Cuộc Đời Học Sinh


Một lúc sau, nó quay sang tôi cười khẩy:

– Chú mày đánh cũng khá nhễ?

– Mày cũng thế thôi, ăn cú đá của tao lúc nãy mà còn chì dữ!

– Mày có học võ hả, cú đá hồi nãy đau lắm đó!

– Ừ, võ gia truyền của cha tao!

Đến đấy, nó đứng thẳng người dậy, chìa tay cho tôi, mặt hớn hở vô cùng.


– Ê, vào băng bọn tao đi!

– Băng gì?

– Thì băng nhóm của tao đó! Mày mà vào băng của tao rồi thì đảm bảo không ai dám động.


Đến mày luôn.



Nghe thế tôi cũng thích lắm, gật đồng đồng ý ngay.

Gì chứ kéo băng đi ngênh ngang trong trường thì oai biết mấy.


Ấy vậy, thằng đó cười lớn:

– Ha ha! Có thế chứ, băng tao mà có thêm võ gia truyền gì đó của mày thì vô địch rồi hề hề.


Thú thật là tôi lại muốn tọng thêm vào cái bản mặt bành tưởng của nó một cú lắm, võ công gia truyền chính tông mà nó bảo gì gì đó, đúng là mấy thằng kém hiểu biết mà.


– Sẵn đây tao giới thiệu luôn, tao là Huy, còn đây là hai thằng đàn em tao, Bình với Tú.


– Ờ chào tao là Phong!

– Ừm… sao này nhớ chỉ giáo nghen!

Từ đó tôi tung hoành ngang dọc với đám thằng Huy khắp đầu trường cuối lớp chọc phá người khác đến nỗi không ai là không biết đến tên tôi.


Võ nghệ của tôi cũng ngày một được nâng cao ngay cả ba tôi cũng ngạc nhiên vì sự tiến bộ của thằng con mình.

Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến những ngày đầu hè lúc mà mọi học sinh cấp 2 đang ráo riết ôn thi vào lớp 10.

Một ngày nọ, tôi đang ngồi học bài thì chuông điện thoại reo ùm lên:
– À lố, tao Phong nè! Gì thế mày?

– Mày lên xóm tao gấp, tụi bên hẻm Cà Ná nó đang hăm he hẻm tao kìa!

– Tao đang bận mà!

– Mày bận cái gì, sợ tụi nó phải không?

Không phải là tôi sợ gì cái tụi hẻm Cà Ná, nghe đến đánh nhau là tôi khoái bỏ xừ đi chứ, ngặc nỗi là võ đường của bạn bố tôi nằm ở đấy nhiều lúc có ba tôi ra vào thường xuyên nữa ổng mà thấy tôi đánh nhau vô cớ thì có nước là nhừ đòn.


– Thế mày có đi giúp huynh đệ mày một tay không thằng kia?

– Thôi được rồi, để tao lên, cứ đợi đấy đi!

– Ờ! Vậy nghen! Nhanh lên!

Tôi thờ dài, lắc đầu ngao ngán rồi cũng xếp hết sách vở lại, đạp xe lên hẻm 305 của thằng Huy.

Vừa đi tôi vừa khấn vái lâm râm trong bụng cầu cho mọi chuyện suôn sẻ, nếu mà bị ông bắt thật thì có đường chết chứ chẳng chơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui