Cuộc Đời Học Sinh


Chờ mãi cũng thấy nhỏ Linh lỉnh kỉnh ôm cặp gần cổng trường, tôi quýnh quáng điện thoại cho thằng Toàn ra tay:

– Ê, con nhỏ Linh đang ở ngoài cổng kìa, ra nhanh lên mày…

– Chú cứ yên tâm… Xem mà học hỏi nà… – Nói xong nó cúp máy cái rụp.

[Sau đây là màn tán gái của thằng Toàn phởn dựa vào lời kể của nó sau đó và những gì tôi nhìn thấy được]

Nhỏ đang ung dung mua kem gần cổng trường thì Toàn phởn lấy một cặp kính trong đeo vào rồi móc điện thoại ra để lên tai làm bộ nghe điện thoại và rồi…

– Hực… – Nó giả vờ như không để ý đường đi, va vào nhỏ Linh đang đứng làm nhỏ té nhào, kéo theo thằng Toàn luôn.

– Nè, bị đui hay sao mà không thấy người ta đang đứng hả… – Nhỏ cau có.

– Mình… mình xin lỗi, tìm cặp mắt kính giúp mình với, mình bị cận nặng lắm… – Nó quờ quạng.

– Đây nè, đeo cho sáng mắt vào… – Nhỏ gắt gỏng, vớ lấy cặp kính đưa nó.

– Cám ơ… – Nó khựng miệng.

– Gì… Làm gì nhìn chằm chằm tui thế hả? Tính dê xồm hay gì đây?

– Không… Tại mình hơi bối rối trước con gái đẹp… – Nó gãi đầu.

– Hừ, điên khùng… – Nhỏ mím môi quay đi chỗ khác nhưng nhìn có vẻ thích lắm.

– À, quên nữa… Để mình đỡ bạn dậy, lỗi của mình mà… – Nó ân cần dìu vai nhỏ đứng dậy.

– Ờ, tui không sao… Bị gì là tới số bạn đấy…

– Ừ, hên ghê… Mà tên bạn là gì vậy…

– Tui tên Kiều Linh…

– Bạn tên gì…

– Tui tên Kiều Linh…

– Sao?

– Là Kiều Linh đó, bị điếc hả? – Nhỏ nhíu mày.

– Hề… Đâu có, làm thế để cho nhớ tên bạn lâu tý thôi…

– Khùng…

– Thật mà… Ủa, bạn học trường Tân Phong này hả?

– Ừ, thì sao?

– Mình thích nữ sinh của trường Tân Phong nhất luôn đấy, xinh đẹp lại duyên dáng…

– Có nói xạo không đây…


– Không đâu, nếu được thì cho mình làm quen ha, mình tên Nguyễn Nhật Toàn học ở LTT, số điện thoại của mình đây… – Nó lấy cây viết ra viết một mạch vào một mảnh giấy.

– Ơ, sao tui lại lấy số của bạn chứ… – Nhỏ bối rồi.

– Bạn cứ lấy đi… Khi nào rảnh thì nhắn tin hoặc phone cho mình nha.

Giờ mình bận rồi, tạm biệt Kiều Linh… – Nó dúi tờ giấy vào tay nhỏ rồi lao vút đi.

– Ê, này… – Nhỏ gọi với nhưng Toàn phởn nhà ta đã mất hút.

Cầm tờ giấy trong tay, nhỏ thoáng nhíu mày nhưng cũng xếp lại rồi cất kĩ vào cặp như một vật quý giá.

Như thế nghĩa là sao nhỉ, đổ rồi chăng? Nếu không đổ thì cũng đã gây ấn tượng với nhỏ rồi… Thằng này là quỷ, thành tinh luôn rồi, hãi quá…
Đạp xe ra về chung với tôi mà nó cứ vỗ ngực ba hoa…
– Mày thấy anh mày chưa? Ghê hông?

– Tưởng gì… Giả điên khiêng đồ Mỹ… – Tôi bễu môi.

– Gì mạy, tao diễn xuất kinh thiên động địa dzậy còn đòi gì nữa… Bây giờ nhỏ từ đỗ đến tương tư rồi…

– Uầy, có mấy cọng tóc, chạy đến giựt phát là xong, cần gì tiếp cận.

– Tự nhiên có thằng nào đó đến giựt tóc mày thì mày làm gì?

– Đấm lệt mồm nó luôn…

– Vậy mày chạy đến giựt tóc nhỏ thì chắc nhỏ để mày yên…

– Ờ thì… – Tôi gãi đầu.

– Đấy, chỉ có tiếp cận nhỏ tao mới có cơ hội mà kiếm cớ lấy tóc… Hi sinh thế còn gì?

– Hông dám hi sinh đâu, mày khoái ra mặt kìa…

– Thôi đi cha nội… Khoái thì khoái chứ đây không phải mẫu người có thể sống lâu dài được…

– Mày nói sao?

– Lúc nãy tao vờ làm rớt cái mắt kiếng hàng hiệu với cái iphone là nhỏ sáng mắt lên rồi… Mày nên nhớ cái gì mua bằng tiền thì thường gắn liền với hạn sử dụng… Cái gì giả dối sẽ không kéo dài mãi đâu, phải là tình cảm chân thành mới có thể lâu dài được…

– Mày nói gì nghe văn chương quá… Tao nhức cả đầu!

– Uầy, cháu còn non và xanh lắm… Tự mà hiểu lấy – Nó cười đểu xoa đầu tôi.

– Thằng cha, ông cố nội mày, chết đi… – Tôi tức tối đấm thùm thụp vào vai nó.

Thực ra tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì, rất rành là đằng khác, nhưng tôi biết nó đang ám chỉ tôi và Hoàng Mai nên không dám nhận.

Nó nói đúng, phàm cái gì giả dối sẽ không kéo dài lâu được, tình yêu cũng không ngoại lệ, phải yêu nhau một cách chân thành, tự nguyện thì mới có thể tồn tại mãi được…
Ngày cuối cùng của kế hoạch tiếp cận chị gái Ngọc Phương…

Hôm nay Toàn phởn đã thông báo cho tôi biết một tin mừng là nó đã mời được nhỏ kiều Linh đi ăn tối.


Quả thực, lần này tôi đã phục nó thật sự, nhỏ Kiều Linh theo tôi nhận xét là một boss khó ăn thế mà nó chỉ thu phục trong vòng có 2 ngày ngắn ngủi.

Trước giờ khi nghe nó kể chuyện tán gái, tôi cứ tưởng nó ba hoa, chém gió ai ngờ đâu nó thực sự lại nguy hiểm đến thế kia chứ.

Nhưng khi tôi lo dò đi theo nó thì…

– Hôm nay mày ở nhà đi! Kế hoạch như thế là xong rồi!

– Giấu nghề chứ gì? – Tôi bễu môi.

– Giấu bà mày, mấy bữa trước còn than với tao là bị nhỏ Mai cằn nhằn!

– Uầy… Thì thôi vậy, có gì nhớ báo tin cho tao đấy!

– Mầy cứ yên tâm, tao mà lấy được tóc thì đem đi xét nghiệm ngay ấy mà…

Thế là tôi thất nghiệp đành về nhà mà hủ hỉ với vợ con, nào đâu…

– Hôm nay không đi tán gái nữa à? – Mai nhíu mày.

– Tán gì đâu chứ, thằng Toàn ra tay mà, Phong chỉ theo dõi thôi!

– Theo dõi cho lắm vào rồi dẫn nào em về nhà nữa thì liệu hồn Phong đấy!

– Làm gì có chứ! Mình Mai là đủ mệt rồi!

– Phong… Không thèm nói chuyện với Phong luôn! – Em giẫn dỗi quay đi.

– Thôi mà, Phong đùa tý thôi! – Tôi lay nhẹ vai em.

– Có Mai ở nhà Phong mệt mà, đừng nói chuyện nữa…

– Biết lỗi rồi mà, Mai hông tha lỗi là Phong khóc thiệt đó…

– Hông…

– Hú… oa, hú… oa…

– Khóc gì kì…

– Oe… oe… oe…

– Như em bé…

– Hức… ư, hức… ư…

– Giả tạo…

– Hu… hu… hu… Tha lỗi đi mừa… – Tôi sùi sụt gục đầu vào vai em.


– Thôi được rồi dị quá đi… – Em nhăn mũi đây nhẹ tôi ra.

– Hề hề, vậy nhe… Không được giận nữa đó…

– Hứ, Phong không chọc Mai lấy đâu ra giận!

– Hì, biết rồi mà, không chọc nữa là được chứ gì…

– Phong chán Mai đến nỗi không muốn chọc luôn sao? – Em cắt cớ.

– Sặc… Chọc cũng giận mà không chọc cũng giận! Khó hiểu quá… – Tôi trố mắt.

– Vậy đó, hông thích thì thôi…

– Ẹc… Thích mà thích mà, đừng giận nữa… – Tôi bối rối kéo em vào lòng mình.

– Mà nè, sao hôm nay ở nhà rồi, không đi với Toàn nữa sao?

– À, kế hoạch thành công rồi! Bây giờ chỉ việc lấy mẫu tóc nữa thôi, nên Phong khỏi cần theo?

– Hì, vậy đói chưa, Mai đi nấu cơm ha? – Em nheo mắt.

– Ừ, phiền Mai quá…

– Nói cái gì vậy chồng ngốc? Giờ này mà còn khách sáo nữa? – Em nhăn mũi.

– Tại thấy Mai nấu một mình vất vả quá, hay có gì để Phong phụ không?

– Không cần đâu ông tướng! Cứ xem TV đi, đụng vào chỉ tổ hư việc?

– Phong chỉ sợ Mai mệt thôi!

Thế rồi em nhẹ nhàng nhích lại gần tôi thỏ thẻ:

– Không sao đâu, chỉ cần anh ở bên em nhiều hơn thôi, chồng ngốc ạ?

– Hả? Mai nói sao, Phong nghe không rõ?

– Hông nghe thì thôi, Mai vào nấu đây? – Em lót tót chạy vào bếp mà không kịp để tôi gọi với.

Huầy… Sao mà anh không nghe được chứ Mai, nghe rất rõ nữa mà, lần thứ 2 anh tự lừa dối bản thân rồi đấy, lúc trước thằng Toàn nó cố nhắc nhở anh nhưng anh vẫn làm lơ không nghe thấy và rồi cả em nữa, dù biết cách này chỉ là tạm thời thôi nhưng anh vẫn dùng bởi vì ngoài nó ra anh không biết đối diện thế nào với cái hiện tại này nữa cả, thậm chí anh còn chưa mường tượng được sẽ phải xử lí như thế nào nếu mọi chuyện vỡ lỡ, nhưng có một điều anh biết được là… em sẽ bị tổn thương rất nặng, thôi thì cứ lừa dối nhau để mình còn được vui vẻ em nhé…

– Mai tính vỗ béo Phong hay sao? – Tôi nhăn mặt nhìn đống đồ ăn trên bàn.

– Hì, hôm nay Phong ở nhà ăn cơm phải nấu cho nhiều mà…

– Kiểu này không béo cũng uổng?

– Hi… ngày mai đi học xong chở Mai đi chợ được hông?

– Đi nữa á, đồ ăn còn nhiều? – Tôi trố mắt.

– Hông có mua đồ ăn!

– Chứ mua gì?

– Thì kệ người ta, vô duyên hà… – Em phụng phịu 2 má đỏ ửng.
Bữa ăn hôm đó sẽ rất vui vẻ nếu không có cú điện thoại báo hung tin từ thằng Huy:
– À lố, tao Phong nè, việc gì đấy?

– Mày kêu thằng Toàn rút ngày lập tức, tụi thằng Nam đến tính sổ nó kìa!


– Gì… Mày nói sao?

– Thằng Nam nó biết được thằng Toàn đang tán nhỏ Linh nên hôm nay nó đi xử đó!

– Thế có đông không?

– Cỡ 4 – 5 thằng gì đó, mày kêu nó trốn lẹ lẹ lên, chắc gần tới rồi!

– Sặc, nó đi từ lúc nào rồi mà nhanh thế?

– Nó đi từ hồi 6h, tao kêu thằng Bình nó báo với mày mà nó quên phắng đi, báo hại tới giờ mới điện cho mày nè…

– Ẹc, rồi để tao báo với nó!

Nguy thật, tự dưng lại xảy ra biến cố thế này chứ?

– Chuyện gì thế Phong? – Mai lo lắng.

– Thằng Toàn gặp nguy hiểm, Phong phải báo với nó!

Tit… tít… tút… tút… tút… – Tiếng chuông vang lên nhưng nó vẫn chưa bắt máy.

“Thôi nào Toàn, trả lời cuộc gọi đi… ”

– Alô, mày làm gì đấy, tao đang bận mà… – Tiếng Toàn phởn vang lên.

– Mày rút ngay đi, thằng Nam nó đến hốt mày đó!

– Gì, hốt tao á, kéo đông không?

– 4 – 5 Thằng gì đó, mày phắng lẹ đi! Nó sắp tới rồi!

– Úi xời, có 4 – 5 thằng, mày khỏi lo…

– Gì mạy, mày có biết điếm không? Là 4 – 5 thằng đó, nó oánh mày bẹp dí bây giờ!

– Nói chung là mày yên tâm đi, cứ ở nhà hưởng thụ là được! Mọi chuyện cứ để anh lo!

– Ê này… rẹt… tút… tút… tút… tút… – Nó cúp máy không đợi tôi nói hết câu.

Trời ơi, nó đang nghĩ cái giống gì vậy, 4 – 5 đứa tôi còn chưa chắc đánh lại mà nó nói không sao à… điên rồi, không thể để nó một mình được, tôi phải đi giúp một tay thôi…

– Phong đi đâu vậy? – Hoàng Mai lo lắng nhìn tôi.

– Phong phài đi giúp thằng Toàn…

– Bạn ấy nói sao?

– Nó bị người ta đánh hội đồng mà còn nói Phong khỏi cần lo nhưng mà nó có miếng võ gì đâu, bị đánh bầm dập thì không biết tính sao?

– Ây, Phong cứ ở nhà đi! – Em nếu tôi lại.

– Sao được chứ, Phong lo lắm!

– Bình tĩnh nghe Mai nói nè, Toàn đã nói là bạn ấy lo được thì Phong cứ yên tâm đi, vả lại nếu Phong đi cứu thì có biết bạn ấy chỗ nào không?

– Phong… – Tôi đuối lý.

– Đừng cố nữa, nghe lời Mai, Phong cứ ở nhà đi… – Em đẩy nhẹ tôi về chiếc ghế sofa.

Ùm… Hoàng Mai nói cũng có lí, mấy thằng như nó trong mấy bộ phim kinh dị Mỹ ít chết lắm, toàn là nhân vật sống sót sau cùng không à, cứ đợi tin tức từ nó vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận