Cuộc Đời Học Sinh


– Ẹc! Thì cho nhỏ Phương đó, hôm qua mới vừa nói với Mai mà… – Tôi ghé sát tay em thì thầm.

– Được rồi! Tạm tin Phong đấy… – Em nguýt dài ôm cặp về chỗ ngồi.

Đến lượt thằngToàn phởn, cái thằng quỷ này mới vào lớp đã bơm đểu tôi rồi, phen này phải tính cả nợ mới lẫn nợ cũ luôn một thể!

– Bố khĩ mày! Thằng đốt nhà! – Tôi điên tiết cốc cho nó mấy phát.

– Tao làm gì mày thằng điên loạn này? – Nó nhăn mặt suýt xoa quả đầu.

– Con hỏi hả mạy, hôm qua tao nhờ mày nói giúp tao trước mặt Hoàng Mai vậy mà mày chơi đểu tao, rồi mới vừa nãy còn tính đốt nhà nữa…

– Ê… Thằng cờ hó này… Chuyện lúc thì tao nhận còn tối hôm qua nhỏ Mai có gọi cho tao đâu?

– Gì, Hoàng Mai không gọi cho mày á?

– Sau khi mày gọi xong có ma nào gọi nữa đâu?

– Ơ… Vậy…

Chết chửa… Bây giờ tôi mới ngợ ngợ ra, Hoàng Mai đã gài hàng tôi nữa rồi… Trời đất ơi, sao số tôi xui thế vậy trời, Hoàng Mai lấy chiêu này đâu ra mà hay thế vậy nè, l àm tôi tin răm rắp mà không một chút nghi ngờ luôn, mà công nhận tôi cũng yếu thật, mới bị hù có tý mà sợ đổ mồ hôi hột rồi, chuyện gì cũng nói huỵt toẹt ra hết, sao này phải luyện thêm thần kinh thép mới được…

– Bị nhỏ Mai chơi chiêu rồi chứ gì? – Toàn phởn cười đểu.

– Thì mày biết rồi còn hỏi?

– Có khai gì ra chưa?

– Khai hết rồi? – Tôi cười khổ.

– Rồi nhỏ làm gì mày chưa?

– Không có làm gì hết, tạm tha cho tao lần này!

– Trời ơi, thằng ranh này, nhỏ ghệ mày được quá xá hẻn! – Nó đập vai tôi cười lớn.

– Nhỏ tiếng thôi cha! Muốn chết hả?

– Chứ còn gì nữa, gặp nhỏ khác là nó đá mày thẳng cẳng rồi!


– Thôi dẹp chuyện đó đi! Mày kiếm được phòng trọ rồi à?

– Ờ tao mà! Cái phòng trọ này ở số 14 đường TTT đấy, gần trường luôn, tan học là ghé nhanh gọn lẹ còn gì bằng.

– Nó nhìn tôi cười đểu.

– Tổ bà mày, tao kiếm cho người ta chứ không đen tối như mày…

– Thế mày kiếm cho ai?

– Thì tao kiếm cho nhỏ Phương…

Vừa lúc đấy nhỏ Phương của lẹt đẹt đi vào lớp nên tôi vẫy nhỏ lại bàn chuyện:

– Phong kiếm được phòng trọ cho Phương rồi, ở số 14 đường TTT đấy, Phương thấy sao?

– [Hay quá, gần trường luôn sao? Bao giờ thì dọn vào được? ] – Nhỏ cười tươi.

– Ừ… Cái này phải hỏi thằng Toàn đã… – rồi tôi quay xuống hỏi nó – Ê, chừng nào dọn vào được mày?

– Muốn dọn vào lúc nào cũng được, càng sớm càng tốt, kẻo vợ cả phát hie… – Giữa chừng nóc ứng họng vì lúc này tôi và Phương đang trừng mắt nhìn nó.

– Hề hề, đùa tý! Cơ mà sao Phương lại ở nhà trọ?

– Èo, chuyện của người ta mày hỏi làm gì, lo mà học bài đi!

– Úi xời! Lén ăn vụn bên ngoài thì đâu có cho ai biết được… oái… tổ bà mày! – Nó vừa nói xong thì phải chạy sang ngồi bàn khác vì lúc này tôi đang lăm le nắm đấm nhìn nó.

Quay sang Ngọc Phương tôi cười hiền:

– Vậy tan học là Phương chuyển đi được rồi! Có cần Phong phụ gì không?

– [Hì, không đâu! Đồ ít mà! Cảm ơn 2 người nhiều! ]

– Hề hề, chuyện nhỏ mà, có gì nhớ rũ hai thằng này qua chơi nhem! – Toàn phởn từ bàn kia gọi với.

– Mịa nó thằng này, đứng lại cho tao… – Tôi điên tiết rượt nó quanh lớp.
Ngày qua ngày, các tiết học lại trôi qua một cách ảm đạm như cái mớ suy nghĩ trong đầu củatôi.

