Hai ngày sau, Cố Chinh đưa Hạ Lam đi ăn với nhà sản xuất chương trình tạp kỹ, người nọ là một mỹ nữ có mái tóc ngắn trẻ trung, trang điểm thanh nhã. Mỹ nữ vừa trông thấy Hạ Lam, hai mắt đã sáng rực, cô nói ngay: “Tiểu Hạ đây à? Đẹp trai quá!”
Cố Chinh hẳn rất thân với cô nàng, anh giới thiệu cho Hạ Lam biết nhà sản xuất này là bạn học cũ của anh, cũng giới thiệu Hạ Lam với cô, nói cậu là học trò duy nhất mình nhận. Hạ Lam vừa cảm thấy Cố Chinh quen biết rộng, vừa vô cùng thỏa mãn khi nghe hai chữ “trò cưng”, cậu rất muốn nắn bóp tay Cố Chinh, vất vả lắm mới kiềm chế được.
Nhà sản xuất hàn huyên vài câu cùng Hạ Lam, sau đó cô chợt hỏi: “Cố Chinh, hôm nay cậu sao thế, lúc nãy vừa vào tớ đã khen Tiểu Hạ rồi, sao cậu không phản bác? Bình thường cậu toàn vặn ngược tớ rằng thế gian ai đẹp được dường như cậu mà?”
“…” Hạ Lam quay sang nhìn Cố Chinh, cậu nghĩ thầm, thầy Cố đúng là… vừa tự tin vừa vui tánh.
Nào ngờ, Cố Chinh vô cùng thoải mái ngồi đó, anh vỗ vỗ lưng Hạ Lam, híp mắt lại như một chú mèo, mỉm cười từ tốn đáp: “Tớ nào có tự kỷ thế?”
Mỹ nữ: “Chắc chắn có!”
“À.” Cố Chinh tự hỏi một chút rồi nghiêm túc trả lời, “Chắc do em ấy là người của tớ nên tớ thấy bình thường.”
Hạ Lam trợn mắt đỏ mặt: “…”
Mỹ nữ: “…” Sao cô lại có cảm giác vừa bị người ta show ân ái trước mặt nhỉ.
Cố Chinh cười liếc mắt nhìn Hạ Lam, biết cậu có hơi câu nệ, anh vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu thả lỏng chút: “Không sao đâu, Lâm mỹ nữ là người quen.”
Lâm mỹ nữ đưa tay lên cằm, ánh mắt quét tới quét lui giữa Cố Chinh và Hạ Lam, cô nàng nở một nụ cười sâu xa. Chẳng hiểu sao, Hạ Lam bỗng có cảm giác đang bị đại ca xã hội đen bao dưỡng, rất là vi diệu mà ngượng ngùng.
Bậy bạ quá đi!
Hạ Lam xua đi dòng suy nghĩ miên man của mình, cậu nhìn Cố Chinh đang thản nhiên tự đắc, cảm thấy thầy Cố nhà cậu thật… quá ư quyền lực.
Bạn Hạ Sơn Phong à! Sao số bạn hên thế!
Mỹ nữ hỏi Hạ Lam đã từng tham gia vào chương trình nào chưa, lại hỏi cậu am hiểu những gì. Các tiết mục ngày xưa của Hạ Lam cơ bản toàn game show hoặc talk show, cậu nghĩ mình nên thể hiện một chút trước mặt nhà sản xuất, dần dần bình tĩnh lại, Hạ Lam quả nhiên có bản lĩnh gặp ai cũng tám chuyện đến khí thế ngất trời, làm Lâm mỹ nữ liên tục cười phá lên.
Hạ Lam đang nói về chương trình thử thách thể lực mà cậu am hiểu – “Running brothers” (Running man bản Trung), hoặc “Hẹn hò cực hạn” (Parody của Thử thách cực hạn) cũng không thành vấn đề. Cố Chinh bỗng nhiên mở miệng: “Tôi xem mấy chương trình trước của em ấy rồi, điểm thú vị nhất ở Hạ Lam là em ấy có kiểu đùa rất duyên, có thể nói là vừa nhìn thấy đã mắc cười.”
Hạ Lam giật mình, Cố Chinh còn xem chương trình của cậu? Anh ấy nghiên cứu để chọn show thực tế cho cậu à?
Cậu nghĩ đoạn, cõi lòng bỗng mềm mại lưu luyến, nhưng cũng không khỏi bất đắc dĩ: Cái gì gọi là “nhìn thấy đã mắc cười” chứ.
“Hạ Lam rất hài hước, cũng rất sáng sủa, tính cách và hình tượng của cậu ấy luôn được ưa thích, chúng ta có thể khai thác sâu khía cạnh này.” Lâm mỹ nữ nói, cô nàng nhíu mày, “Nhưng tớ thấy ý kiến của cậu không đủ khách quan, sao cậu khẳng định vừa nhìn Tiểu Hạ đã mắc cười!”
Hạ Lam giật mình, lại nhìn về phía Cố Chinh, Cố Chinh cùng cậu bốn mắt nhìn nhau một lát, sau đó anh đột nhiên cười ầm lên.
Hạ Lam: “…” Thầy Cố à dây thần kinh của thầy làm sao thế?
Cuối cùng, hai bên vẫn chưa xác định gì, nhà sản xuất bảo hiện giờ trong tay cô đang có kế hoạch của các chương trình khác, xin số điện thoại Hạ Lam để giữ liên lạc.
Sau khi tiễn Lâm mỹ nữ đi, hai người đứng cạnh nhau trước cửa, Hạ Lam nhích lại gần Cố Chinh, mu bàn tay cậu cọ cọ vào mu bàn tay anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn thầy Cố.”
“Đừng bận tâm.” Cố Chinh liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng cong lên, “Anh tình nguyện mà.”
Trong lòng Hạ Lam ấm áp lắm, lại không biết phải báo đáp thế nào, cậu hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng tiến bộ!
Cố Chinh thân với nhà sản xuất nên hai người không cần uống rượu, anh ngồi vào ghế phó lái, hất hất cằm bảo Hạ Lam lái đi. Khi chiếc xe lăn bánh, Cố Chinh ấn ngón tay lên môi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ như đang tự hỏi điều gì, bỗng nhiên cất tiếng: “Em có áp lực không?”
“Cái gì?”
“Anh làm vậy với em…” Cố Chinh không nhìn cậu, anh thấp giọng nói, “Không phải em rất tự trọng à?”
Trái tim Hạ Lam rung động, cậu nhìn anh, nghĩ thầm, Cố Chinh thật sự quan tâm mình.
“Em…” Hạ Lam hắng giọng, đôi mày cau chặt, dường như rất khó mở lời, “Ừm, em có một ý tưởng nhỏ, hơi quá đáng.”
“Nói đi.”
“Em…” Hạ Lam hít sâu một hơi, “Hiện giờ em kiếm tiền còn phải chia cho công ty 80%, em cũng không được bao nhiêu. Thầy Cố… em, em muốn ký hợp đồng với thầy.”
Cố Chinh có chút ngạc nhiên nhìn cậu: “Hửm?”
“Nếu như em được lên TV, 80% đó em muốn tặng cho anh.”
Cố Chinh trợn tròn mắt nhìn Hạ Lam, Hạ Lam có thể cảm giác được ánh mắt anh, bên tai đỏ lựng. Cố Chinh nghĩ nghĩ, nói: “Anh làm thế không phải vì tiền.”
Hạ Lam đáp: “Em biết.”
“Vậy em…”
“Em…” Hạ Lam nhìn chằm chằm con đường phía trước, dường như cậu đang hồi hộp, thanh âm nhỏ xíu, “Em chẳng có bao nhiêu, cũng không biết có thể cho anh cái gì… Em có thể diễn kịch miễn phí cho anh, chăm lo cho anh, có thể… Anh muốn em làm gì cũng được hết. Nhưng em không thể tiếp nhận ý tốt của anh mãi, em biết em không có bản lĩnh gì, đây là cách duy nhất em nghĩ ra…”
Cố Chinh chợt nói: “Dừng xe.”
“Dạ?”
“Dừng xe!”
Hạ Lam luống cuống đậu xe vào chỗ khuất không cản trở giao thông, vừa phanh xong, Cố Chinh đã nắm cằm Hạ Lam xoay qua, thô bạo hôn cậu. Hạ Lam sửng sốt, không biết Cố Chinh làm sao, chỉ có thể cẩn thận đáp lại anh. Hai người ôm lấy nhau, tay vói vào quần áo của đối phương mà vuốt ve da thịt, dần dần trở nên kích động.
