Một ngày mới lại đến, tôi khoan khoái ôm cái gối ôm mà dụi mặt vào cho đã thèm.
Hôm nay cái gối ôm mềm mại, ấm áp lạ lùng, lại còn thơm phức mùi nước hoa nữa chứ, cái mùi này nó quen quen sao ớ, nhớ có gặp đâu rồi.
Thay kệ, cứ ôm cho đã mới được.
– Ư… um… ứ…
– “? Gì thế, sao cứ mỗi lần dụi mặt vào nó lại phát ra tiếng ư ử thế này.
Gối ôm thế hệ mới chắc.
Sặc… Khoang đã, tối qua mình đâu có ôm gối ngủ đâu, Hoàng mai ôm mà.
Sặc… có khi nào… ”
Tôi như điếng người khi nhận ra cái gối mình đang ôm là Hoàng Mai, giờ đang nằm gọn trong lòng tôi.
– “Ặc… Em nó xuống chỗ mình lúc nào vậy? Gây họa rồi, rút lui thôi anh em ơi… ”
– Phong… – vừa định rút khỏi người em nó thì đã bị thó cổ, không kịp trăn trối.
– Ô, Mai dậy rồi hả, chào buổi sáng hen! – Tôi giả lơ.
– Phong dê xòm, Phong xấu xa… – Mai lườm tôi cháy mắt.
– Ắc, chuyện gì nữa đây!
– Còn chối nữa sao, tất cả tại Phong đó! – Em nhăn mặt nhìn tôi.
– Hơ… Tối qua giờ Phong vẫn nằm ngủ ngon lành đây mà, híc! – Tôi khủng hoảng.
– Thì vậy đó, hôm qua Phong nói mớ gối ơi gối à gì đó, Mai định đánh thức Phong dậy để đưa gối cho Phong, ai ngờ…
– Ngờ sao…
– Thì bị Phong kéo xuống, ôm vào lòng cứng ngắc luôn chứ sao? – Em nhíu mày, mặt đỏ ao.
– Ư, Phong đâu có biết gì đâu, cái tật xấu khi ngủ của Phong mà.
– Hức… cái tật gì khôn quá chừng, người ta là “gối” cũng không tha cho người ta nữa.
– Ớ… Phong có làm gì Mai chưa…
– Sao lại không? Bình thường Phong ôm gối ra sao vậy? Hết hôn hít rồi lại dụi mặt vào ngực người ta nữa, làm người ta nhột quá chừng! – Mai vừa nói vừa vò vò tấm ga giường, hai gò má đỏ lựng.
– Hic… Phong xin lỗi, lần sau Phong có bị như thế nữa thì Mai cứ tán phát vào mặt Phong đi.
Lúc nhỏ Phong cứ mỗi lần Phong bị vậy, ba Phong tán phát tỉnh rụi luôn.
– Ai mà nỡ làm vậy chứ, Mai chưa đánh ai lần nào mà! Với lại…
– Sao…
– … Chụt… nằm cạnh Phong ấm áp lắm, hi!
Hoàng Mai hôn vào má tôi phát rồi chạy xuống nhà, lát lại sau gọi với lên:
– Phong thay đồ đi! Xuống ăn sáng rồi đi học!
Ực… tôi chuyển đổi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, hết buồn thãm rồi đến thăng hoa, hết ngơ ngẫn rồi đến thẫn thờ vì nụ hôn của Mai.
Sao ngần ấy chuyện mà em nó không trách mình sao ta, đổi lại người khác chắc cái mặt tôi sưng húp rồi.
Vừa Thay đồ xong xuống dưới nhà, Hoàng Mai đã mỉm cười xinh tươi trong bộ áo dài trắng muốt, ngồi cạnh chiếc bàn ăn với hai dĩa trứng ốp la đợi sẵn.
Thề với các bạn là hình ảnh đó tôi vẫn còn nhớ cho đến ngày hôm nay đấy, quá ư là tuyệt vời.
– Phong đứng đó làm gì, xuống đây ăn đi! – Em hấp háy mắt.
