Cuộc Đời Học Sinh


Những cơn gió se lạnh kéo theo những đám mây u ám đang giăng kín cả một vùng trời rộng lớn.

Phố thị giờ này đã vắng người qua lại, chỉ còn lát đát vài người tan sở muộn đang tất tả về nhà cho kịp bữa ăn tối cùng gia đình.

Sài Gòn trước khi chuyển mình thành một hình ảnh thơ mộng, hữu tình lung linh màu sắc về đêm thì phải trải qua một giai đoạn trung gian nhuốm đầy màu buồn bã của buổi hoàng hôn dần tà…
Dù đã đến đây nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể nào quen được cái không khí nặng trĩu, tĩnh mịt trước cánh cổng nhà Lan.

Ngôi nhà vẫn thế, vẫn là cánh cổng màu trắng cao lêu nghêu với một bãi cỏ xanh rì được cắt tỉa gọn gàn trước nhà, để đi qua bãi cỏ đó, ta phải đi trên những miếng đan được lót sẵng dẫn sâu đến thềm nhà nàng.

Ngôi nhà của Lan nhìn rất to do có kiểu kiến trúc nhà ống của Pháp, nhưng tuyệt nhiên không lạnh lẽo, bởi không gian trong nhà được bày trí một cách cân đối khiến cho bất kì ai vào nhà đều có cảm giác như đang được ở nhà của mình vậy.

Tôi rất thích cách bày trí đó, nó giống với cách bày trí ở nhà tôi, chỉ khác là đằng sau ngôi nhà đó, còn trồng thêm một cây táo đỏ tán rất rộng, rất mát, lúc nào tôi cũng muốn một lần được giăng võng ở đó mà đánh một giấc trưa thật say, thật nồng… Giờ đây tôi đang cố ghi nhớ hết những hình ảnh thân quen đó, bởi vì sau chuyến đến thăm nhà Lan này, tôi có lẽ sẽ không bao giờ quay trở được đến đấy nữa…

Sau một lúc lầu trầm tư, suy nghĩ về những chuyện mình định nói, tôi cũng quyết định nhấn chuông…

… kính koong…

– “Đới tí nhé” – Vẫn là tiếng nói quen thuộc có chút lơ lớ giọng Pháp vang lên mỗi khi nhấn chuông.

Lan vẫn thế, lúc nào cũng trong trang phục quần soóc áo pull nhìn rất trẻ trung và năng động mà không ít lần làm tôi điêu đứng.

Nhưng hôm nay lại khác, tôi sẽ phải nói với Lan những lời mà đến tôi cũng chẳng thể nào ngờ được từ lúc quen nàng đến bây giờ…

– Phong đến có việc gì vậy?

– Ừ… ý Phong muốn… – Tôi ấp úng không nói được lời nào.

– Có chuyện gì khó nói lắm sao? – Em mỉm cười tựa lưng vào cánh cổng.

– Lan à, ý Phong muốn nói là…

Bỗng dưng nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi tôi.

Khẽ nhìn tôi mỉm cười dù trong ánh mắt có một chút suy tư, buồn bã…

– Để Lan đoán nhé, từ này Phong không thể dạy võ cho Lan được nữa phải không?

– Ơ… Lan… Phong… xin lỗi… – Cổ họng tôi nghẹn ứ.

– Hì… Không sao, huống hồ chi sắp tới đây Lan bận biệu lắm, không có thời gian học… – Nàng vẫn cười thật tươi.


– Ừ… Phong rất tiếc!

– Thôi về đi, Mai đang chờ đấy Phong ở nhà đấy… – Nàng vỗ nhẹ lưng tôi mỉm cười như chưa hề có chuyện gì.

– À, Lan… Chờ đã…

– Còn chuyện gì nữa sao…

– Tặng Lan cuốn sách này… – Tôi rút trong chiếc cặp đi học thường ngày của mình một cuốn sách đưa Lan.

– Đây là…

– Đó là cuốn sách ghi chép những thế võ của Trần gia do ba Phong soạn ra đấy… Nếu như Lan thích học võ thì cuốn sách này tặng cho Lan…

Cầm chặt cuốn sách trong tay, Lan khẽ mỉm cười hai gò má nhẹ ửng hồng trong làn gió lạnh buốt của tiết thu về đêm.

