằng mình là… bạn trai ảnh, hai đứa… đang quen nhau!
Nháy mắt, đáy lòng Hạ Lam ngổn ngang trăm mối, cậu chẳng thèm sợ hãi nữa, gào thét ầm ĩ trong đầu: A a a! Mình có danh phận rồi! A a a! Anh Viễn sẽ đánh chết mình! A a a! Đạt được danh phận trước mặt gia đình Cố Chinh, bị đánh chết cũng đáng!
Bão tố đâu, nổi mạnh nữa đi! (1)
Hạ Lam quay sang nhìn Cố Viễn, trong mắt lập tức dấy lên ý chí chiến đấu ngoan cường, bá đạo ôm chặt thắt lưng Cố Chinh!
Cố Chinh ngược lại rất là thoải mái, anh xoa xoa tóc Hạ Lam, ý bảo cậu thả lỏng.
“…” Người đàn ông đã có vợ – Cố Viễn bị chói đến độ không thể nhìn thẳng, anh trầm mặc một hồi, hình như hơi nóng nảy, rồi sau đó cũng hết cách mà thở dài. Cố Viễn rút điếu thuốc vẫn ngậm trong miệng nãy giờ ra, tựa vào chiếc tủ bên cạnh.
Qua một lúc lâu, anh mới rầu rĩ nói: “Thế em còn về làm chi, ở lại ngủ đi. Hai đứa…” Cố Viễn khoa tay múa chân như đang gắng tìm từ thích hợp, “Hai đứa ở một phòng hay hai phòng?”
“Bọn em ngủ riêng.” Cố Chinh đáp.
Cố Viễn theo bản năng thở phào nhẹ nhõm: “Ờ ờ, ngủ riêng hả, thế thì còn hy vọng… À nhầm, ý anh là thế thì tốt, đỡ chật.”
Cố Chinh lạnh lùng đâm một dao: “Trễ lắm rồi, ngủ chung mất công lại giày vò nhau, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Cố Viễn cứng đờ, đôi mắt thâm thúy trợn tròn nhìn Cố Chinh như đang chất vấn: Giày vò cái gì? Hai đứa bây tính giày vò nhau kiểu gì, còn “lại” nữa? Giày vò đến mức nào?! Giày vò bao nhiêu lần???
Cố Viễn khóc không ra nước mắt, khổ sở nặn từng lời: “À… Không nên… giày vò nhau, đúng không?”
Cố Chinh thở dài, tiện tay vân vê vành tai Hạ Lam: “Anh, anh yên tâm, bọn em đều là người đứng đắn, em và Hạ Lam…” Anh liếc mắt nhìn cậu, “Rất nghiêm túc, anh đừng mong bọn em chia tay.”
Khi Cố Chinh nói những lời ấy, ở anh có sự trầm ổn và tin cậy hơn cả thường ngày. Hạ Lam xúc động nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kiên định nói với Cố Viễn: “Em cũng nghiêm túc! Em thật lòng với thầy Cố mà!”
Cố Chinh lại xoa xoa tóc cậu, khóe miệng đong đầy ý cười. Cố Viễn quả thực nhìn không nổi, rất muốn đâm chết bản thân, anh không ngừng rít thuốc.
“Anh đừng lo.” Cố Chinh lại nói, “Em biết anh sẽ không ngăn cản bọn em, cũng tin tưởng mắt nhìn người của em. Về phần ba mẹ, nhất là ba, có lẽ em sẽ không công khai chuyện này, tiếp tục duy trì trạng thái độc thân. Nhưng em chắc chắn anh sẽ ủng hộ em.” Ánh mắt của Cố Chinh rất nghiêm túc, “Có đúng không?”
Trông Cố Viễn rất suy sút, giống hệt một chú gấu chán nản, anh mặt ủ mày ê một hồi rồi cảm thán thở dài như không muốn nhúng tay nữa, lắc đầu: “Thôi dẹp đi, em từ nhỏ đã ương ngạnh, ba còn chịu thua thì nói gì đến anh?” Anh nhìn về phía Hạ Lam, “Tiểu Hạ… Tiểu Hạ cũng không tệ lắm. Em… là diễn viên?”
“Dạ.” Hạ Lam đáp, “Hiện tại em đang diễn kịch với anh Chinh.”
“Ừ.” Cố Viễn lại rút thêm một điếu thuốc, đánh giá cậu từ đầu đến chân, “Nổi tiếng không?”
“Không ạ.” Hạ Lam có chút xấu hổ, “Em không nổi tiếng.”
Ra mắt người nhà Cố Chinh nhưng phát hiện sự nghiệp của mình và anh có chênh lệch lớn, Hạ Lam thật sự rất khó chịu.
Cố Chinh lại nhéo nhéo tai cậu: “Em sẽ thành ngôi sao sớm thôi.”
“Hai đứa bây…” Anh hai Cố nhìn hết nổi, “Sao cứ đụng chạm nhau hoài thế? Dám chọc tức người đàn ông đang xa vợ hả?”
Cố Chinh thờ ơ liếc anh một cái, Cố Viễn lại phải nhịn xuống, lần thứ hai đau khổ hút thuốc: “Giới giải trí rắc rối, nhiều scandal, là một nơi rất phức tạp. Hai đứa đã không lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, còn làm cái nghề này nữa, khổ lắm, nhắm nổi không? Công chúng cũng không chấp nhận được!”
Hạ Lam không biết phải trả lời thế nào, Cố Chinh rốt cục thấy phiền, nói: “Anh trai của em ơi, 2 giờ sáng rồi, không cho em đưa người ta về nhà thì ít nhất cũng để bọn em đi ngủ chứ? Có gì mai nói tiếp được không?”