Cố Chinh siết chặt Hạ Lam, do ghế lái Hạ Lam ngồi bị đẩy ra sau nên anh có thể đặt cằm lên trán cậu, Hạ Lam khẽ hôn hầu kết của anh, thấp giọng nói: “Thầy Cố, em sắp bị dây an toàn siết chết rồi.”
Cố Chinh cười cười, nghiêng người tháo dây an toàn cho cậu, anh cũng tháo dây bên mình ra, vẫn ôm Hạ Lam. Hạ Lam ôm anh một lát, thoải mái vô cùng, cậu tựa vào vai anh, rầu rĩ hỏi: “Anh giận hả?”
“Không.”
“A.” Hạ Lam suy nghĩ một hồi, lại hỏi, “Anh vui hả?”
Cố Chinh thở dài: “Không biết nữa.”
Thế cuối cùng là sao?
Hạ Lam không rõ, một lát sau, rốt cục nhịn không được nói tiếp: “Em còn một ý tưởng nhỏ hơi bị quá đáng khác.”
“Nói.”
Hạ Lam ôm chặt Cố Chinh, thì thầm vào tai anh: “Muốn chơi lắc xe không?”
“A?” Cố Chinh ngớ người một hồi mới đẩy cậu ra, dở khóc dở cười, “Em… em… tại sao? Không phải, em lại ‘lên’ nữa à?”
Hạ Lam ưu sầu nhìn đũng quần mình, sau đó lại nhìn đũng quần Cố Chinh, đau khổ nói: “Đương nhiên, chả lẽ thầy Cố không ‘lên’?!” Cậu suy nghĩ một lát rồi nghiến răng nghiến lợi, “Hay do anh kinh nghiệm đầy mình nên không mẫn cảm nữa chứ gì?!”
Cố Chinh thật sự cạn lời, anh phì cười, kéo tay cậu qua đặt dưới người, mới đầu Hạ Lam giật bắn mình, sau đó nhéo nhéo, “Chậc” một tiếng: “Sung quá ha.”
Cậu cứ vẩn vơ suy tư một lát, bỗng nhiên cảm thấy kích cỡ của thầy Cố có hơi đáng sợ.
“Ừm.” Cố Chinh khẽ thơm lên trán cậu, “Thầy Cố của em ‘dữ dội’ lắm đó, về sau em có thể thử.”
Hạ Lam hoảng sợ hỏi: “Bao giờ thử?!”
Cố Chinh buông Hạ Lam ra, buồn cười nhìn cậu, xem xem trong đầu cậu đang nghĩ gì mà phun ra được câu đó. Hạ Lam vội vàng xua tay: “Em hiểu mà em hiểu mà, bây giờ chúng ta là ‘Hai người đàn ông có cảm tình, có thể hôn nhau’. Thầy Cố đừng làm bậy nha, em cũng sẽ thế, chúng ta từ từ mà tiến, coi chừng biến thành bạn tình thì chết dở, lúc đó chắc em điên mất.”
Mới cả nam với nam làm như nào? Cố Chinh có chịu nằm dưới không? Có khi nào đau chết luôn không? Đậu má nghe khủng bố quá!
Cố Chinh áp vào tai cậu: “Em muốn chúng ta trở thành gì của nhau?”
Hạ Lam muốn đáp “Đương nhiên là người yêu”, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng: “Cứ từ từ thôi, không cần vội, em thấy hiện giờ thế này rất tốt.”
“Ừm.” Cố Chinh lại hôn cậu hai cái, anh cũng cảm thấy thế, mặc dù anh có rất nhiều ý tưởng, nhưng kinh nghiệm cho thấy chậm mới chắc, nhanh quá coi chừng xôi hỏng bỏng không. Anh thầm tính toán thời gian trong lòng, sau bỗng chợt nhớ ra: “Em thật sự vẫn muốn nộp tám phần lương cho công ty sao?”
Hạ Lam giật mình: “… Ý anh là gì?”
