Duyên An.
HBJT chính ủy Lý Hổ hai tay chắp sau lưng đứng ở cửa nhà hầm, nhíu mày, xoay tít nghĩ tâm sự. ‘Bố là hộ ngoại lai, lại chưa đi qua trường chinh, hai phía cũng không dựa… M* n*, cứ tiếp tục như vậy, làm sao có ngày xuất đầu?!’
Nghĩ đến đây, hắn xoay người đi vào trong nhà, cầm lấy bút, bắt đầu viết thư.
Đồng chí Vương Minh tôn kính…
Vừa viết mở đầu, đột nhiên nghĩ đến Vương Minh sống lâu ở Moscow, nhất định vừa ý tiếng nước ngoài hơn, vì thế dừng lại bút, gãi gãi đầu, tiếp, nâng bút ở trên mở đầu thêm một câu.
“Ein Gespenst geht um in Europa – das Gespenst des Kommunismus”
Sau khi viết xong, hắn chăm chú nhìn chuỗi dòng chữ nòng nọc xiêu xiêu vẹo vẹo này, đột nhiên hoảng thần.
Đang chính ngọ, ngoài nhà hầm ném vào một vệt nắng chói mắt, trong hoảng hốt, hắn nhớ tới cái ngày hè sau giờ ngọ đó…
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào, nam nhân mặc áo sơmi tuyết trắng, lộ ra mỉm cười dương dương tự đắc.
“– Ein Gespenst geht um in Europa – das Gespenst des Kommunismus
Thứ quỷ gì?!
– Tiếng Đức. Phiên dịch thành tiếng các ngươi, chính là ‘Một linh hồn, linh hồn chủ nghĩa cộng sản, ở Âu Châu bồi hồi’.
Đ***! Vậy ngươi viết thắng ra không phải được rồi! Còn chơi cái gì tiếng Đức?!
Đần! Ngay từ đầu không làm câu cao thâm, làm sao dọa được đám người kia?! ”
…
Đây là chuyện bao lâu trước rồi? Ba năm? Năm năm?
Lý Hổ lắc lắc đầu. ‘M* n*, hình như là chuyện đời trước!’
…
Tạ Viễn cùng Mạnh Nhị tiểu thư song song đi lên sơn đạo Tử Kim Sơn.
Mạnh Nhị tiểu thư mang giày cao gót, đi khó chịu vô cùng. Nếu vào bình thường, nhất định sớm phẩy tay áo bỏ đi, hôm nay để ở trước mặt Tạ Viễn biểu hiện hình tượng thục nữ của mình, cho nên một lần nữa nhẫn nại, chỉ là đề nghị.
– Mister Tạ, chúng ta đến phía trước tìm một quán cà phê, uống chút nước ngọt, ngồi một chút đi.
Tạ Viễn nghiêng đầu, điềm đạm mỉm cười với Mạnh Nhị tiểu thư.
– Xem phong cảnh nơi này thật đẹp. Loại cảnh đẹp thiên nhiên này, đi dọc đường mới thưởng thức được. Miss Mạnh cũng thích thiên nhiên chứ?
Mạnh nhị tiểu thư bất đắc dĩ gật đầu. Cô đang muốn nói chuyện, Tạ Viễn đã giành trước mở miệng nói.
– Đúng rồi, đã quên hỏi tiểu thư có mệt hay không? Ngài là vị nữ sĩ, để ngài đi bộ với ta lâu như vậy…
Mạnh Nhị tiểu thư cuộc đời nghe không được nhất loại lời này, ngay tức khắc liền chứng tỏ. ‘Tôi tuyệt không mệt!’
Tạ Viễn nghe vậy, đối với Mạnh nhị tiểu thư lộ ra một mỉm cười chân thành, tán thưởng nói.
– Trước đây đã nghe nói Miss Mạnh là vị anh thư, quả nhiên khí thế bất phàm, Tạ mỗ bội phục! Chúng ta đây đi lên trên núi một chút, phong cảnh đỉnh núi nơi đây là đẹp nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...