Lý Hổ trần mông nằm ở trên giường, hai tay không cảm giác, nửa người dưới cũng giống như không phải của mình. Hắn trơ mắt nhìn một vệ sĩ cao lớn thô kệch đi vào, lưỡi đao trên tay còn sáng lên sắc bén.
Nước mắt lập tức chảy ào ào như nước sông, hắn xoay đầu vùng vẫy hơi tàn, đem mặt chôn chặt ở trong gối.
Vệ sĩ trong lòng đối thiếu gia nhà mình tràn đầy kính nể và ngưỡng mộ. Gã biết Lý Hổ, là một đại nhân vật ngày trước nổi tiếng như vậy, rơi vào trong tay thiếu gia, còn không phải ngoan ngoãn trần mông bị làm, xong rồi còn khóc như đại cô nương.
Nghênh ngang đi tới bên giường, gã một tay chế trụ cái ót Lý Hổ lật mặt hắn qua.
– Thành thật chút! Thiếu gia dặn dò, động tác nhanh nhẹn tí, không để mày chịu thêm tội.
Đến lúc này, Lý Hổ trong khôn cùng tuyệt vọng ngược lại tỉnh táo lại, hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
– Đại ca, anh là người Thiểm Tây đi?
Vệ sĩ sửng sốt.
– Đúng vậy.
Lý Hổ đổi tiếng Thiểm Tây.
– Tui cũng thế, Tuy Đức.
Vệ sĩ nhếch miệng.
– Hai ta gần nhau, tui là Định Biên.
Nói xong, hắn làm mặt nghiêm.
– Đồng hương thì đồng hương, thiếu gia căn dặn, tuyệt không thể qua loa!
Lý Hổ cười thảm một chút.
– Tui biết. Chỉ cầu chú, xin thương xót, xem tại mặt đồng hương, mời Tam gia đến, cứ nói tui cầu hắn ta lần cuối nghe tôi nói một câu.
Tam thiếu gia bên này đã thay tây trang, đang soi gương sửa sang lại dáng vẻ. Hắn định ra ngoài ngay tham gia tiệc chiêu đãi công sứ Anh quốc. Nghe xong vệ sĩ bẩm báo, liền vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ bỏ túi, nghĩ mình vẫn còn năm phút, không ngại gặp Lý Hổ lần cuối cùng, coi như là có qua có lại.
Lý Hổ cả người run rẩy, cắn chặt hàm răng, từ trong kẽ răng bật ra một câu.
– Tam gia muốn phế ta, ta nhận. Cầu ngài nâng nâng tay, đừng phế mắt ta, tay được không? Chặt hai tay, thân cũng bỏ đi.
Một lời của hắn thốt ra, liền liều chết nhìn thẳng Tam thiếu gia. Tam thiếu gia trên mặt không có biểu tình gì, sau một lúc lâu, hắn ta mở miệng, nói đơn giản một chữ.
– Được.
Lý Hổ tức khắc hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, hắn lập tức hỏi tiếp một câu.
– Chặt một tay, chỉ tay phải được không?
Tam thiếu gia không nói nữa, xoay người ra ngoài.
Một lát sau, hắn trở lại trong phòng, trong tay cầm một khẩu súng.
Không nói hai lời, hắn dùng súng nhắm cạnh vai Lý Hổ, chia ra nã một phát súng.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm đột nhiên vang lên, hắn không nhanh không chậm nói.
– Gân mạch phế là được, chừa cho ngươi chút khí lực cầm chiếc đũa.
.o.
Lý Hổ đầy người là máu, sắc mặt so giấy còn trắng hơn. Hắn cắn chặt môi, cắn đến hai cánh môi loang lổ vết máu.
Hắn hơi thở mong manh nói một câu.
– Cám ơn Tam gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...