– Thế cha có gặp hắn lần nào chưa?
– Ừm… Có rồi!
– Thế ai thắng?
– Ha… ha… ha! Đương nhiên là tao thắng rồi nhóc con, tuyệt kỹ “Phá sơn quyền” của Trần gia ta đã đánh bại lão đấy!
– Oa… con cũng muốn học “Phá sơn quyền” nữa!
– Thằng nhóc này, võ công chưa tới đâu mà đòi se xua à, đứng tấn 1 tiếng cho tao…
– Hức… dạ…
Lần này tôi tiêu rồi, gặp Đinh Lão Quỹ thì 10 phần hết 9 phần thua rồi.
Với một thằng nhóc mới đạt một chút thành tựu võ học như tôi thì làm sao có thể đánh lại hắn chứ.
Đột nhiên hắn nhất bỗng tôi lên trời, rồi khụy xuống đưa đầu gối của hắn chìa ra.
– “Không… Chẳng lẽ hắn định chấn lưng tôi xuống gối hắn để tôi chết vì gãy sống lưng hay sao? ”
– Chết đi thằng nhóc… – Hằn hét lớn lấy đà vung tay xuống.
– Hi… a… Không được làm Phong đau… – Mai từ sau, bất ngờ đập túi xách vào đầu hắn.
Bị đau, hắn điên tiết hất Mai té văng xuống đường.
– “Tên khốn nạn, con gái mà hắn cũng dám đánh, hèn hạ” – Tôi nghiến răng ken két.
Nhân lúc hắn bị phân tâm vì Mai, tôi vung tay vố liền mấy phát vào mặt hắn… bốp… bốp… bốp… Loạng choạng hắn thả tôi ra nhưng lúc này phía dưới tôi là dòng sông lạnh giá dưới chân cầu, tôi hốt hoảng bám lấy cổ hắn.
Mất đà, tôi và hắn cùng lao xuống dòng sông thăm thẳm trong tiếng thét kinh hãi của Hoàng Mai…
Dòng nước lạnh giá đang bao trùm lấy tôi, cũng như lão đang ôm chặt lấy tôi không buông.
– “Hắn định… chết chung với mình à? ”
Đôi khi để sống sót, ta phải làm theo những gì bản năng mách bảo chứ không thể cứ làm theo một khuôn khổ nào đó được.
Cũng như tôi lúc này, đang phải liên tục nện chỏ từng phát mạnh vào đầu hắn.
Dần dần, tôi bắt đầu kiệt sức.
Việc phải liên tục vận động và thiếu dưỡng khí trong thời gian dài khiến tôi không thể chịu đựng được lâu nữa.
Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu tối xằm lại.
– “Cha ơi… Con không thể chịu đựng được nữa rồi, con đã thoáng thấy hình ảnh của mẹ đang vẫy gọi con đây này! ”
– “Mẹ ơi, con sắp được gặp mẹ rồi phải không? Con nhớ mẹ lắm”
– “Xin lỗi Hoàng Mai, Phong không thể bảo vệ Mai được nữa rồi, ục… có lẽ Phong vô dụng quá, ngay cả mình còn chẳng bảo vệ được…
– “Ục… Ư… Mình, chẳng còn nhìn rõ xung quanh nữa… Vĩnh… bie…
– “Lêu… Không rượt nữa đi sư phụ! ”
– Hở…
– “Ui… Chán sư phụ gì đâu! ”
– … Là Lan…
– “Eo… Sư phụ yếu quá à…
Giữa lúc thập tử nhất sinh ấy, giọng nói áp ấm, thân quen của Lan lại vang lên trong đầu tôi.
Những dòng kí ức về Lan lại ùa về…
– “Nè… Phong có học võ hở?
– “Tên ngốc này, uống thử một tí đi đã! ”
– “Bánh ngon không hả sư phụ? ”
– “Hi… cảm ơn Phong nhiều lắm! ”
Phải rồi, Lan… Mình còn chưa dạy hết võ cho nàng mà.
Vả lại mình ra đi giờ này còn quá sớm, mình muốn ở lại để được vui đùa cùng Lan quá.
Những lúc tập võ ở công viên, những lúc bị nàng thụi vào bụng.
Lại có những khi nhịp giò bên chiếc ghế sofa êm ái nhà nàng mà thưởng thức cappuccino nữa… mình muốn tiếp tục cảm giác đó lắm.
Mình muốn sống…
– “Này thì chết đi lão già” – Tôi rít qua từng kẽ răng mà bắt đầu nện từng chỏ liên tục vào đầu lão.
May thay, có lẽ lão cũng đã kiệt sức nên dần buôn lỏng tay.
Thừa lúc đó, tôi đạp văng lão ra, lấy sức ngoi lên mặt nước mà hít thở từng dòng không khí quý giá.
– “ Được thấy mặt trời rồi… ”
Chưa kịp định thần, tôi lại phải lao nhanh vào bờ bởi vì hắn vẫn bám theo tôi sát nút như trâu điên.
Vừa lên đến bờ, hắn đã vùng dậy, vung tay định kết thúc tôi tại chỗ.
Tôi phản xạ đưa tay lên đỡ.
… Bốp… rụp… cú đánh của hắn mạnh như búa bỗ làm tôi ôm tay ngã nhào ra đất.
Quá đau đớn, mắt tôi cứ hoa cả lên chả nhìn thấy được gì nữa.
Thoáng thấy có cục đá to ngay trước mặt, tôi vô thức nhặt nó lên.
– “ Phải… Đối phó với loại người như lão thì sử dụng võ công chẳng có nghĩa lý gì cả, bây giờ là luật rừng… ”
Hắn tiến đến, bóp chặt lấy cổ tôi, tôi gần như không thở được nữa, xung quanh tôi dần tối xầm lại.
Chỉ chờ lúc này, tôi gắn hết sức, vung cục đá xanh đang cầm trên tay vào đầu lão…
… Bốp…
Bị chấn động mạnh, hắn thả tôi xuống, ôm đầu nước loạng choạng như những tên say rượu.
Nhanh như cắt tôi lao đến, tận dụng khoảng thời gian này để tung bài “ thập bát triệt thủ quyền” – gồm 18 hướng đánh khác nhau nhắm vào điểm yếu của đối phương.
1 Quyền này, 2 quyền này 3 quyền này, 4 này… 5 này… 6… 7… 8… ực.
Đến quyền thứ 9 hắn đã không còn chịu đựng được nữa bật lùi về đằng sau trong tư thế hoàn toàn không một chút phòng thủ nào nữa.
– “Thế ai thắng? ”
– “ Ha… ha… ha! Đương nhiên là tao thắng rồi nhóc con, tuyệt kỹ “Phá sơn quyền” của Trần gia ta đã đánh bại lão đấy! ”
Cha tôi đã từng đánh bại lão bằng “Phá sơn quyền” uy trấn của Trần gia.
Giờ đây tôi cũng sẽ đánh bại lão bằng chính chiêu thức này.
Nắm bàn tay lại chỉ để duy nhất khớp giữa bật lên, tôi lao nhanh đến lão, sử dụng hết cơ toàn thân dồn sức lực vào khớp ngón giữa và xung kích…
… víu… bụp… rớp…
Tôi tung quyền, nhắm hết sức vào chấn thủy của lão, thoáng nghe tiếng xương gãy nhưng không biết từ đâu.
Lãnh trọn truyệt kỹ của tôi, lão ta bị hất ngược về sau vài bước, há hóc mồm, ôm bụng ngã quỵ xuống đất.
Thật kinh ngạc, hắn vẫn cố gượng dậy.
Tôi thất kinh nhìn hắn chống tay xuống đất từ từ nhấc mình lên… Nhưng rồi hắn lại gục xuống đất, lần này là gục luôn, không còn gượng được nữa…
Kết thúc… rồi, hắn đã bị hạ gục hoàn toàn.
Tôi mệt mỏi ngồi bệch ra đất.
Bây giờ tôi mới cảm nhận rõ cánh tay đau đớn của mình và còn cả ngón giữa nữa.
Thì ra tiếng rớp lúc nãy là của khớp ngón giữa tay tôi, lần đầu tiên tôi sử dụng chiêu này, chắc có lẽ chưa quen nên ngón giữa bị trật mất rồi, đau kinh khủng… cả cánh tay trái và ngón giữa.
– “Mình vừa hạ gục Đinh Lão Quỷ sao? Chuyện không tưởng thật! ” – Tôi thở hồng hộc ngoáy đầu lại nhìn lão giờ đây vẫn đang thoi thóp.
– “Cám ơn Lan, em đã cho tôi sức mạnh đấy, em biết không? ” – Tôi gượng cười nghĩ đến Lan mà thở phào nhẹ nhõm.
Từ đằng xa, Hoàng mai tập tễnh tiến về phía tôi.
Có lẽ do bị thương từ cú hất của gã kia lúc nãy.
Nghĩ lại vẫn còn tức, biết thế lúc nãy cho lão lĩnh trọn 18 quyền vào người cho biết thân.
– Phong… có sao không? – Mai chạy đến, khẽ nâng cánh tay bị đau của tôi, hỏi rối rít.
– Hề… Không sao, còn khỏe chán… ấy da… – Vừa định gồng tay khoe chuột mà quên tay bị đau.
– Bị đau mà còn cố! – Em nhẹ nhàng xoa cánh tay cho tôi.
– Mai cũng bị ngã mạnh lắm mà, ngồi xuống đây để Phong xem!
– Thôi! Không sao mà! – Em bối rối.
– Cứ ngồi xuống, ngại gì?
– Hông đâu… – Em chống chế yêu ớt.
– Mai không ngồi xuống thì Phong sẽ không suy nghĩ chuyện trên vòng đu quay đâu! – Hết cách tôi phải đành lôi chuyện hệ trọng vào luôn.
– Đừng mà… hức! – Em nói giọng như sắp khóc.
– Ơ… đừng khóc, đừng khóc, Phong đùa thôi!
– Hu… chuyện này mà cũng đem ra đùa cho được…
– Ừ… xin lỗi mà.
Nhưng Mai ngồi xuống đi, nếu không Phong áy náy lắm, Mai đã cứu Phong lúc nãy mà!
Lưỡng lự một hồi, Mai cũng nhẹ nhàng ngồi xuống để tôi xem chỗ đau.
– Mai bị đâu chân phải à? – Tôi vừa nói vừa nắn chân phải của Mai.
Đột nhiên Mai thở phào rồi đáp:
– Ừm… đau lắm…
– Chà… Lúc nãy chắc bị té bất ngờ quá nên Mai bị sái khớp rồi!
– Vậy giờ làm sao? – Mai sốt sắng.
– Phải sửa khớp lại thôi, nhanh lắm, chịu đau tý!
– Hơ… Mai sợ đau lắm! – Em nhăn mặt.
– Đau tý thôi! Phong nắn gân nắn cốt mát tay lắm đấy! – Tôi quệt mũi.
– Thôi đau lắm, Mai có thấy trên TV người ta sửa khớp la ùm lên đấy chứ!
Hề hề, tưởng là Phong đây không có cách sao? Tụi thằng Huy đánh nhau cũng bị trật tay trật chân mấy lần.
Tụi nó cũng sợ sửa khớp kinh hồn luôn ấy chứ, thế mà ngồi nói chuyện với tôi một hồi là tôi sửa lúc nào không hay luôn.
Cách này tôi gọi là “Dương đông kích tây’ đấy.
Kiểu như:
– “Ê Huy, em nào sao lưng nhìn mày kìa! ”
“Rốp… á”
– “ Ê Bình, mày chưa kéo khóa quần kia… ”
“Rốp… ố”
– “Ê Tú, lưng áo mày dính cái gì kìa… ”
“Rốp… éc”
Những lần như thế, mặt tụi nó trông tội đến phát cười.
Cơ mà với Hoàng Mai thì lại khó, chả biết dụ em bằng cách nào! Chẳng lẽ lại nói:
– “Mai ơi, em lộ hàng kìa”
– Dâm tặc… chát… – vêu mồm luôn.
Nhìn đi nhìn lại cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách.
– Thôi vậy! Để bữa khác! À mà Mai quay ra sau xem ông kia sao rồi!
– Ừa…
… Rốp… á… á… á… – La thất thanh.
– Hề hề, sửa khớp rồi đấy, có đau đâu?
– Hức… ức! Phong vô tâm lắm – Em sùi sục nước mắt.
– Hơ… Phong xin lỗi… Phong… hựm…
Chưa kịp nói hết câu, em đã ôm chằm lấy tôi, gục đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở:
– Hức… Có biết lúc Phong ngã xuống cầu, Mai lo cỡ nào không? Cứ ngóng xuống dưới như người mất hồn vậy… Vô tâm, vô tâm! – Em đánh yêu ớt vào ngực tôi.
– Ừ… Phong xin lỗi mà, chẳng phải bây giờ Phong an toàn rồi sao?
Em không nói gì, cứ ôm tôi mà khóc.
Tôi bối rối khống biết nên làm gì ngoài việc ôm Mai thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé của em.
– “Mày thấy chưa Phong? Hoàng Mai không sợ ướt, không sợ lạnh ôm mày lo lắng như thế mày còn suy nghĩ gì nữa? Tệ quá, mới vừa làm em nó vui, lại khiến em nó khóc nữa rồi, tất cả trách nhiệm thuộc về mày đấy Phong à! ” – Những ý nghĩ ngổn ngang lại chen chúc trong đầu tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...