Hai anh em nhà họ Cố đấu mắt với nhau một lát, cuối cùng Cố Viễn chịu thua né qua, phất phất tay: “Thôi đi đi, anh cũng mệt rồi. Ôi, anh nói nhiều như vậy cũng vô ích, dù sao hai đứa có thèm nghe đâu. Không phải anh muốn làm người xấu, anh chỉ lo lắng cho em thôi, anh cũng có quyền lo lắng mà.”
Cố Chinh ôm Hạ Lam lướt qua Cố Viễn, anh vỗ mạnh lên vai Cố Viễn một cái: “Anh à, anh đừng lo, người ngoài không hiểu em nhưng anh phải hiểu em chứ. Em nói được làm được, em đâu phải kẻ dễ bị tính kế.”
“Ờ, ai dám đụng vào em.” Cố Viễn nói, “May nhờ nhà mình dạy dỗ kỹ càng nên em mới không đi hại người ta ấy.”
“… Anh đi ngủ đi.” Cố Chinh dẫn Hạ Lam vào phòng khách, “Có mang đủ bàn chải với áo ngủ không?”
Cố Viễn hút thuốc: “Có!”
Hai người nói thêm vài câu, Cố Chinh vừa định đưa Hạ Lam lên lầu thì cậu đột nhiên đứng lại.
“Sao thế?” Cố Chinh nhỏ giọng hỏi, Hạ Lam nhéo nhéo ngón tay anh.
“Anh.” Hạ Lam xoay người nhìn Cố Viễn, “Cho đến giờ, thầy Cố là người duy nhất em thật lòng thương, em biết trái tim em muốn gì, em cũng rất kiên định. Anh vẫn chưa hiểu rõ con người em, lo lắng là chuyện bình thường, nhưng em có thể từ từ chứng minh cho anh thấy.”
“Em sẽ đối xử thật tốt với Cố Chinh, em sẽ không phụ lòng anh ấy, sẽ không tổn thương anh ấy, cũng không để bất cứ kẻ nào làm thế.” Ánh mắt Hạ Lam càng lúc càng sáng rực, “Em vẫn chưa đủ mạnh, nhưng vì anh ấy, em có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu quan hệ của chúng em bị truyền thông phát hiện, anh ấy muốn chấm dứt, em cũng sẽ… buông tay.”
Lồng ngực Hạ Lam phập phồng kịch liệt, cậu nhìn về phía Cố Chinh, nắm chặt tay anh, “Nhưng nếu anh ấy không lùi bước, thì dù phải đối mặt với áp lực lớn đến đâu, em cũng tuyệt đối không đầu hàng!”
Cố Chinh kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt tràn đầy cảm động. Hồi lâu sau, anh vươn tay vuốt ve thắt lưng Hạ Lam, khóe miệng cong lên dần hiện rõ nét cười, tựa hồ rất muốn ôm cậu một cái.
Cố Viễn đứng dưới lầu, anh vừa hút thuốc vừa nhìn Hạ Lam một lát, hỏi: “Em hãy còn trẻ, tốt nghiệp chưa bao lâu nên không biết thế giới này tàn nhẫn đến nhường nào. Hôm nay em nói được những lời ấy, nhưng em nghĩ mình có thể vĩnh viễn giữ lời không? Có chịu trách nhiệm được không?”
Hạ Lam nhìn thẳng vào mắt anh, cậu trầm ngâm giây lát, kiên quyết nói: “Đương nhiên em cũng có khả năng thất bại, nhưng vô luận thế nào, em vẫn sẽ dốc sức mà làm, liều mạng mà làm.” Mắt cậu từ từ đỏ lên, siết chặt nắm đấm, “Em tuyệt đối sẽ không buông tha thứ em muốn, tuyệt đối không cúi đầu trước bất cứ hiếp bức thỏa hiệp nào, cũng tuyệt đối không để bản thân… phải hối hận!”
“Giỏi!” Cố Viễn nói to, lại thêm một câu, “Giỏi lắm!” Sau đó anh vung tay, hào hùng vạn trượng bảo, “Thôi, hai đứa mau ngủ đi!”
Tim Hạ Lam đập thình thịch, một lát sau mới đáp: “Anh hai ngủ ngon!” Dứt lời, cậu mới phát hiện giọng mình đã nghẹn lại.
Cố Viễn lớn tiếng trả lời: “Ngủ ngon!”
Hạ Lam và Cố Viễn hệt như ngố, còn vẫy vẫy tay với nhau. Cuối cùng Cố Chinh nhịn hết nổi, xách Hạ Lam về phòng.
Hai người thay quần áo, đánh răng rửa mặt, đến khi cậu kịp phản ứng thì bọn họ đã nằm song song trên giường Cố Chinh.
Hạ Lam xoay người định ngồi dậy: “Em qua phòng khách ngủ…”
“Qua gì mà qua.” Cố Chinh túm chặt cậu, “Anh không làm gì em đâu, hôm nay mệt thật.”
“A.” Hạ Lam vừa đặt lưng xuống, lại nhỏm dậy với lấy áo khoác, móc ra một thứ. Cố Chinh liếc mắt nhìn tay cậu, anh nhíu mày rồi khẽ cười, từ tốn hỏi: “Chiếc nhẫn này… là tặng anh?”
————————————————
(1) “Bão tố đâu, nổi mạnh nữa đi”: Chính xác là tên bài hát “Để bão tố mãnh liệt thêm đi” của nhóm nhạc Vũ Tuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...