Hạ Lam bắt đầu chống cự, Cố Chinh lại nghiêng người, giữ chặt hai tay cậu trên ghế salon, chân anh đè lên đùi Hạ Lam, không cho cậu giãy dụa. Anh thô bạo hôn lên môi cậu, hoàn toàn là chà đạp.
Ngay từ đầu, Hạ Lam còn chống cự lại theo kịch bản, chống cự xong cũng bắt đầu kiềm lòng không nổi mà đáp lại theo kịch bản.
Đúng là cậu kiềm lòng không nổi thật.
Chẳng biết vì sao, lúc này cậu lại có cảm giác rung động như thế. Mùi hương của Cố Chinh, bàn tay của Cố Chinh, nụ hôn của Cố Chinh, đôi môi mềm mại của Cố Chinh, sức mạnh của Cố Chinh đang kiềm giữ cậu.
Tại sao… mình lại thích đến vậy?
Hạ Lam tích cực đáp lại, tay không động đậy, thậm chí vô thức quấn chân mình lên chân anh, kéo Cố Chinh lại gần hơn.
Cố Chinh…
Thầy Cố, anh Chinh…
Có thể… thêm chút nữa được không?
Loại khoái cảm cuồng bạo, sắc tình và hoang dại này, không thể kháng cự mà trầm mê trong đó, Hạ Lam hoàn toàn quên mất mình đang làm gì.
Cố Chinh ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tức giận lại bi thương, giọng anh khản đặc: “Phi Nhiên!”
Hạ Lam giật bắn mình, đầu óc mờ mịt, cậu nhủ thầm: Phi Nhiên?
Không phải là mình.
Không phải…
Tại sao…
Hạ Lam đột nhiên tránh khỏi vòng tay của Cố Chinh, đẩy đối phương xuống sô pha, kích động trừng mắt nhìn anh.
Cậu không nhớ rằng đây chỉ là kịch.
Kịch bản không phải như vậy, Cố Chinh hơi ngây ra, anh nhìn sang chỗ khác, một lát sau, men say cùng điên cuồng trong mắt mới biến mất. Anh day day trán rồi đứng lên, vừa mệt mỏi vừa bực bội hỏi Hạ Lam: “Cậu làm gì thế? Phải diễn theo kịch bản chứ!”
Hạ Lam nhìn anh, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ: Thầy thoát khỏi nhân vật của mình nhanh vậy sao?
Đột nhiên cậu cảm thấy không thoải mái.
“Vâng, xin lỗi.” Hạ Lam cúi đầu, che giấu vẻ mặt mình, “Hay… mình tập lại cảnh này nhé?”
Đừng tập lại nữa.
Lòng dạ Hạ Lam rối bời.
“Hạ Lam, cậu sao vậy?” Cố Chinh cau mày hỏi, sau đó anh chợt nghĩ ra cái gì, “Không chịu nổi mấy cảnh thân mật à?”
Anh xoa trán, đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng bất đắc dĩ mà khẩn thiết nói với Hạ Lam: “Tóm lại kịch bản không thể sửa nữa, nhưng có thể xài mánh mà, chúng ta giả vờ rồi xài mánh được không? Vì tính hiệu quả của vở kịch, tôi không còn cách nào khác. Cậu hiểu không, cậu… cậu thật sự ghét đóng mấy cảnh thế này đến vậy sao?”
Hạ Lam không thích thì cũng bình thường. Cố Chinh nghĩ, cố gắng thông cảm với cậu.
Cậu ta không thích.
Cõi lòng anh đột nhiên phức tạp, không nghĩ nổi nữa.
Hạ Lam lau mặt, quay sang bên cạnh chứ không dám nhìn Cố Chinh, đầu óc vẫn loạn cào cào. Lúc xoay người, Hạ Lam chợt thấy cậu có gì là lạ, sau đó phát hiện mình… có phản ứng!
Đậu xanh?
Không ngờ bị hôn đến mức…
Chết tiệt! Mất mặt quá!
Hạ Lam tức giận và xấu hổ quay đầu lại liếc nhìn hạ thân Cố Chinh một cái. Cố Chinh mặc quần tây, dù không bó lắm nhưng cũng thấy được, hình như anh vẫn bình thường.
A!
Tại sao chỉ có mình tôi?!
Thầy Cố à bộ thầy bị lãnh cảm hả?! Hả?!
Hạ Lam xấu hổ muốn chết, nhanh chóng nhìn phía dưới của mình, may mà quần jean khá rộng, hơn nữa không cương hẳn nên không thấy gì, nhưng vừa rồi cậu kề sát Cố Chinh như thế, lỡ thầy ấy biết thì sao.
Không muốn sống nữa!
Không, âu yếm nhau rồi có phản ứng là chuyện bình thường, nhiều diễn viên cũng vậy mà…
Hạ Lam tự khuyên nhủ bản thân, muốn dập tắt lửa nóng trong người, nhưng mặt cậu càng lúc càng đỏ lựng.
