Hai người ngồi đối diện nhau, vốn Cố Chinh đang nhìn Hạ Lam bình thường, Hạ Lam cũng chỉ hơi hồi hộp. Nhưng dần dà, ánh mắt của Cố Chinh bắt đầu thay đổi, từ từ trở nên si mê. Hai người nhìn nhau, anh còn hơi tiến đến gần cậu, ánh mắt đắm chìm, mặt cũng ửng hồng. Cố Chinh nhếch môi, ở anh toát ra một tình yêu ngại ngùng lại không thể kiềm chế.
Anh vẫn chậm rãi tiến đến gần Hạ Lam, cuối cùng, Hạ Lam bị anh nhìn đến quên cả thở, chỉ biết nhìn lại đối phương, cậu thầm nhủ, không biết Cố Chinh có hôn mình không.
Cố Chinh đương nhiên không hôn, khi môi anh cách môi cậu chừng mấy cm thì dừng lại, sau đó đứng thẳng dậy, vừa nhanh nhẹn vừa bình thản, cười nói: “Đây là kiểu si mê xen chút cảm giác ngây thơ.”
Hạ Lam mặt đỏ tai hồng, cậu cúi đầu để tóc mái che mặt, lắp bắp: “À… Ừm, đúng.”
Cố Chinh ghé qua nhìn cậu, hình như cảm thấy rất buồn cười: “Sao thế? Đỏ mặt luôn hả, xem ra cậu thật sự không có mảnh tình vắt vai, đúng là ngây thơ.”
“Tôi… tôi có mà, nhưng đã lâu lắm rồi.” Hạ Lam lau mặt, phản bác, “Làm sao so được với cao thủ tình trường như thầy Cố chứ, chắc thầy quen nhiều cô lắm chứ gì!”
“Tôi cũng chưa yêu bao giờ.” Cố Chinh nói, “Cậu biết lúc nãy tôi nghĩ đến ai không?”
“Ai?”
“Tiểu Bạch nhà tôi.”
“Tiểu Bạch là ai?”
“Mèo của tôi đó.”
Hạ Lam bừng tỉnh đại ngộ: Ô, hóa ra là dân cuồng mèo! Hèn gì yêu thương chan chứa mãnh liệt như thế!
“Ừ, tóm lại đây là một kiểu.” Cố Chinh nói, “Giờ chuyển sang kiểu nhiệt tình cháy bỏng cho cậu xem thử nhé.”
Cháy bỏng?
Hạ Lam còn chưa chuẩn bị xong, Cố Chinh đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, nghiêng người đè Hạ Lam xuống. Lưng Hạ Lam tựa sát vào lưng ghế, cậu nhìn Cố Chinh đứng ngược nắng, nhất thời hoảng sợ.
Một tay Cố Chinh siết chặt tay cậu, thậm chí còn để lại dấu đỏ trên cổ tay, sau đó, mười ngón tay của hai người gắt gao đan vào nhau, tay kia của Cố Chinh hơi run rẩy mà vuốt ve gò má Hạ Lam, anh kề sát vào mặt cậu, trong đôi con ngươi chan chứa lửa tình, ánh lên mặt Hạ Lam, đồng thời còn mang theo đau đớn như đang bị thiêu đốt, tựa hồ muốn nhưng không được, toàn tâm toàn ý mà khát vọng, cũng toàn tâm toàn ý mà dày vò bản thân.
Cố Chinh dùng ngón cái vuốt ve hai má cậu, vừa si mê vừa thống khổ, khóe mắt ngấn lệ lấp lánh, âm thanh run rẩy lại rất có lực, anh thấp giọng gọi: “Hạ Lam…!”
Hạ Lam y như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không thể chống cự Cố Chinh, lại một lần nữa vô thức nghĩ, không biết anh ấy có hôn mình không nhỉ.
Cố Chinh đưa hai tay ôm mặt cậu, ghé môi lại cách chừng năm cm, sau đó “Moah!” một tiếng, giả bộ như anh vừa hôn Hạ Lam. Cố Chinh buông cậu ra rồi bình thản ngồi xuống ghế của mình, sơ mi trắng mở hai nút, tay áo xắn lên để lộ cánh tay săn chắc, cơ ngực như ẩn như hiện sau lớp vải, tư thế ngồi tao nhã thoải mái. Anh cười khanh khách, trông rất đẹp, người hơn 30 tuổi mà vẫn có cảm giác hoạt bát.
“Sao?” Cố Chinh hỏi, “Cảm nhận của cậu thế nào? Có học thêm được gì không?”
Có, xoang mũi nóng ơi là nóng giống như sắp chảy máu, tim đập nhanh y như bị bệnh nan y. Hạ Lam nghĩ, lặng lẽ ấn ấn mũi mình, lẩm bẩm: “Cũng… chút chút.”