– Cảm ơn Phong, nếu rãnh Lan sẽ tập…

– Ừ… vậy… Phong về nha…

– Hì, Phong về cẩn thận…

“Đau quá, nhói quá… Tôi chỉ nói với nàng được bấy nhiêu câu thôi sao, như thế là vĩnh viễn tuyệt giao luôn hay sao? Tim tôi đau thắt ai như có ai đó đang bóp nghẹn, tôi không còn có thể thở đều được nữa… Chấm dứt… chấm dứt thật rồi… ”

– Phong… – Tiếng em vang lên khi tôi vừa quay gót.

– Gì vậy Lan…

– Je t”aime, Je vais attendre pour vous… – Nàng mím môi nói một câu tiếng Pháp mà đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ.

– Lan đang nói gì vậy…

– Không có gì đâu… Lan đang nói lời chào tạm biệt bằng tiếng Pháp đó… – Nàng bắt đầu khụt khịt, nói chuyện không rõ nữa.

– Tạm biệt Lan, Phong về luôn nha… – Tôi thở dài não nề.

– Ừ, Phong về cẩn thận.

– Lan khẽ gật đầu rồi đóng cổng lại.

… Rầm… – Tiếng cổng đóng xầm lại dóng vào tim tôi nghe đau nhói.


”Lan ơi… Em đang diễn xuất trước mặt tôi phải không, tại sao lúc nào đối diện với tôi em đều luôn tươi cười? Hay là trong tim em, thực sự… không có hình bóng… của tôi? ”
“Tự tình chiều gió lạnh âm u… Cuối cùng anh ấy cũng đã đến để chia tay với mình, mà nói chia tay thì cũng không đúng, mình và anh ấy đã có gì với nhau đâu chứ… Chỉ trách mình chậm trễ mà lỡ mất cơ hội trong tay.

Mình nhớ lắm những ngày anh ấy dạy võ cho mình, rồi những lúc hai đứa vui đùa cùng nhau ở công viên TĐ, anh ấy mua nước mía cho mình, không biết quán nước mía ở đâu mà khi chạy về nước đá đã tan hết, dù thế nhưng mình vẫn cảm thấy ngọt lắm, hạnh phúc lắm chỉ muốn ôm thật chặt lấy anh ấy mà thôi.

Nhưng giờ đây mình đành phải chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã có một người khác, dù rất đau muốn bật khóc lắm nhưng mình vẫn phải gượng cười để anh ấy có thể an tâm mà bước đi… Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, mình vẫn tin rồi sẽ có một ngày, điều kì diệu sẽ xuất hiện… ”
Chuyện nhà Ngọc Phương…
Suốt bổi tối hôm đó, tôi thẫn thờ lang thang ngoài đường như kẻ không nhà, cứ đạp xe hết chỗ này lại đến chỗ khác, cảm giác như lúc đó tôi chỉ biết co giò đạp trong vô thức chứ hoàn toàn không biết mình nên đi về đâu, bởi vì trong lòng tôi lúc này dường như trống rỗng, không một chút cảm xúc, không một chút ý thức nào hết.

Tất cả mọi suy nghĩ của tôi đều chết theo nụ cười của Lan hết rồi.

Tôi cứ đạp, rồi lại đạp và cứ thế mà đạp cho đến khi trước mặt tôi là ngôi trường Minh Đức thân yêu ngày nào…

Vừa định quay đầu xe đi thì tôi lại thấy một chiếc xe hơi 4 chỗ láng cón đang đậu ngay giữa sân trường: ” Quái, giờ này ai lại vào trường làm gì nhỉ? ”.

Không thể nào là chú bảo vệ được, ông ấy đi xe máy mà.

Càng không phải thầy hiệu trưởng, bởi vì nhà ông ấy gần đây không nhất thiết phải đi xe hơi sang đến thế.

Với bản tính vốn sẳn tò mò, tôi bèn dắt xe vào sân trường thám thính.

Đèn thư viện vẫn sáng, cửa thư viện thì mở toang, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh nghe mờ mờ ảo ảo lại càng kích thích bản tính tò mò của tôi hơn…

“Có phải nhỏ Phương không ta, còn có cả xe hơi nữa, lạ nhỉ? ”

Lăm le về hướng thư viện, vừa lên đến cầu thang đầu dãy, âm thanh đó lại vang lên, tôi nghe rõ ràng đó là âm thanh quát nạt nhưng vì còn quá xa nên tiếng được tiếng không, cái gì mà “Mày mày, tao tao” gì đấy.

Tiến đến gần sát cửa thư viện, tôi như điến hồn khi nghe những âm thanh đay nghiến đấy như đang nhằm vào một người nào đó:

– Mày về cho tao, nghe không? Ba mày sắp về rồi đó!

– Mày câm sẵn rồi giờ điếc luôn à con quỷ, về nhà tao đập mày như xương!

– Mày có buông ra không… bla… bla… bla…

Như không tin vào tai mình, tôi bèn ghé mắt nhìn vào bên trong, lần này tôi lại không tin vào mắt mình nữa, cảnh tượng trước mặt làm tôi thật hãi hùng.

Nhỏ Phương đang bám víu vào cái kệ sách mặc cho hai người phụ nữ một già một trẻ kia cứ lôi kéo chốc chốc lại chửi xối xả vào mặt nhỏ.


Người phụ nữ lớn tuổi kia có vẻ như tức tối đã lâu liền giơ tay lên định động thủ.

Tình hình nguy cấp, tôi vội lao đến kéo nhỏ Phương về phía mình, trừng mắt nhìn mụ như tóe lửa:

– Thằng nhóc, mày ở đâu ra mà xem vào chuyện của tụi tao! – Mụ quát lớn.

– Tôi là bạn của Ngọc Phương, mấy người là ai mà dám chửi bới đánh đập bạn ấy! – Tôi gằn giọng kềm chế khi bị gọi là thằng nhóc.

– Á… à! Con nhỏ kia… Mày ngon rồi nhỉ? Trốn tụi tao ra đây đã đời lại còn cặp kè với trai nữa à! – Mụ phớt lờ câu hỏi của tôi mà tiếp tục xỉa xói Ngọc Phương!

– Tôi hỏi mấy người một lần nữa, mấy người là ai? – Tôi gậm gực.

– Hừ, nghe đây… Tụi tao là mẹ và chị của con Phương, chuyện của tụi tao không đến lượt mày xen vào…

Nói xong, mụ lăm le đến định giành lấy Ngọc Phương, tôi liền gạt phắng tay mụ ra, dìu Ngọc Phương lùi mấy bước thủ thế!

– Có thật là như vậy không Phương? – Tôi nghiêm giọng.

Nhỏ cắn môi gật đầu mà nước mắt giàn giụa.
– Đấy! Mày thấy chưa, tốt nhất là đừng xen vào chuyện của bọn tao! – Mụ vừa nói vừa lăm le đi đến, toan giành nhỏ Phương.

Tôi thua thế bối rối hỏi nhỏ Phương thêm một lần nữa:

– Vậy… Phương có muốn về cùng hai người này không?

Lần này thì nhỏ lắc đầu liên hồi, giật lấy tay áo tôi như cứu cánh khi mà mụ kia đang bước đến ngày càng gần.

“Chỉ chờ có thế”

Khi mà mụ lao đến nhỏ Phương phùng mang trợn má như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ, tất thì tôi gạt phắng tay của mụ ra, dụng lực hất ngược mụ về phía nhỏ chị của Phương làm mụ bật ngửa suýt té.

Ả chị của Ngọc Phương hốt hoảng chạy đến đỡ lấy mẹ mình, không quên mắng nhiếc những câu nghe đến chói tay:

– Thằng mất dạy, mới tý tuổi đầu mà đánh người lớn à!

– Tôi không đánh, chỉ đưa bà ấy về đúng chỗ của mình thôi, bà ấy vui mừng quá nên suýt té đấy chứ!

– Thằng nhóc này, mày… – Mụ trợn mắt tiến tới.

Phát hiện được một tủ sách nhỏ đã đóng bụi từ lâu, tôi bèn hỏi nhỏ Phương:

– Chiếc tủ kia còn sài không?

Lắc đầu.