– Ừ… ừ! Xuống ngay đây!
Ngồi vào bàn, nhìn cái dĩa trứng ốp la mà tôi thèm ứa dãi.
– Phong ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ! – Em che miệng cười.
– Ực… Lâu rồi mới được ăn trứng ốp la còn nguyên vẹn thế này đấy, trước giờ ăn toàn ốp là bễ tè lè ngán chết!
– Sao? Trước giờ Phong toàn ăn sáng bằng trứng ốp la hả?
– Ừ… Thì vậy, sang hơn chút thì ăn bánh mì thịt! Con trai mà, hề hề! – Tôi gãi đầu cười cầu tài.
– Như vậy đâu được, ăn thế ngán lắm đấy, hay lâu lâu đổi bữa một lần nhé!
– Ờ, vậy ngày mai ăn mì gói hé, lâu rồi Phong chưa ăn!
– Trời ạ, Phong biết nấu bao nhiêu món vậy, tính luôn cả những bữa ăn còn lại?
– Ừm… để xem: Buổi sáng thì có ốp la, bánh mì thịt, mì gói.
Những bữa ăn còn lại thì: Rau muống xào, trứng chiên, thịt kho.
– Chỉ nhiêu đó thôi sao? – Em tròn mắt.
– Ờ… thì dạo gần đây con bổ sung thêm món cơm hộp nữa, những lúc học trái buổi phải ở lại trường ăn thôi.
– Vậy… Phong ăn những món đó bao lâu rồi.
– À… chắc cũng khoảng 3 năm rồi, kể từ lúc ba Phong bắt đầu đi làm việc xa nhà.
– Trời! 3 Năm mà chỉ toàn ăn đi ăn lại có mấy món thôi sao?
– Biết đâu được, con trai mà!
– Không được đâu, Phong ăn thế làm gì đủ chất, chưa kể là mau ngán nữa! Từ nay về sau để Mai phụ trách nấu ăn cho!
– Thiệt hả? – Mắt tôi sáng rực.
– Đương nhiên rồi, Mai đã chuyển tới đây thì phải phụ một chút gì đó chứ! – Em nheo mắt.
– Thế thì tốt quá rồi, chịu liền luôn, hề hề! – Tôi cười giòn như bắp ran.
Rồi đột nhiên em nhẹ giọng.
– À Phong nè!
– Sao?
– Thứ 7 tuần sau là sinh nhật Mai đó!
– Thế hả, Mai có thích gì hông?
– Phong không cần phải tặng quà gì đâu, Mai chỉ muốn Phong là người biết trước nhất thôi.
– Em vuốt tóc khẽ mỉm cười.
Nói thì nói thế thôi chứ không tặng quà cho Mai thì sao được.
Một năm mới có một lần mà, nhất định phải tặng một món quà thật ý nghĩa vào.
Cái khó là chả biết em thích quà gì để mà tặng nữa, hỏi thì em nó chỉ lắc đầu cười mới khổ.
Vào lớp, tôi cứ ngẩn người ra suy nghĩ như thằng nghiện làm nhỏ Phương cũng phải lấy làm thắc mắc vì không chọc nhỏ như thường ngày nữa.
– [Này bị sao thế? ]
– Không có gì đâu.
– [Nhìn mặt buồn thế kia mà]
– Uầy, khó nói lắm.
– [Có gì mà khó nói? ]
– Thì chọn quà sinh nhật.
– [Có vậy không mà cũng khó nói] – Nhỏ tròn mắt.
– Thì có biết chọn gì đâu?
– [Vậy Phong dự sinh nhật của bạn nam hay nữ? ]
– Của nữ!
Nghe tới đây nhỏ thoáng nhíu mày, mặt có chút buồn bã nhưng vẫn mỉm cười viết vào mảnh giấy.
– [Thế thì Phong tặng sách đi! ]
– Sách hả?
– [Ừ… nếu là con gái thì tặng mấy cuốn sách về hạt giống tâm hồn hoặc quà tặng cuộc sống sẽ hợp lắm đấy]
– Thế còn sinh nhật con trai thì sao? – Tôi nuốt khan vì linh tính mách bảo sẽ nhận được câu trả lời tương tự.
– [Sinh nhật con trai thì phong có thể tặng sách về trinh thám hoặc là truyện ma, kinh dị cũng được] – Nhỏ cười hồn nhiên.
Chậc! Biết ngay mà, hỏi nhỏ Phương thì thế nào cũng bị tọng một đống sách vào mặt thôi, lời khuyên của mọt sách mà.
Nhưng tôi không phủ nhận rằng quà của nhỏ Phương gợi ý là hoàn toàn dở, tặng sách quả thật cũng là một ý kiến rất hay, nhưng với trường hợp của Hoàng Mai thì tôi thấy không phù hợp cho lắm.
Vì hôm qua, lúc học bài với Mai thì em có nói là em bị cận nhẹ, không thể đọc sách nhiều được, lại không muốn đeo mấy cặp kính dày cộm như ốc bu trên mặt.
Thế nên tặng sách bị loại, cụp – Đóng mộc.
Tiếp đến là lời khuyên chân thành từ 2 nhỏ bạn thân của Hoàng Mai là Nhi lùn và Kiều ẹo.
Sơ lược qua ngoại hình của hai nhỏ này tý, Nhi lùn thì khỏi nói rồi, cái tên nói lên tất cả, chiều cao 1m40 với vóc dáng nhỏ con y như trẻ cấp 2 vậy, nhỏ này có mặc đồ con nít vào cũng chẳng ai chê già.
Còn Kiều ẹo thì lại khác, tuy là có đẹp thật đấy, nhưng tính cách thì… quá ư là điệu đà, nói năng thì ỏng à ỏng ẹo đến mức nổi cả da ga, tóm lại là điệu quá mức quy định.
– U… oa… tặng quà sinh nhật cho Hoàng Mai hở? – Kiệu ẹo ôm mặt làm điệu.
– Ủa, sao hai người biết.
– Nó cũng vừa mời tụi mình sáng này mà, Phong nhờ tụi này tư vấn là chính xác rồi, hi! – Nhi lùn cười tươi.
– Sao, sao? Nên tặng Hoàng Mai quà gì đây?
– Hoàng Mai thích mấy con thú nhồi bông lắm đó, tụi này cũng tính mua một con tặng nè.
– Ừ… hì, chắc vậy.
Ôi! Ý kiến từ bạn thân đúng là có khác, nhắm thẳng vào sở thích luôn.
Nhưng mà bị hai nhỏ này phỏng tay trên rồi, tính tôi thì ghét bị đụng hàng lắm, muốn là hàng độc thôi.
Thế nên thú nhồi bông bị loại, cụp – Đóng mộc.
Uầy, sao khi hỏi xong thì tình hình chẳng khả quang hơn là bao, lại càng ngày càng tệ hơn.
Bây giờ phải biết tặng quà gì đây, Ây dà…
– Gì thế mày? Bị giựt hụi hả.
– Toàn phỡn tò mò đập vai tôi.
– Lượn chỗ khác để bố suy nghĩ!
– Chuyện gì kể nghe xem nào, để tao xem việc gì làm mày đăm chiêu gớm vậy!
Thôi cũng được, dù gì thằng này cũng là bạn thân của tôi.
Cùng là con trai với nhau chắc sẽ dễ suy nghĩ hơn.
Ấy vậy mà nghe xong nó cười hềnh hệch, rõ điên, chắc bị khùng bẩm sinh.
– Xời tưởng gì, có tặng quà không cũng phải suy nghĩ nữa, mày lúa quá.
– Này, tao bảo mày giúp chứ không phải mỉa mai tao nhé! – Tôi gằn giọng.
– Ùi cứ để tao tư vấn cho! Chuyên gia đây mà.
– Nó vỗ ngực tự tin.
– Ô! Thế bày tao xem nào!
– Được rồi nghe bố hỏi đây, mày với em nó ở loại thường hay loại đặc biệt.
– Ớ… Làm gì mà như bán thịt heo thế mày? – Tôi nhăn trán.
– Đấy! Tao bảo mày lúa đâu có sai! Nghe nè, loại thường là ở mức tình bạn thôi, còn loại đặc biệt thì khác à.
– Loại thường thế nào?
– Èo dễ mà, loại thường thì cứ mua qua loa mấy món đồ dành cho con gái tặng nhỏ Mai là được.
Nghĩ lại tôi với Hoàng Mai cũng đã thân hơn mức tình bạn rồi nên không thể tặng qua loa được.
– Thế còn loại đặc biệt.
– Hề hề, Loại đặc biệt lại chia ra làm hai loại nữa!
– Loại quái gì nữa thế?
– Thì hàng “lô” với hàng “gin”!
– Sao, sao? “Lô” với “gin” gì? Nói nghe với! – Thằng Khanh lót tót chen vào.
– Từ từ… Hàng “gin” có nghĩa là mày chưa làm gì với nhỏ hết.
Loại này thì mày chỉ cần tự làm một món quà tặng cho nhỏ là nhỏ chết mê mày ngay.
Nghe đến đây, tôi đã có câu trả lời cho mình, nhưng thằng Khanh lại chọt mỏ vào nhiều chuyện.
– Ê, còn hàng “lô” thì sao?
– Hàng lô hở… Hề hề! – Lúc này mặt thằng Toàn gian bạo.
– Kể nghe chơi! – Tôi cũng tò mò mà hùa theo.
– Hàng “lô” có nghĩa là mày đã tuyên bố “chủ quyền” với nhỏ rồi, nên không còn ngại cái gì nữa, nên mày chỉ mua mấy món đồ trợ giúp thôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy mùi nguy hiểm của thằng này rồi, định thôi không hỏi tiếp nữa, thế mà:
– Món gì thế mày? – Thằng Khanh khờ lại lanh chanh.
– Mấy tụi bây kề sát vào đây! – Toàn phỡn nghiêm mặt.
Thế là 3 thằng chụm đầu lại, nói thật khẽ:
– Sao? Nói đi, đồ gì? – Khanh khờ hâm hở.
– Thì… – Thằng Toàn kéo dài giọng tỏ vẻ li kì.
– Sao mạy? Nhanh coi!
– Thì… kẹo thơm miệng! – Nó thản nhiên.
– Xời ơi! Tưởng gì, rõ bệnh! – Tôi và thằng Khanh đồng thanh bễu môi.
– Ê, tao nói hông đúng hả? Bểu môi gì? – Toàn phỡn phản pháo.
– Chứ nãy giờ mày nói “lâm trận” với “tuyên bố chủ quyền” là sao? – Khanh khờ trố mắt.
– Thì là hun đó, mấy tụi bây nghĩ gì vậy, không mua kẹo thơm miệng nó tán cho vêu mồm à?
– Ặc thì ra nãy giờ mày nói là chuyện này á? – Tôi sững sốt.
– Chứ gì? Mấy tụi bây nghĩ chuyện nào?
Chưa kịp mở miệng đã bị giọng nhỏ Lam Ngọc lớp trưởng quát tháo:
– 3 Người, mỗi người bị trừ 10 điểm hạnh kiểm vì tội mất trật tự trong giờ truy bài.
– Hơ… éc, làm gì trừ nhiều quá vậy? – Tôi thản thốt.
– Phải đó, bớt tý thôi mà! – Khanh khờ nài nỉ.
Thấy nhỏ lưỡng lự là tôi biết sắp thành công rồi, ai ngờ đâu thằng Toàn cô hồn lại thọc mạch vào:
– Bớt tí đi người đẹp, chiều anh chở đi ăn cà lem!
Và thế là mỗi thằng bị trừ thêm 5 điểm hạnh kiểm vị tôi quấy rồi người thi hành công vụ.
Tổ cha mày thằng Toàn, cái thằng hại người.
Không nể tình nó đã tư vấn cho tôi thì tôi đã băm nó ra bã rồi, 15 điểm hạnh kiểm đấy chứ ít gì, hức…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...