“Tốt.” Cố Chinh nói, “Đây chính là ánh sáng của ‘Ánh sáng và cát bụi’, tôi muốn thể hiện thứ ánh sáng như thế, một tình yêu thuần khiết rực rỡ, phát triển không chút sợ hãi. Cảm giác như mọi thứ đều trong sáng tốt đẹp lại tràn ngập sức mạnh, là lý tưởng, là lẽ tự nhiên thuần phác nhất, là cảm xúc nguyên thủy nhất của con người. Không ngừng vươn tới, tình nguyện bỏ qua sinh mệnh mà truy đuổi ngọn lửa đó. Cậu phải thể hiện được cảm xúc vừa đẹp đẽ vừa ngây thơ, vừa mạnh mẽ vừa mong manh này.”
“Cậu còn nhiều thứ phải học lắm, cố gắng luyện tập đi. Để cuối tuần tôi gửi cho cậu ít phim tình cảm kinh điển.” Cố Chinh đứng lên, đi pha trà, “Dùng não quan sát, dùng tim cảm nhận.”
“…” Hạ Lam đờ đẫn gật đầu, “Vâng.”
Sau đó cậu mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn đi ra cửa, nào ngờ cuối cùng lại va vào cạnh bàn.
Cố Chinh ngồi trên tay vịn sô pha, đôi chân dài không có chỗ gác nên vắt chéo đặt trên sàn, anh nhấp một ngụm trà xanh: “Sao thế?” Người đàn ông cong khóe mắt, “Đơ luôn rồi à?”
“Không có!” Hạ Lam lập tức đáp, mất tự nhiên hắng giọng một cái, “Tôi… tôi đi luyện tập đây!”
“Ừ, đi đi.”
Hạ Lam hốt hoảng rời khỏi văn phòng của Cố Chinh, đi đến thang máy, xuống lầu, sau đó vẫn đi lòng vòng trong khuôn viên trường. Cảnh xuân tươi đẹp, chớm đầu hạ, cây ngô đồng được ánh nắng phủ lên một tầng sáng màu vàng, mặt cỏ và hồ nước lấp lánh, tiếng cười nói của học sinh từ bên ngoài vọng vào, chim hót vang bay vút qua không trung.
Hạ Lam lấy tay quạt quạt, cảm giác tim mình dần dần đập chậm lại, tự lẩm bẩm: bình tĩnh, bình tĩnh.
Xem đi, FA lâu quá nên vừa bị người ta trêu một tí đã chịu không nổi, đỏ mặt tía tai. Làm diễn viên là phải chuyên nghiệp, nếu không thì thật quá xấu hổ.
Ổn định tâm lý xong, Hạ Lam bình tĩnh quay về phòng luyện cách “yêu”.
Xế chiều hôm đó, mấy sinh viên trong trường ai cũng bị Hạ Lam nhìn âu yếm, cảm giác y như sắp lên đoạn đầu đài. Lúc về nhà, Hạ Lam còn vừa đi vừa lẩm bẩm, có vẻ mới ngộ ra được điều gì.
Buổi chiều Cố Chinh tan tầm, đứng ở cửa liếc mắt nhìn Hạ Lam một cái, không khỏi lắc đầu cười, anh gọi đoàn trưởng Lý cùng đi ăn tối. Đoàn trưởng Lý cũng nhìn thấy Hạ Lam, nói: “Đây là Trình Phi Nhiên cậu chọn à, cậu ta thế nào?”
Cố Chinh trầm ngâm giây lát, anh khoanh tay tựa vào vách thang máy, cười cười: “Ừm… Cũng không tệ lắm.”
Lại thêm một tuần luyện cách thất tình y như dở hơi kết thúc. Thứ Bảy Chủ nhật nào Hạ Lam cũng phải tự bôi tro trát trấu lên mặt mình, bởi vậy vào tuần thứ ba, lúc đến cửa đoàn kịch, cậu cảm thấy dưới chân mình như gắn keo dính chuột, không biết vào rồi sẽ bị tra tấn kiểu nào nữa.
Hạ Lam xách balo đi đến giữa sân, bỗng nhìn thấy một bóng hình cao gầy trên ban công sân thượng. Người nọ mặc tây trang, lẳng lặng tựa vào lan can nhìn về phía xa xăm, gió thổi tóc anh lay động, khỏi dòm mặt cũng biết đẹp trai ngút ngàn.
Hỏi: Tại sao sư phụ tui cứ khoái tạo dáng ngầu lòi vậy?
Đáp: Tại nhìn đẹp trai.
Hỏi: Tui cũng đẹp trai nè dưng tui hiền thế này cơ mà?
Đáp: Tại đầu óc cậu vẫn bình thường.
Hạ Lam tự tưởng tượng xong tự cười.
“Chào thầy ạ!” Hạ Lam chạy lên sân thượng tìm Cố Chinh, phát hiện Cố Chinh đang dựa vào lan can cầm bút sửa kịch bản, ánh sáng phản chiếu trên kính anh nên không thấy rõ nét mặt.
Lợi hại thật đấy, sửa kịch bản mà cũng phải đẹp trai sao?
“Đến rồi à.” Cố Chinh đẩy kính xuống một chút, đôi con ngươi liếc nhìn cậu, không hiểu sao rất có cảm giác của thầy giáo, vừa sắc bén lại vừa bảnh bao, “Qua đây, hôm nay chúng ta diễn tập hết một lần, đặc biệt có vài cảnh cần chú ý.”
Hạ Lam cầm lấy một cuốn lật lật: “Không diễn với người khác đúng không ạ?”
Cố Chinh bật cười, anh mỉa mai: “Diễn chung á? Với công lực của cậu thì diễn chung chừng mấy phút người ta đã chạy mất dép rồi!”
“…” Thế chẳng phải anh nên là người chạy đầu tiên à?
“Thử đoạn này trước.” Cố Chinh nói, “Cứ diễn tự nhiên như tuần đầu tiên ấy, đừng để ý nhiều, sau đó nhớ lại cảm giác của tuần thứ hai, dùng chính cảm xúc của cậu để diễn tả cảm xúc của nhân vật, hiểu chưa?”
Hạ Lam: “Nhưng tính cách của nhân vật này khác tôi mà, dùng cảm xúc của tôi thì có phải…”
“Trứng mà đòi khôn hơn vịt hả?! Có chịu nghe lời tôi không thì bảo!”
Hạ Lam: “…” Được được được, tôi nghe, tôi nghe được chưa? Anh mắng tôi sắp khóc luôn rồi nè, sao tôi lại khổ thế này.
Hạ Lam bắt đầu đọc lời thoại.
Đây là cảnh Trình Phi Nhiên để ý Mạt Thần Lĩnh, không ngờ lại gặp được anh ở quán bar. Hai người lần đầu tiên nói chuyện, Mạt Thần Lĩnh có vẻ rất cao lãnh, Trình Phi Nhiên móc hết vốn liếng cố quyến rũ thả thính anh, không những bị Mạt Thần Lĩnh từ chối lần thứ n mà còn suýt bị đánh.
Hạ Lam rầu rĩ, cái này thì dùng cảm xúc thật kiểu gì, mình đã thả thính ai bao giờ đâu.
Cố Chinh dựa vào lan can, giả bộ đây là quầy bar, mặt không đổi sắc mà “uống rượu”, không biết đang suy nghĩ gì. Hạ Lam vừa rón ra rón rén vừa cố gắng tỏ ra phong độ lướt qua, đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại liếc anh một cái, cuối cùng hắng giọng, nói với bartender: “Cho vị tiên sinh này một li Mist, tính vào hóa đơn của tôi.” (1)
Sau đó, cậu nghiêng đầu cười nhìn Cố Chinh, hơi tiến lại gần đối phương, thấp giọng nói, “Vừa nhìn thấy anh, tôi đã nhớ về màn sương khói giữa rừng đông năm trước ở Scotland.” Nói rồi, cậu lại lấy một li rượu trong tưởng tượng ra đặt trước mặt anh, tiếp tục phóng hormone, “Không biết tôi có vinh hạnh này không nhỉ?”
Chỗ quan trọng ở đây là cậu phải biểu hiện rằng mình là playboy, tuy Trình Phi Nhiên không phải playboy, nhưng trông cậu như vừa đùa giỡn với Mạt Thần Lĩnh vừa nghiêm túc với anh… Đây là một trạng thái rất kỳ lạ, thật ra là rất khôi hài, phải dùng ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm để diễn tả, hình thành sự đối lập với Mạt Thần Lĩnh lạnh lùng.
Đôi mắt hoa đào của Hạ Lam cong lên, nhớ lại hồi xưa mấy thằng bạn tán gái ở quán bar thế nào, nhưng mà cậu cứ cảm thấy đám anh em nhà mình đáng khinh sao ấy, cuối cùng đành ra vẻ vô cùng tự tin lại tràn ngập quyến rũ mà nhìn Cố Chinh, hai mắt tỏa sáng y hệt như bà ngoại sói.
Cố Chinh quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Sau đó, anh im lặng nhìn Hạ Lam, dần dần, mặt Cố Chinh càng lúc càng cau có, anh nổi giận, “Cậu diễn cái kiểu gì thế hả! Bộ mắt bị lẹo hay sao?!”
Hạ Lam: “…”
Hạ Lam gồng người từ nãy tới giờ, mi mắt phải bắt đầu giật giật, y như có điềm, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy bắt đầu tăng lên.
Cố Chinh nhìn cậu bị giật mi mắt liên tục: “…”
Không khí lúc đó vô cùng xấu hổ, Hạ Lam đưa tay đè mắt mình lại, cảm giác hốc mắt giật đùng đùng như có động đất: “…”
“CÁI GÌ THẾ HẢ?!!!” Cố Chinh nổi khùng ném bay kịch bản.
————————————————
(1) Mist: Scotch Mist, cocktail truyền thống của Scotland, đồng thời cũng là từ chỉ loại sương khói (mỏng hơn sương mù) thường diễn ra kèm theo mưa bụi đặc trưng ở đất nước này.