– Thế thì… rốp… – Tôi dụng lực dấn mạnh xuống chiếc tủ nhỏ làm nó gãy đôi trong ánh mắt thất kinh của hai người kia.

– Hai người mà không xéo khỏi đây thì cũng sẽ như chiếc tủ này đấy! – Tôi trừng mắt nhoẻn miệng cười.


– Con quỷ Phương, mày chờ đấy! Sớm muộn gì mày cũng phải về nhà thôi! – Hai người kia hoảng hồn mà chạy khỏi thư viện.

Vội đỡ nhỏ lên chiếc bàn dài dùng để đọc sách, tôi rót một cốc nước ấm cho nhỏ uống, tiện tay lấy luôn một cuốn sổ và cây viết đưa nhỏ khi cần dùng.

Nhìn nhỏ uống nước ừng ực mà tay vẫn còn run rẫy trong thấy tội vô cùng.

Một lúc lâu sau đợi nhỏ bình tĩnh trở lại tôi mới dám bắt chuyện.

– Đã thấy đỡ chưa?

Gật.

– Hai người đó là chị và mẹ của Phương thật sao?

– [Đó là vợ kế của ba Phương, còn chị đó là con riêng của bà ấy.

]

– Vậy mẹ ruột của Phương đâu?

– [Bà ấy mất rồi, ba Phương mới rướt về nhà hai người này.

Họ suốt ngày chỉ muốn Phương ra khỏi nhà để chiếm riêng cho họ… ] – Tay bắt đầu rung.

– Ba của Phương đâu mà để sự việc ra như vậy?

– [Ông ấy thường xuyên đi công tác, khi ông ấy chuẩn bị trở về họ mới miễng cưỡng mà đón Phương về nhà, còn không thì họ tìm mọi cách từ đánh đập, mắng nhiếc để đuối Phương ra khỏi nhà… ]

Đến đây Phương không con kiềm nén được nữa, nhỏ đã bật khóc, tựa hẳn vào lòng tôi mà khóc, khóc tức tưởi, khóc nức nỡ trong lòng tôi… Tôi chẳng còn nghĩ đến việc gì khác nữa, chỉ biết ôm thật chặt nhỏ vào lòng để mong nhỏ có thể tĩnh tâm lại.

Đây chẳng phải là nghịch cảnh mẹ ghẻ con chồng hay sao, tôi tưởng nó chỉ có trong phim ảnh thôi chứ, ai ngờ đâu giờ đây Ngọc Phương bé bỏng lại lâm vào tình cảnh như thế… Sao cuộc đời lại bất công thế này… người tốt sao lại không được sống hạnh phúc cơ chứ…

Ngực áo tôi giờ đây đả ướt đẫm những giọt nước mắt ấm nóng của Ngọc Phương, tôi biết trong lòng em buồn cỡ nào, có nhà mà không được về thì còn gì khỗ hơn nữa… Thay kệ… Phương cứ khóc, khóc cho vơi hết những nỗi đau chất chứa trong lòng bấy lâu nay, có thế nhỏ sẽ bình tâm lại hơn…

Trên sân thượng, những cơn gió lạnh về đêm đã bắt đầu rít từng luồn mạnh vào những tán cây khua nhau nghe xào xạc trước khi thổi vào chúng tôi đến lạnh rung người… Chính nhỏ Phương đã nhờ tôi dắt lên đây và cũng chính nhỏ giờ đây đang rút sát vào lòng tôi như cái thuở mới vào trường lúc hai đứa bị nhốt trên này, trong ngày mưa tầm tả.

Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với Hoàng Mai lắm nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặt Ngọc Phương ở đây được, dù gì tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ nhỏ Phương mà thôi chứ không có ý gì khác.

Chắc chắn Hoàng Mai sẽ thông cảm thôi mà…

– [Ba Phương bắt đầu rướt hai người đó về từ lúc Phương còn học lớp 6]

– Vậy Phương đã sống trong thư viên này đã 4 năm rồi à?

– [Vẫn chưa, lúc đầu Phương nghĩ còn có thể chịu đựng nổi nhưng đến năm lớp 7 Phương đã không còn chịu được nữa nên bắt đầu dọn ra thư viện này]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận