Cuộc Đời Học Sinh


Vừa kịp hoàng hồn thì hắn đã thất kinh khi thấy nhỏ Ngọc đã đứng trước mặt mình, mắt long lên sòng sọc.

Hắn hốt hoảng, tung quyền về theo phản xạ, nhỏ dùng “dỡ” gạt phắng tay hắn ra, chặt một đòn mạnh mẽ vào xương vai phải.

– Bốp… – Hắn lùi lại mấy bước, ôm vai nghiến răng ken két.

– Mày lại đây con nhãi kia! – Hắn điên tiết.

– Đến lúc kết thúc rồi nhỉ? – Nhỏ nhếch môi, lao đến hắn.

– Mày chết đi… – Hắn xoay người tung cước đá hậu.

Bình tĩnh như đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhỏ Ngọc dịch sang một bên nương theo đà tiến của cú đá mà gạt phắng, hóa giải sức mạnh vào hư không.

Liền đó nhỏ luồn ra sau lưng hắn, kéo ghì vai mà kê chân vật ngã hắn xuống đất, không đợi thêm một phút nào nữa, nhỏ tung quyền nện xuống đất, nhắm thẳng vào mặt đối phương…

… Bốp…
Màn đêm buông xuống trong một con hẽm cụt vắng người qua lại, một trận đấu ác liệt vừa kết thúc với phần thắng nghiên về những tên hậu bối vô danh tiểu tốt trong giới võ học, mà kẻ thua cuộc không ai khác đó chính là cặp bài trùng song sát Cầu Cống lừng lẫy Quận 4, giờ đây đã hoàn toàn bị hạ gục và đang nằm sõng soài trên mặt đất.

Người ta thường nói, “trường giang sóng sau xô sóng trước” là thế, không ai có thể đứng đầu hoàn toàn và mãi mãi cả, núi cao còn có núi cao hơn huống chi những hậu bối như tôi và Lam Ngọc đây tuy không mạnh mẽ bằng bọn chúng nhưng đã sử dụng đến trí óc của mình mà lật ngược thế cờ.
– Ngọc này, cô đai gì thế hở? – Tôi hổn hển.

– Đai đen nhị đẳng! – Nhỏ buông một câu xanh rờn.

– Ặc, con gái con đứa… – Tôi trợn mắt.

– Thì sao… – Nhỏ nhíu mày, mặt lạnh băng.

– Thì hợp… hợp chứ, hề hề? – Tôi rùng mình vì cái lườm đầy hàn khí của nhỏ.

Tôi ngạc nhiên vì trình độ của nhỏ thì cũng là hợp lí thôi.

Thông thường mà nói, muốn lên đai đen nhất đẳng thì phải ngót hơn 3 năm tập luyện, vậy mà nhỏ này lại nhị đẳng, không thể tưởng tượng được nhỏ này tập luyện đến cỡ nào.

– Thôi thì lo cho Hoàng Mai của cậu đi! – Nhỏ thở hắc mệt mỏi.

– Hoàng Mai, khoang… Hoàng Mai đâu… cả tên Vũ nữa? – Tôi giật mình nhìn dáo dác xung quanh.

Trong màn đêm tĩnh mịt không trăng, nhưng với ánh đèn đường le lói, tôi có thể thấy rõ tên Vũ khốn kiếp đang dùng dao uy hiếp Hoàng Mai mà tìm cách chạy trốn.

– Đứng lại cho tao? – Tôi gắt lớn.

– Tụi bây làm gì, cấm lại gần tao! – Hắn hốt hoảng dí dao vào cổ Hoàng Mai.


– Khôn hồn thì bỏ con dao xuống, cậu sẽ nhẹ tội hơn đấy! – Lam Ngọc lườm hắn lạnh băng.

– Tao mà tin cái bọn dị nhân như tụi bây sao, lùi lại hết! – Hắn càng kề dao vào cổ Hoàng Mai sát hơn, một ít máu đã ứa ra.

– Mày định làm gì, thả Hoàng Mai ra! – Tôi điên tiết.

– Lùi lại hết cho tao, nếu không, tao sẽ chết chung với Hoàng Mai đấy!

– Hức… Mọi người cứ đánh hắn đi, đừng lo cho mình! – Mai kìm nén nước mắt.

– Không được, mục đích Phong đến đấy là cứu Mai mà!

– Được rồi! Bây giờ tất cả lui lại cho tao! – Nó trợn mắt.

Xét thấy tên Vũ đang bị dồn vào đường cùng, có thể làm bất cứ điều gì để bảo toàn mạng sống của mình, nên tôi không dám làm liều mà thách thức với nó.

Cách duy nhất lúc này là làm theo những điều nó nói thôi.

Thế nhưng nhỏ Ngọc lại không nghĩ như thế…

– Mày làm gì thế con kia? Sao không lui ra? – Tên Vũ hoảng hốt.

– Phải đó Ngọc, lui lại đi, Hoàng Mai đang trong tay hắn đấy.

– Tôi cắn răng nói khẽ.

Thế nhưng nhỏ chẳng quan tâm, càng tiến gần đến tên Vũ hơn:

– Đứng lại, đứng lại! – Tên Vũ rung rẩy.

– Tôi không tin là cậu dám làm gì Hoàng Mai đấy!

– Sao tôi lại… không dám chứ?

– Uầy, một tên bám váy mẹ như cậu thì làm được cái gì chứ? – Nhỏ lạnh lùng tiền về phía trước.

– Làm gì kệ tôi, lui ra!

– Không phải sao? Tiền bạc, quyền thế, xưng quyền trong trường.

Có cái gì mà không phải mẹ cậu ban cho?

– Thì sao… chứ?

– Nhưng nếu mà ba câu biết điều này thì sao?


– Kệ ông ta, ông ta đi công tác rồi, không có ở đây! – Hắn rụt rè.

Bỗng nhiên nhỏ đổi sắc mặt 180 độ:

– Ơ chào bác trai, sao bác biết mà đến đây ạ!

Tức thì, tên Vũ hốt hoảng mà ngoáy ra đằng sau nhìn dáo dác.

Nhưng tuyệt nhiên không có gì ngoài ngỏ hẻm vắng tanh không một bóng người.

– Con nhãi mày… – Hắn thất kinh quay lại.

Khi mà tên Vũ chưa kịp nhận biết được sự việc, nhỏ Ngọc đã lao đến, đánh bật con dao trên tay tên Vũ đập vào vách tường nghe leng cheng đến chói cả tay…
Leng… cheng… cheng… cheng – Tiếng dao đập vào vách tường nghe chói tay.

– Mày… – Tên Vũ trợn mắt thất kinh.

… Bốp… bốp… chát… – Tiếng đòn đánh vang lên khô khốc.

Còn chưa hết bàng hoàng vì bị đánh văng mất con dao, tên Vũ đã bị nhỏ Ngọc tung 2 đòn bàn tay mở cực mạnh vào lồng ngực, rồi bồi thêm một cái bợp tay mạnh như trời giáng làm nó lảo đảo ngã xuống đất.

– Con nhãi… Mày được lắm, dám gạt cả tao à… – Nó quệt máu trên môi mà lồm cồm bò dậy.

– Mày bị đánh thế cũng đáng nhỉ? – Một giọng nói khác cất lên.

– Đáng cái đầu mày, tao sẽ cho bọn bây nhừ đòn… – Nó gắt gỏng mặc dù vẫn chưa biết ai đang nói.

– Thật sao, muốn thử không?

– Thử… mày… – Nó giật bắn người khi nhận ra giọng nói đó là của tôi.

Vừa nhìn thấy tôi đang đứng hiên ngang trước mặt nó, không còn cách nào khác, nó đành phải vùng lên bỏ chạy…

– Chạy à… – Tôi dụng cầm nã thủ kéo ghì tay nó lại, giật ngược về phía tôi.

Với đà tiến ngon ơ như thế, tôi xuất chiêu “bộ quyền”, lật ngang khủy tay thẳng vào mặt nó…

– Này thì chạy…

… cốp… – Nó ôm mặt bật lùi về sau.

“Chưa hết đâu, tao sẽ trả cho mày gấp 10 lần”


Tôi lao đến, tung “liên hoàng tam quyền” dấn cho nó liền 3 đòn vào bụng.

… Bốp… bốp… bốp…

Rồi lại thêm 3 đòn vào ngực…

… Bốp… bốp… bốp…

Cuối cùng lả cú xỉa khớp ngón tay thẳng tấp vào chấn thủy…

… Thụp…

Bị liên tiếp những đòn đánh thấu xương, nó trợn mắt, lùi lại thở hồng hộc…

“Còn chưa xong đâu, mày sẽ còn đau gấp trăm lần”

Tôi dịch đến, khẽ lách đòn đánh chống trả yếu ớt của nó.

Dùng “lật” bẽ quặp tay của nó khiến người nó chúi về phía trước, liền đó tôi lên gối, chấn thẳng vào lồng ngực nó…

– Chiêu này là vì Mày đã bắt cóc Hoàng Mai…

… Bốp… – Nó bật ngửa ra đằng sau.

Thấy tôi lại lao đến, nó dùng chân tung cước vào tôi, quá đơn giản để né, tôi lách người sang bên, dùng “tịch” trượt dọc chân của nó đến lưng chừng khớp gối…

– Cái này là vì mày đã bắt tao liếm chân… – Tôi lật khủy tay xuống, chấn vào gối nó một đòn uy lực.

… Cốp… ahhhh… – Nó ôm chân ngã vật ra đất, những vẫn lồm cồm bò dậy.

“Còn gượng sao? Tao sẽ cho mày đau gấp nghìn lần”

Tôi xách cổ áo nó lên, tung “lục hợp” đấm liên tục 6 quyền vào mình nó, nhằm vào từng điềm yếu mà đánh, đánh, đánh… chấn thủy này, hông này, ngực này… đánh tất.

Nữa chừng, tôi lật Bàn, hất ngược lên cằm nó…

– Cái này là vì mày đã làm Hoàng Mai bị tổn thương…

… Cốp… – Tiếng hàm dưới va vào hàm trên nghe khô khốc.

Nó loạn choạng, ngã vật ra đất, máu từ miệng chạy ra thành dòng.

– Đứng lên mau… Mày nói sẽ cho bọn tao như đòn mà… – Tôi đưa tay ra trước mặt nó mà ngoắc lại khích tướng.

– Thằng khốn nạn, sao mày vẫn còn đứng lên được!

– Đúng… Đáng lẽ tao đã ngã quị, nhưng đối với loại người vô dụng như mày thì tao chỉ cần một chút sức lực thôi… – Tôi chỉa ngón cái xuống đất.

– Mày…

Tên Vũ điên tiết, chẳng còn nhận biết trời trăng gì nữa, nó đứng phắt dậy, quệt máu trên miệng mà điên tiết lao vào tôi…


“Lần này mày sẽ không còn đứng được nữa đâu”

Bất ngờ, tên Vũ rút trong túi áo một con dao bén ngót mà xuyên thẳng vào mặt tôi.

Giật mình vì con dao trước mặt, tôi chỉ kịp dịch người né đầu sang một bên mà nghe tiếng gió cắt của kim loại đến lạnh cả da thịt…
Né được lưỡi dao sắc bén, tôi thó lấy cổ tay của nó mà bẻ quặp xuống, đá văng con dao đi chỗ khác.
– Đã đến lúc kết thúc rồi nhỉ… – Mắt tôi long lên sòng sọc lườm nó.

Kinh hãi vì cái lườm lạnh băng của tôi, nó vùng vẫy nhằm thoát khỏi gọng kiềm của tôi lúc này đang kẹp chặt lấy nó.

“Trả giá cho những gì mày đã làm đi”

Gạt phắng hai tay của nó ra, tôi dụng bài ‘thập bát triệt thủ quyền” mà đánh, mà đấm, mà xỉa, mà chấn vào mọi ngóc ngách trên mình nó…

Nhiều năm qua tôi đã tập đến nhuẫn nhuyễn bài này lên mộc nhân với hy vọng một ngày nào đó tôi có thể đánh đủ tất cả các quyền pháp vào một con người bằng xương bằng thịt, và giờ đây giấc mơ đó đã thành sự thật.

Những đòn đánh trọng điểm vào các điểm yếu như bụng dưới, chấn thủy, hai bên nách và cả yết hầu được tôi vận dụng luân phiên, chiêu xuất tùy tâm mà không cần phải suy nghĩ…

– “Mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn… ”

– Chuẩn bị lĩnh thức cuối cùng đi…

– “Mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười… “

Thế nhưng, khi tôi vừa thu quyền về, vận sức tung thức cuối cùng thì nó đã khụy xuống đất, gục ngã trước mặt tôi mà không kịp thốt lên một lời nào…

– Mày đứng lên cho tao, còn chưa xong đâu… – Tôi điên tiết xách cổ áo nó dậy.

– Thôi Phong, đủ rồi, đừng đánh nữa hắn sẽ chết thật đấy… – Nhỏ Ngọc hốt hoảng níu tay tôi lại.

– Không được… Nó phải trả giá cho tất cả… – Tôi gạt tay nhỏ Ngọc ra.

– Dừng lại đi, đủ rồi Phong… – Hoàng Mai mếu máo ghì lấy tay tôi.

– Tránh ra đi Mai, Phong đang trả thù cho Mai đó…

– Không… Phong không sao là quá đủ với Mai rồi… – Em ôm chằm lấy tôi nước mắt giàn giụa.

Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Hoàng Mai, cơn tức trong tôi đột nhiên tan biến hết.

Giờ đây, tôi mới nhận thức được sự việc xung quanh một cách khách quan nhất.

Tên Vũ bây giờ đã nằm sõng soài dưới đất, chẳng hơn kém gì hai người kia.

Còn tôi, sau khi mọi sự việc qua đi, tôi mới cảm giác được toàn thân tôi ê ẩm đến mức nào, dường như không có chỗ nào trên người tôi là không đau cả, nhất là vùng bụng, chắc có lẽ là do dư âm từ đòn đánh của hai tên hắc bạch, đau vô cùng, đau không thể tả.

Thông thường thì khi đánh nhau, tôi thường gồng khí lực lên để giảm thiểu sát thương từ đòn đánh, nói là khí lực, nội lực, kình lực gì chứ thực chất chỉ là sức mạnh từ cơ và gân mà thôi, không như trong mấy bộ phim kiếm hiệp đồn đại đâu, phàm là người học võ lâu năm đều có cơ và gân chắc hơn người bình thường do đã có trải qua luyện tập gian khổ.

Nói cách khác thì sức chịu đựng từ những đòn đánh của tôi có phần dai dẵng hơn người bình thường một tí, cũng không dám nói là cao siêu như Chân Tử Đơn hay Lý Tiểu Long nhưng cũng đủ giúp tôi trụ vững qua những đòn sát chiêu mà người thường đã có thể bị hạ gục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui