– “Này thì đủ… ”
– Chách!
Nhưng hắn không phải loại vừa, ngay khi tôi định lật chỏ, hắn đã dùng ngoại lực thó ngược lại cổ tay tôi kéo ghì lại làm chệch hướng đòn chỏ, tiếp tục giữ chặt lấy cổ tay tôi, hắn bẻ ngược sang hướng đối diện, tôi hoảng hồn dịch người về phía sau thì đã bị hắn nắm chặt cổ áo giật ngược lại và giáng luôn một đấm vào mặt…
– Bốp! – Tôi loạng choạng bước lùi về phía sau.
– Sao rồi, mới có mấy đòn mà… – Hắn đắc ý.
– Lại đây… – Tôi đưa tay ngoắc hắn lại.
Rút kinh nghiệm từ hiệp trước, tôi cẩn trọng hơn với từng đòn đánh của hắn, vì so về ngoại lực tôi không bằng hắn bằng chứng là lúc tôi thó lấy cổ tay thì đã bị hắn vặn lại nên dùng cầm nã thủ với hắn là quá nguy hiểm… thế chỉ còn cách là dùng thân thủ nhanh lẹ để bù lại thôi.
Nói thì nói thế nhưng cũng rất khó để né đòn, hắn vung đấm tạt ngang tôi phải gập người né đòn, hắn đấm thẳng trực diện tôi phải lùi về giảm lực, hắn cứ thế mà ra đòn tôi cứ thế mà đỡ, được tầm mươi giây thì hắn bắt đầu thấm mệt.
Đấy là đều tôi cần…
Ngay khi hắn vừa vung đấm tạt ngang hụt vào tôi thì nhanh như cắt tôi liền nhập nội tung ra “liên hoàn tam quyền”, dấn 3 đấm vào hông hắntrong thời gian chưa đầy một giây…
– Thụp… thụp… thụp.
Bị dính đòn bất ngờ, hắn hốt hoảng dịch người về sau nhưng tôi đã kịp giật lấy hai tay kéo lại và tung liền đòn song kích vào bụng và lồng ngực…
– Bốp – hắn thất kinh bước loạng choạng.
Không chần chừ gì thêm, tôi nhanh chóng lao đến chiếm ưu thế, hắn vung đòn ngang tôi gập người né đòn liền đó dùng tam tông quyền đánh 3 phát vào bụng sau đó biến hóa thành tay mở, lật cổ tay hất ngược lên cằm…
– Cốp! – Tiếng răng đập vào nhau nghe rõ lớn.
Ra tay mềm yếu với đối phương là tự hại mình, nên khi hắn vừa lảo đảo bước lui thì tôi lại dịch lên bật khớp ngón cái mà sử chỉ mạnh vào hai bên nách làm hắn gần như liệt tay tạm thời:
– “ Song kích, tam quyền, tứ chỉ, ngũ chưởng, lục hợp… ”
Mỗi chiêu thức của Trần gia tôi đều có thể kết hợp với nhau một cách nhuần nhuyễn khiến đối phương không thể nhận ra đó là tập hợp của những đòn đơn bình thương, thế nên khi hắn vừa mất phòng bị là tôi bồi luôn 5 chiêu liên hoàn tổng cộng 20 đòn đánh vào lồng ngực, hắn bật ngửa ra lại bị tôi dụng cầm nã thủ kéo tay về và tung sát chiêu “xuyên phá cước” đá xoắn trực diện thẳng vào bụng…
– Bốp! – Hắn mất đà văng thẳng vào đám người bên kia, bất tỉnh nhân sự.
– Cái thằng vô dụng, đứa nhóc cũng xử không xong! – Lão Trung điên tiết.
– Không phải hắn vô dụng, mà là tôi quá mạnh đấy chứ… – Tôi quệt mũi tự tin.
– 2 Thằng bây xông lên xử nó cho tao… – Lão uất hàm ra lệnh cho hai tên còn lại.
Lần này coi như tiêu tôi rồi, không chỉ bị áp chế về số đông mà trên tay chúng còn lăm le hai cây ống tuýp nữa, nhìn mà lạnh cả sống lưng, nếu bị đập bởi cây đó thì tôi không chắc có thể chịu được bao nhiêu cái, 2 cái, 3cái, hoặc one hit…
Không còn thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì hai tên đó đã đến gần.
Một tên trong đó lao đến vung gậy nghe rõ cả tiếng gió cắt…
– Vụt… – Tôi hoảng hồn lách người.
– Víu… – Tôi gập người né luôn nhát gậy của tên còn lại.
Hai tên đó cứ luân phiên vung gậy về phía tôi, hơi gió phátra lạnh cả sống lưng.
Với tình thế như vầy, tôi e là mình không còn chịu được bao lâu nữa, chưa bao giờ tôi đối đâu với một đối thủ cầm vũ khí bao giờ cả, lần này đến tận hai người, hoàn toàn không một chút cơ hội…
– Chách! – Tôi bàng hoàng đưa tay lên đỡ gậy.
Còn chưa kịp than đau thì tôi đã bị tên còn lại vung gậy vào vai không thương tiếc…
– Bốp! – Tôi ôm vai ngã khụy xuống đất.
Quả thật không còn một chút cơ hội nào, chỉ riêng một tên đã khó đối phó rồi, vai tôi đau nhói lên mà co giật liên hồi… đau không thể tả…
– Sao… Có chịu nói ra chỗ ở con Phương không? – Lão Trung ngước cằm tôi lên nhếch mép.
– Còn lâu, có chết cũng không nói…
– Bốp! – Lão điên tiết đấm vào mặt tôi.
– Hỏi lần cuối, con Phương đang ở đâu… – lão xách cổ tôi lên.
– Này thì nói… – Tôi dùng báo trảo tóm lấy đầu ông ta, lên gối.
– Cốp! – Lão ôm mặt bật ngửa ra sau.
– Thằng mất dạy… Đập nó cho tao!
Vừa dứt lời hai tên đó lại lù lù xông đến, lần này xong thật rồi, cuộc đời tôi sẽ chấm dứt ở đây, bởi bọn giang hồ vô lại này, không một ai biết đến… mà cũng có chứ, chắc Hoàng Mai sẽ nhớ ngày mất của tôi mà, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của tôi nhỉ… Cớ sao người xấu lại sống lâu cơ chứ…
– Chết đi thằng oắc, dám đánh đại ka của tao à? – Hai tên đó vung gậy lên.
“Mình phải chết thật sao… ” – Tôi nhắm mắt đưa tay lên đỡ vôvọng.
– Kéttttttttttttt… ầm… – Một tiếng động lớn vang lên nghe chói cả tay.
Giật mình vì nghe hơi gió vụt ngang, tôi kinh hoàng mở mắt ra thì đã thấy nhỏ Ngọc hiên ngang chiếc đạp điện trước mặt, còn một tên đàn emthì đang nằm sõng soài dưới đất.
Tên còn lại chưa kịp hiểu ra điều gì thì đã bị nhỏ chặt một phát mạnh vào cổ lảo đảo rồi ngã đụi luôn.
– Còn không mau lên xe… – Nhỏ gắt nhẹ.
– Bọn bây đứng lại… – Lão Trung hùng hổ lao đến tung đấm.
– Chách… xoẹt… – Nhỏ Ngọc cung tay lên đỡ đòn, không quên nháy mắt nhìn tôi.
– Bốp! – Hiểu ý tôi dấn mạnh khớp tay vào lồng ngực làm lão thất kinh lui lại.
Tức thì nhỏ Ngọc vặn ga, lao vút đi trong tiếng chữi rủa của lão:
– Bọn bây chờ đấy… Chưa xong đâu…
Chạy bán mạng được một quảng khá xa, Lam Ngọc mới từ từ mà giảm ga chạy chậm lại, giờ đây tôi có thể thấy mồ hôi ướt cả lưng áo của nhỏ, nghĩ lại thì lúc thập tử nhấtt sinh nhỏ đều có mặt để cứu mạng tôi, lần này là lần thứ hai rồi, nếu không có Lam Ngọc thì tôi chắc có lẽ đã toi từ cái hồi tên Vũ bắt cóc Hoàng Mai chứ không sống nổi đến bây giờ đâu.
– Cảm ơn bà nha…
– Trách nhiệm của lớp trưởng thôi… Đi mà cảm ơn Hoàng Mai kìa, không có bạn ấy báo cho tôi thì xong ông rồi…
– Ừ, thì cũng nhờ bà ra tay…
– Cũng chỉ là trả ơn lúc trước thôi…
– Ơ… Lúc trước nào…
– Hừm… Ông thật là không nhớ gì sao…
– Không, mà nhớ gì chứ…
– Thôi bỏ qua đi… Đúng là con trai mau quên thật… – Nhỏ lắc đầu khẽ mỉm cười.
– Ờ cái tật mà hề hề… – Tôi cười cầu tài.
– Mà mai mốt đừng có đi đường tắc này nữa, vừa vắng người lại vừa hẹp, bị mai phục là phải!
– Ừ, có cho vàng cũng không dám đi đường này nữa…
– Thiệt là… – Nhỏ thở dài.
Ngồi từ sau xe, những cơn gió mùa thu cứ thổi phấp phới máit óc thơm mát của Lam Ngọc vào tôi, một lần nữa cái hương hoa nhè nhẹ ấy lại len lỏi vào sâu trong tâm trí tôi, một lần nữan ó lại đưa tôi về miền kí ức mà tôi đã lãng quên từ rất lâu… rất xa xăm…
– Bé gấu… – Tôi bất giác gọi lên trong vô thức.
– Hả… có chuyện gì… – Nhỏ giật mình đáp lại.
– Bà có quen ai tên bé gấu không?
– Không… không! Từ… đó giờ tôi chưa biết ai có tên ngộ thế cả… – nhỏ ấp úng đáp.
– Lạ nhỉ… Tự dưng trong đầu tui lại xuất hiện tên đó… – Tôivuốt cằm suy nghĩ.
– Hừm… suốt ngày cứ mơ mơ mộng mộng như ông thì bị thế cũng không phải là lạ…
– Ơ hồi nào, tại mấy bữa nay nó xuất hiện đấy chứ…
Quả thật là vậy mà, cứ mỗi khi tôi nghe được cái hương hoa đó là tôi lại nhớ đến một kí ức đã được chôn vùi từ rất lâu rồi, nhưng không thể nào diễn tả thành lời được.
Khi gần đến trước cổng trường, Lam Ngọc bỗng nhiên thắng gấp làm tôi chúi nhũi vào lưng nhỏ muốn dập cả mũi, còn chưa kịp than phiền thì nhỏ đã trầm giọng lạnh băng như ra lệnh:
– Ông vào trước đi…
– Ơ, bà muốn trốn học hay gì thế?
– Không, ông cứ vào trước đi… Tôi vào sau…
– Gì chứ… Có vào thì cùng vào, sợ gì… – Tôi chưng hững xuống xe, bước đến phía trước.
Thấy tôi trước mặt, nhỏ bất giác lấy cặp che ngực lại mặt đỏ như gấc:
– Ông làm gì thế, quay ra chỗ khác…
– Gì chứ, sao tự nhiên lại đuổi tui, không vào trường đi, sắp đến giờ rồi…
– Tôi đã nói là ông vào trước đi mà…
– Không được… Bà mau vào trường đi, tự dưng bị sao thế… – Tôi bực dọc nắm tay nhỏ lôi đi.
– Đã nói là không mà…
– Vào đi… Bà muốn trốn học hả…
– Không phải…
– Thế thì vào…
– Không…
– Vào…
– Không?
– Nhanh…
– Đi…
– Bặc… – Tôi vuột tay làm nhỏ mất đà rơi chiếc cặp xuống đất.
Phải nói là lúc này đến phiên tôi mặt đỏ như quan công, nóng bừng bừng như lửa đốt, bởi vì giờ đây hàng cúc áo dài của nhỏ đã đứt gần như toàn bộ, viền áo cứ thế mà rớt xuống để lộ ra cả một vùng da thịt trước mặttôi.
– Quay ra sau… – Nhỏ đỏ mặt quát lớn.
– Ơ… Xin… xin lỗi tui không cố ý… – tôi bối rối quay lưng.
– Đã bảo ông cứ vào trước đi mà… – Nhỏ nói giọng rung rungnhư trách móc.
– Xin… lỗi, nhưng nếu tôi vào trước thì bà làm sao mà vào trườngđược chứ…
– Vậy nếu ông ở đây thì tôi vào được chắc…
Thảo nào lúc Lam Ngọc đỡ đòn của lão Trung tôi có nghe một tiếng “xoẹt” như cái gì đó bị rách, không ngờ do vận động quá mạnh, cúc áo dài của nhỏ Ngọc đã bị đứt hết, hèn chi lúc nãy nhỏ chỉ chạy xe bằng một tay và tay con lại để giữ lấy ben áo… Tất cả là lỗi của tôi, nếu tôi bỏ vào trường bây giờ thì chẳng khác nào một tên vô tâm, Lam Ngọc đã cứu mạng tôi mà, bây giờ là lúc tôi phải giúp đỡ lại.
Cố gắng trầm giọng để tỏ vẻ nghiêm nghị, tôi đánh bạo:
– Tui có thể giúp được cho bà đấy…
– Ông nói sao…
– Bà hãy nằm lấy ben áo lại đi…
– Rồi… Ông muốn gì nữa chứ?
Khi tôi quay lại, mặt nhỏ đã đỏ bừng, nhưng lúc này tôi không còn quan tâm đến việc đó nữa, liền khoác tay nhỏ lên vai mình, ép hông thật sát vào hàng cúc áo dài để giữ cố định cho nhỏ…
– Ông đang làm cái gì thế… – Nhỏ quýnh quáng định đẩy tôira.
– Yên đi, không thì cúc áo lại rớt ra nữa đấy… Lúc vào trường bà cứ giả vờ như bị thương rồi được tôi dìu vào là không ai nghi ngờ gì đâu…
– Còn chiếc xe đạp điện…
– À… Rồi đợi tui chút nhé… Có chỗ giữ xe ngoài trường gần đầy thôi! – Tôi nhanh nhẫu leo lên chiếc đạp điện chạy đến chỗ giữ xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...