Nhỏ Phương thì đã vui cười trở lại khi mà không còn bị mẹ kế hành hạ nữa, cứ tưởng cuộc sống của tôi sẽ diễn ra một cách suôn sẻ, bình thường như bao học sinh khác, nhưng nào đâu một ngày nọ:
Tôi đang trên đường về cùng với thằng Toàn sau khi giới thiệu nó cho tụi thằng Huy trong buổi đá banh cuối tuần.


Phải nói làm sao nhỉ, cái tụi thằng Huy thì cứ mê tít lên mà nghe thằng Toàn kể về chiến tích cua gái của nó ở Đà Lạt.

Rồi còn hứa hẹn sẽ bày cách tán gái cho tụi nó nữa làm tụi thằng Huy phải gọi là khoái ra mặt…

Nhưng tâm điểm mà tôi nói đến không phải ở đó, mà là lúc bọn tôi đi ngang qua công viên TĐ thì tình cờ phát hiện ra người mẹ kế của nhỏ Phương đang đi cùng một người đàn ông lạ… sở dĩ tôi nói đó là người đàn ông lạ là vì tôi đã thấy ba của Ngọc Phương một lần trong tấm hình chụp ở bìa cuốn nhật kí của nhỏ rồi, nên chắc chắn rằng bà ta không phải đi với ông ấy.

Vậy bà ta đi với ai được chứ…

Thế nên tôi liền rẽ hướng sang công viên nhằm khai thác thông tin.

– Ê, không về mà đi đâu thế mày? – Toàn phởn thắc mắc.

– Suỵt… Nhỏ tiếng thôi… Tao đang theo dõi hai người đó…

– Sặc… Chẳng lẽ ông đó cướp người yêu mày hả?

– Cướp cướp cái đầu mày… Cứ theo dõi đã…

Cặp đôi đó bỗng nhiên dừng lại lại một băng ghế đá, trông dáng nói chuyện thì rất là tình tứ cứ như là một cặp tình nhân đang yêu nhau vậy… Cũng chả trách, mụ đó à mà không phải, gọi mụ thì hơi già, mẹ kế của Ngọc Phương cũng còn trẻ, chỉ tằm 35 – 40 thôi, nhan sắc thì cũng tạm nhưng cũng đủ cho mấy ông sồn sồn mê rồi… Thế nhưng một điều đáng nói là tại sao mụ này lại đi với người đàn ông khác? Phải chăng có điều uẩn khúc?

– Ê, sao tao phải tham gia vào vụ đánh ghen của mày thế? – Toàn phởn ngệch mặt.

– Thằng cờ hó này… Đã bảo không phải mà… Cứ theo dõi hộ tao đi…

– Rồi… Lát bao tao chầu bún riêu nhe mày…

– Vòi vĩnh quá, tao còn có 30k à!

– Đủ mà, bún riêu bà bảy bán có 12k tô… 2 tô 24k còn 6k đủ mua 2 ly nước mía.

– Rồi, chơi luôn mày… Mới nhờ có tý mà tính toán… – Tôi chép miệng tiếc của.

Thế là tôi len lén nấp ở bụi kiểng hình con trâu ngay sau băng ghế đá đó để tiện theo dõi, còn thằng Toàn do không đủ chỗ nên nấp ở sau gốc cây bạch đằng kế bên.

Hai bọn tôi bắt đầu cuộc thám thính của mình…

– Chừng nào xong vậy em… Anh chờ sốt ruột thật…


– Anh cứ đợi đi, tuần sau ông già đó công tác về chuyển giao một nửa tài sản cho em rồi thìli dị ngay ấy mà…

– Ừ, làm nhanh nhanh nhé, chúng mình cùng đi nghỉ mát ở nước ngoài…

– Anh chỉ được cái vòi vĩnh… Có biết em khỗ cực thế nào với con gái của ông ta không?

– Con gái ông ta sao?

– Nó như là con câm ấy, suốt ngày cứ lằm lằm lì lì… Em chỉ giả bộ thân với nó trước mặt ông ta thôi, chứ em ghét nó bỏ xừ…

– Thế em làm gì nó rồi…

– Thì mọi thường em đuổi cổ nó ra khỏi nhà cho nó ở thư viện trường… Còn lúc ông ta về thì đón nó trở lại, để nó ở chung nhà chướng mắt…

– Tuần lễ nữa ông ta về rồi… Em có đón nó chưa…

– Đón cài gì mà đón… Tự dưng ở đâu lòi ra thằng nhóc mất dạy giấu con nhỏ đó ở cái xó nào rồi, em kiếm mãi không ra đây này…

– Thế có cần anh giúp gì không? Hay em cho anh địa chỉ nhà thằng đó, để anh thanh toán nó luôn một thể…

– Anh ơi, mua dùm em thỏi si gum đi… – Bỗng dưng từ đâu một thằng nhóc bán si gum đến mời tôi mua làm hai người đó giật mình mà phát hiện ra tôi đang nấp ngay sau lưng.