Tại sao… Cậu tuyệt vọng nghĩ.
Cố Chinh cau mày, dường như suy ngẫm rất nhiều chuyện, anh mở lời: “Cậu…”
Điện thoại Hạ Lam bỗng nhiên rung lên, cậu giật bắn mình, vội vàng lấy ra, thấy là số của một vị biên tập mình quen lúc chụp ảnh cho tạp chí, nhất thời như được đại xá, ra dấu với Cố Chinh ý bảo cậu nói chuyện điện thoại: “Alo, xin chào chủ biên Lục, tôi là Hạ Lam.”
Nghe một lát, Hạ Lam ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay chụp?”
Hóa ra chuyên mục người mẫu của tạp chí này còn trống, đã sắp tới hạn chót, chủ biên hỏi cậu hôm nay đến chụp được không, do chị Mai không bắt máy nên chủ biên gọi thẳng cho cậu.
Hạ Lam nghĩ thầm, may mà không gọi được chị Mai đấy, nếu không thì công việc này cũng bay mất.
Cậu rất muốn nhận lời ngay, nhưng lại nhìn về phía Cố Chinh, do dự một chút, vẫn dè dặt hỏi: “Thầy Cố, có người gọi tôi đi làm, chiều nay…”
Cố Chinh nhíu mày, Hạ Lam có chút không dám nhìn anh, Cố Chinh thấy cậu như thế, anh thở dài, lắc lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng học, chỉ để lại một câu: “Đi đi.”
Hạ Lam cảm giác thật có lỗi, vội vàng cảm ơn Cố Chinh, đồng ý với chủ biên rồi chạy tới studio. Gọi taxi thì đắt quá, có khi còn bị kẹt xe nên cậu đi tàu điện ngầm. Lúc đứng ở cửa tàu, lại nhìn khung cảnh tối đen như mực bên ngoài, cậu cảm thấy mình điên thật rồi.
Sao cậu lại chìm đắm đến mức này? Độc thân quá lâu? Kỹ thuật hôn của Cố Chinh quá tốt?
Không bình thường chút nào, diễn viên thì phải chuyên nghiệp chứ… Không, cũng có nhiều diễn viên nhập vai sâu cơ mà. Chỉ là bọn họ không sợ bóng sợ gió như mình thôi.
Tại sao mình cứ cảm thấy kỳ lạ và khó chịu đến thế…
Mình còn có thể tiếp tục được không…
Phải làm sao đây.
Tàu điện ngầm đột ngột thắng gấp, đoàn người bổ nghiêng bổ ngửa, thấy một cô bé không có chỗ bám nên sắp ngã, Hạ Lam nhanh chóng kéo cô bé lại, để đối phương vịn vào lan can. Kính của Hạ Lam hơi trượt xuống, cô bé kia nhìn lên, kinh ngạc hỏi: “Anh là… Hạ Lam?”
Hạ Lam nhanh chóng đẩy kính mắt, cậu ngạc nhiên khi có người nhận ra mình nên cuối cùng tháo hẳn kính xuống, cười đáp: “Đúng vậy, xin chào, em không sao chứ?”
Cô bé vui sướng nhìn cậu, trái tim thiếu nữ bùng cháy, thẹn thùng nói: “Anh ở ngoài lại càng đẹp trai hơn, ôi, thật sự quá đẹp…”
Đẹp nhưng tiếc rằng mãi vẫn không nổi, ngay cả công việc duy nhất cũng không làm được mà cứ suy nghĩ vẩn vơ…
Cô bé líu ríu hàn huyên với cậu suốt đoạn đường, hóa ra từ lúc Hạ Lam đóng bộ phim thần tượng đầu tiên là cô nàng đã chú ý cậu rồi, quảng cáo này nọ có mặt cậu cũng xem. Cô bé khó hiểu nói: “Sao gần đây không thấy anh? Video anh nhảy ở quảng trường hot lắm…”
Sau đó lại bắt đầu hỏi Hạ Lam lí do cậu tự dưng làm trò ngay chỗ công cộng, cứ cười khanh khách mãi.
Chỗ cô bé xuống cách Hạ Lam hai trạm dừng, lúc đi còn vui vẻ bảo với cậu: “Mong có thể sớm được xem tác phẩm tiếp theo của anh!” Sau đó, cô nàng đỏ mặt, đưa tay hình trái tim, nói: “Yêu anh!”
Dứt lời, cô vừa cười vừa chạy xuống tàu. Hạ Lam vui lắm, nghĩ thầm: dễ thương quá.
Xem ra ai cũng có một thiên thần nhỏ chân ái trong đời mình.
Thật sự tốt hơn Cố Chinh Nhiều.
… Không phải, sao tự dưng lại so sánh với thầy Cố?
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này làm Hạ Lam phấn chấn hơn, cho dù có chuyện gì đi nữa cậu cũng không thể buông bỏ vở kịch “Ánh sáng và cát bụi” được, hôm nay chụp ảnh cũng phải cố gắng lên, nói không chừng sau này người ta thấy cậu làm tốt lại gọi cậu.
Nhưng khi đến studio, chủ biên nhìn thấy Hạ Lam thì giật mình: “Hạ Lam? Sao cậu lại tới đây? Không phải bảo…”
Hạ Lam nhìn qua cửa kính đã thấy có người đang chụp ảnh, là một đàn em cùng công ty. Chủ biên giải thích: “Lúc sau tôi gọi được cho quản lý của cậu, nhưng cô ấy bảo cậu đang bận, còn đề cử một người khác, chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao?”
Hạ Lam cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cằm cậu vẫn căng cứng, cậu xin lỗi chủ biên rồi chạy vào studio, chỉ có trợ lý của đàn em, không thấy chị Mai. Đàn em vừa xong một shoot, đang nghỉ ngơi, cậu ta nhìn thấy Hạ Lam liền cười nói: “Sao anh Hạ lại đến đây? Chị Mai gọi xe đưa em qua cứu cánh, anh có công chuyện gì à?”
Không rõ cậu ta thật sự chả hề hay biết gì hay đang châm chọc Hạ Lam, nhưng trong tình huống này, Hạ Lam không thể chạy lên chất vấn người ta được, cũng không thể gọi điện thoại cãi nhau với chị Mai.
Có ích lợi gì đâu? Mày đang bị đóng băng mà, sao bọn họ phải cho mày cơ hội, ai bảo mày không nghe lời, ai bảo mày ra vẻ thanh cao? Cái thứ gọi là “cơ hội” này, cấp trên muốn cho ai thì cho, trừ mày ra thì chẳng đổ lỗi cho ai được.
Hạ Lam cúi đầu đi ra ngoài, nhìn thấy chủ biên đứng đó liền hỏi: “Thầy Lục ơi, còn việc gì cho tôi làm không?”
Ăn nói vô cùng khép nép.
Chủ biên Lục hình như đã hiểu ra điều gì, tuy rằng rất thích Hạ Lam, nhưng không tới mức dám đắc tội chị Mai để giúp cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói không có. Sau đó, chủ biên đưa cậu số điện thoại của một tạp chí khác để bồi thường, bảo sẽ giới thiệu cậu cho bọn họ.
Hạ Lam nản lòng ra khỏi tòa soạn, không biết phải đi đâu, muốn đi uống rượu thì quán chưa mở cửa, muốn ra bờ biển nhưng thành phố này không có biển, muốn đi shopping nhưng không có tiền, muốn tìm người tâm sự nhưng đời lại không như ý. Cậu không có bạn thân, lại còn thích khách sáo, toàn nói chuyện vui chứ không kể lể than thở bao giờ.
Hạ Lam lang thang đến tận hoàng hôn, cuối cùng đành phải quay về đoàn kịch.
Không ngờ Cố Chinh vẫn còn ở đây, anh đeo kính, mở đèn bàn, hình như đang chỉnh sửa kịch bản, lúc nhìn thấy Hạ Lam thì ngạc nhiên: “Xong việc rồi à?”
Hạ Lam muốn nói “Ừ”, nhưng chắc mặt cậu nhìn thảm quá, Cố Chinh tháo kính xuống, bước qua: “Làm sao vậy?”
Hạ Lam nhẹ nhàng bâng quơ kể lại mọi chuyện, còn làm như không hề gì mà cười cười: “Ha, sớm nên biết…”
Hạ Lam ngồi trên ghế salon, Cố Chinh bỗng nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cậu làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng. Cố Chinh giữ Hạ Lam lại, vươn tay lên trán cậu, mạnh bạo búng cái “cốp”.
“Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, còn nhớ bài tập của tôi không, cậu đang diễn Trình Phi Nhiên đó, thẳng cái lưng lên.”
“…” Hạ Lam không còn gì để nói, cậu mệt mỏi nghĩ, nhưng tôi không phải là Trình Phi Nhiên, có thể để tôi… buồn bã một lát không?
Cố Chinh nắm chặt tay cậu, kéo cậu đứng dậy: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Đi tới chỗ Trình Phi Nhiên khó chịu sẽ đi.” Cố Chinh quay đầu lại nhìn cậu, anh vỗ nhẹ nhẹ lên má Hạ Lam, “Đi – quẩy.”
Lời tác giả:
[Truyện bên lề]
Hạ Lam: “Sao em chào cờ còn anh chả có phản ứng gì vậy…”
Cố Chinh: “Người trẻ tuổi khí huyết phương cương.”
Hạ Lam: “Anh không ‘lên’ được à?”
Cố Chinh: “…”
Cố Chinh ôm lấy cậu: “Để anh cho em thấy anh có ‘lên’ được không!”
#Truyện bên lề 18+, Gấu Trúc thuần khiết khóc huhu#
————————————————
Bonus: Mấy cái mánh mà diễn viên hay xài nè, kê ngón tay vô rồi điều chỉnh góc quay thì trông giống hôn/ôm/xx