Cố Chinh ngẩng đầu nhìn cậu, anh ngồi ngược nắng, chỉ thấy chút ánh sáng lấp lóe dưới đáy mắt, sắc bén đến kỳ lạ, khóe miệng cong lên lại mang vẻ bình thản: “Hạ Tiểu Lam, có muốn hủy hợp đồng không?”
Hạ Lam hãi hùng nhìn anh: “Nhưng em không có 100 vạn.”
Cố Chinh rất rất muốn nói “Anh có!”, nhưng lúc này mà nói thế thì hơi quá, anh đành vòng vo tam quốc: “Anh có thể tìm luật sư giúp em, hồi đó bọn em thỏa thuận theo tòa hay theo trọng tài (1)? Trước tiên phải trả tiền bồi thường hợp đồng, nhưng chuyện gì cũng có thể thương lượng được.”
Hạ Lam cau mày quan sát sắc mặt anh, Cố Chinh có ý gì, không phải anh ấy muốn bồi thường dùm cậu chứ?
Chuyện này so với kích cỡ của Cố Chinh còn khủng bố hơn. Lòng Hạ Lam nặng trĩu, không được để anh ấy làm thế, tuyệt đối không được!
“Thầy Cố…”
“Lái xe.”
Hạ Lam vừa định nói gì nhưng Cố Chinh bỗng nhiên quay mặt đi, cậu không thấy rõ biểu cảm của anh, “Đầu tiên xem hợp đồng cái đã.”
“Em…”
“Mai em đưa hợp đồng của công ty cho anh.”
Hạ Lam không trả lời, một lần nữa khởi động xe, lúc ra đến đường lớn, tâm trạng của cậu vẫn rất phức tạp.
Không biết phải làm sao.
Suốt dọc đường cả hai không hề nói gì, nhưng Cố Chinh nhất quyết bắt Hạ Lam mang hợp đồng qua cho anh. Sau khi đưa Hạ Lam đến chung cư, Cố Chinh tự lái xe về nhà.
Hôm sau mọi người lại tập kịch tiếp, Cố Chinh cầm hợp đồng của Hạ Lam xem, Hạ Lam đứng cạnh anh mà thấp tha thấp thỏm.
Cậu không có nhiều tiền để bồi thường, cho dù nhận được chương trình, sau khi trừ đi phần trăm phải trả cho công ty thì Hạ Lam chẳng còn lại bao nhiêu. Hạ Lam bỗng nhiên có chút hối hận, cậu không nên đưa hợp đồng cho Cố Chinh, anh nhất định sẽ trả tiền giúp cậu, cùng lắm thì cho cậu mượn.
Hạ Lam không muốn thừa nhận bản thân lại nhụt chí mà nghĩ, sau khi mượn tiền Cố Chinh, cậu sẽ chẳng bao giờ trả nổi.
Mọi chuyện cứ thế dần tích tụ.
Hạ Lam và Cố Chinh đã diễn đến những màn cuối cùng, tới cuối tuần, hai người toàn tập mấy cảnh vô cùng buồn thảm.
Ảnh chụp Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh âu yếm nhau bị phát tán. Mạt Thần Lĩnh mất việc, Trình Phi Nhiên truy ra thủ phạm, kéo người đánh hắn ta một trận, sau đó bị bắt về đồn. Mạt Thần Lĩnh phải làm một công việc thấp kém, người chụp ảnh còn báo tin này cho ba mẹ anh biết…
Hai người đều rất nhập vai, vì thế tâm trạng hằng ngày chẳng thể nào khá nổi, phương pháp giải quyết là đồ ăn ngon, nhất là tôm hùm chua cay, thật sự có thể giải ngàn sầu. Nhưng dù là lúc đang ăn uống vui vẻ, Hạ Lam cũng cảm giác được cậu và Cố Chinh có vấn đề, chỉ là không biết phải giải quyết thế nào.
Cậu và Cố Chinh chưa khắc khẩu bao giờ, không ngờ mâu thuẫn đầu tiên của cả hai lại là chuyện như thế.
————————————————
(1) Khi tranh chấp hợp đồng thường có hai phương án giải quyết, một là ra tòa (litigation), hai là nhờ trọng tài kinh tế (arbitration)- aka bên thứ 3 được cả hai người ký hợp đồng chấp nhận cho phân xử.
Bonus:
Tôm hùm chua cay