“Tiêu rồi, lần này bị phát hiện rồi, trông mặt mày cái ông đó bặm trợn quá, chắc không phải tay mơ đâu… Trời ơi là trời cái thằng nhóc bán si gum, sao mày không đến giờ khác, ngay cái thời khắc quan trọng lại xuất hiện làm quái gì thế này… Tiêu rồi, tiêu rồi… ”

– Mày… – Mụ ta trợn mắt thất kinh.

– Gì vậy em… – Lão ta thắc mắc.

Tưởng chừng như tôi toi đời tơi nơi rồi thì ngờ đâu thánh thần phụ hộ thằng Toàn nhanh trí đúng lúc, giải vây cho tôi:

– À ha… Xí mày rồi nha, mau lại đằng kia đếm đi mày, cả đám còn đợi mỗi mình mày đấy… – Nó nháy mắt.

– Èo, trốn kĩ vậy mà còn bị phát hiện…

– Đi lẹ mày… – Nó đập vai tôi lôi đi.

Dường như còn nghi ngờ về ý đồ của hai tụi tôi nên cặp đôi đó cứ đứng thừ người ra mà quan sát động tĩnh làm bọn tôi không thể nào chạy nhanh được…

– Tính sao mạy… – Tôi nuốt khan.

– Tao đếm đến 3 thì chạy nha…

– Gì…

– 1… 2… 3… dzọt lẹ… – Vừa dứt lời nó cấm đầu chạy như điên đến chỗ để xe làm tôi hoảng hồn mà co giò chạy theo.


– Tụi bây đứng lại… – Lão tình nhân của mụ ta thấy nguy liền đuổi theo bọn tôi sát nút.

– Ê, thằng trâu bò, đợi tao với, chạy gì như điên thế mạy…

– Đệt… Không chạy để lão giết hai thằng mình hả…

– Chẳng phải lão đang đuổi sát nút đó sao?

– Kiếm cái gì ném vào lão đi…

– Cái gì bây giờ…

– Ê, có cái xô… – Toàn phởn sáng mắt chỉ về cái xô nước của đám người đang pinic tại côngviên.

– 2 Thằng nhãi đứng lại cho tao… Tao đập chết tụi mày… – Lão điên tiết hét to.

– Né ra mày, Phong… – Toan phởn rinh xô nước hét lớn.

– Vụt… – Vừa kịp lách người sang một bên thì tôi đã thấy cái xô nước bay cắt mặt nghe hơi gió lạnh cả sóng lưng.

Bốp… – Hứng trọn cái xô nước vào mặt, lão ta bật ngửa, té nhoài ra đằng sau.
– Ê, bọn bâ ysao quăng xô nước của tụi tao… – Một người trong đoàn pinic khó chịu.

– Bọn em xin lỗi, lão ta là tên cưỡng hiếp, giết người cướp của bị bọn em phát hiện nên tính giết người diệt khẩu đó… – Tôi le lưỡi bịa chuyện.

– Lẹ mày, ở đó mà nhiều chuyện… – Toàn phởn lại lôi đầu tôi, tiếp tục chạy bán sống bán chết.

Sau khi đã đạp xe thụt mạng qua hết mấy con đường, vượt hết 2 – 3 cái đèn xanh – đèn đỏ, nhém tông vào cả chục chiếc xe, suýt leo lề hết mấy bận, bị ăn chửi đến té tát, tôi với thằng Toàn mới đạp chậm lại mà thở hồng hộc như… trâu điên.

– Hộc… thằng cờ hó, nãy sao mày đếm lẹ thế hả?

– Không đếm lẹ thì chết cả đám… hộc… Tao vừa thấy lão móc cái gì ra như con dao ấy…

– Dao đâu… Lão móc cái điện thoại ra chớ…

– Thì móc điện thoại ra kêu đàn em… Bộ mày muốn đợi đàn em lão tới tiễn mày đi à… Đằng nào mà chả chạy… hộc…

– Tao có võ mà sợ gì…

– Đệt… Mày có ngon thì ra ngoài chợ mà hét lớn “Một mình tao chấp hết… ” xem, đè dớt mày liền.

– Giờ mà còn nói đùa được… Tao thở không ra hơi rồi…

– Thì ghé nhà mày tý đã… Cũng gần đây mà… Tao khát nước quá trời…

Nó nhắc mới nhớ, nãy giờ chạy tẩu hỏa nhập ma kiểu nào mà thoắt cái đã đến con đường gần nhà tôi lúc nào không hay… Đúng là con người ta khi bị dồn vào tình thế thập tử nhất sinh thì có thể biến thành siêu nhân mà, lúc nãy đạp xe tôi có để ý nhìn vào đồng hồ chỉ tốc độ trên chiếc xe máy mà chúng tôi chạy vượt qua, nó chỉ tốc độ… 40km/h… Lạy cụ phù hộ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận