Tạ Tướng quân biểu tình thân thiết tự nhiên, quen thuộc vỗ vỗ bả vai Lục Trọng Lân.
– Nhiều năm không gặp, Trọng Lân huynh nhìn qua như xưa, thật đáng mừng, ha ha.
Người đàn ông ngọc thụ lâm phong dưới ánh đèn, giữa đuôi lông mày khóe mắt, tìm không thấy một tia kinh ngạc, xấu hổ, hay là cứng đờ, giống như làm Lục Trọng Lân tâm tâm niệm niệm tới lui, ở chỗ Tạ Viễn, chỉ là việc nhỏ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Lục Trọng Lân trong lòng hận đến nhỏ máu, lại đem eo cong cong, khuôn mặt kính cẩn thành khẩn.
-Trọng Lân cô phụ Tư lệnh nhờ vả, không thể bảo vệ yếu tắc Tây Khẩu. Nhiều năm qua, mỗi khi nhớ tới việc này, liền cảm thấy xấu hổ không thôi. Hôm nay vừa thấy, rốt cục có cơ hội giáp mặt thỉnh tội Tư lệnh!
Tạ Tướng quân khoan hồng độ lượng khoát tay áo.
– Ai, thắng bại là chuyện thường của binh gia, Trọng Lân huynh không cần quá mức tự trách…
Hắn quả thật trong ngoài như một, trong sáng vô tư không hề xấu hổ. Nếu từng hại Lục Trọng Lân một lần, song phương liền kết thành cừu. Nay Lục Trọng Lân biểu hiện càng khiêm tốn, trong lòng oán hận lại càng sâu. Một cừu nhân lòng mang oán hận với mình, đương nhiên không tiện tiếp tục lưu lại trên đời này.
Bất cứ việc gì không làm thì thôi, nếu làm, thì phải làm tuyệt. Nếu từng hại y, thì phải hại chết mới thôi!
Tạ tướng quân vừa hàn huyên ôn chuyện với Lục Trọng Lân, trong lòng vừa âm thầm tính toán, đợi thêm một hồi y trở về Nam Kinh, làm thế nào lặng lẽ tìm người ở bên kia xử lý y…
Chuyện này cũng không sốt ruột, một chốc họ Lục cũng không tạo nổi sóng gió gì. Từ từ, sẽ không liên lụy đến người mình…
Hai người nhiều năm không thấy ở một chỗ đàm tiếu yến yến, thân thiết thân thiện vô cùng. Lại thật giống như tâm hữu linh tê, đồng thời ở trong lòng nhếch lên một chút cười lạnh…
tâm ý tương thông, hiểu ngầm lẫn nhau.
Bên cạnh, Tạ Chủ tịch đang cau mày, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đám người đảng Cộng sản.
Lý Chủ nhiệm vẻ mặt chính phái nghiêm túc tại ánh nhìn chăm chú đó, không biết sao liền đỏ lên cổ.
Hắn bị kẹp ở giữa một đám đồng chí, không thể chạy trối chết, đành phải kiên trì đứng ở chỗ cũ, xấu hổ bất an nghiêng đi đầu… Lúc này bên cạnh hắn có một vị Trương đồng chí, là Phó Chủ nhiệm tiền ủy Chaha’er. Người này cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ chủ tịch, liền ở trong lòng phẫn nộ nghĩ. ‘Tạ Tướng quân cởi mở tiến bộ như thế, cha sao lại là phần tử ngoan cố phản Quốc dân!’
…
Uông Viện trưởng vẫn phong thái nhanh nhẹn đứng ở một bên, vừa mím môi mà cười, vừa cẩn thận quan sát hết tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...