Ban đêm, khách sạn lớn Chaha’er.
Khách sạn đã khẩn cấp làm một phen trang hoàng, đổi thảm mới tinh, cửa cũng treo lên đủ mọi bóng đèn màu sắc, tại đây giặc Nhật như hổ rình mồi đầy rẫy trong thành thị vẫn cứ xây dựng ra một cỗ không khí đô thị hiện đại phồn hoa.
Những thân sĩ nhân vật nổi tiếng tập hợp, trong y hương tấn ảnh, Uông Viện trưởng và Tạ Tướng quân tay nắm tay xuyên qua giữa, bị vô số người quen hoặc không biết vây quanh, nói cười hàn huyên.
Tạ Tướng quân từ trước đến nay lấy dáng vẻ phong độ của mình làm ngạo, hôm nay gặp được kình địch, vì thế chấn hưng tinh thần muốn biệt miêu đầu. Hiện giờ hắn một bộ tây trang màu xám nhạt, cắt quần áo vừa cơ thể, bên hông hơi hơi thu lại, càng có vẻ vai rộng eo nhỏ, dáng người thon dài. Trong túi ngực gấp một chiếc khăn vuông màu vàng nhạt, thoáng lộ ra một góc nhọn, nét mặt toả sáng, cùng Uông Viện trưởng ở dưới ánh đèn treo thủy tinh cười một chỗ, giống như hai đóa hoa giao tiếp đón gió phấp phới.
ngầm tranh nổi bật.
Tạ Tướng quân phong lưu phóng khoáng rơi vào trong mắt Lý Chủ nhiệm, cũng là có một nhận xét khác.
Hắn thấy cầm thú đêm nay khá phong tao, cùng lão Uông mặt trắng đứng một chỗ, thật giống Hồng Cô nương trong kỹ viện, theo tú bà đi ra đón khách.
Giờ phút này Lý Chủ nhiệm đang cùng vài nhân sĩ tiến bộ đứng ở một chỗ, trang phục thống nhất trang trọng giản dị, tại tiệc rượu sắc màu rực rỡ này, càng phát ra chất phác nổi bật của giai cấp vô sản.
Xa xa, cầm thú đang phong độ phiên phiên hướng về phía hắn ngoắc.
– Thế thúc, nếu ngài không ngại, tôi dẫn kiến với ngài vài vị khách đặc biệt.
Uông Viện trưởng cười đến nhất phái động nhân.
– Ha ha, đương nhiên không ngại! Đã sớm chờ hiền chất mở miệng. Ta nhưng là từ sớm đã nghe thấy, trong quân ngươi chính là nhân tài có hảo Cộng đảng ta!
Tạ Viễn mỉm cười.
– Ngu chất chỉ là cẩn tuân Trung Sơn tiên sinh dạy bảo, đối đầu kẻ địch mạnh, quốc cùng hợp tác, cùng chống sự xâm lược.
– Ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Nghĩ ta lúc trước đi theo bên Nam Kinh đối Cộng đảng khai đao, đó cũng là bất đắc dĩ… Có người nhìn kỹ! Kỳ thật trong lòng Uông mỗ, vẫn luôn ghi nhớ phương châm của tiên sinh.
Hai người nhìn nhau cười, vui vẻ thuận hòa.
Xa xa, Tạ Chủ tịch khinh thường cùng hai người này làm bạn, tự ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, bày ra một bộ tư thái tao nhã. Trường sam màu xám ủi phẳng phiu, ở trên một vết nhăn cũng không có, một tay chống quải trượng, một bàn tay chỉ trỏ phát biểu lời bàn cao kiến, một vòng người vây quanh ở cạnh lão, người người vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình nghiêm túc nghe lão phát biểu.
Thật vất vả lão miệng khô lưỡi khô dừng lại, bưng lên tách trà xanh uống một ngụm.
Góc hẻo lánh, một thân ảnh màu xám lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt lão, hơi hơi khom người.
– Chủ tịch.
Tạ Chủ tịch nâng mắt vừa nhìn, đột nhiên ngẩn ra. – … Trọng Lân?!
Lục Trọng Lân một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt bình tĩnh, khóe môi nhếch lên mỉm cười hơi có thân thiết chừng mực.
– Là học sinh. Đã lâu không gặp chủ tịch, học sinh thật sự rất nhớ.
Quả thật đã lâu không thấy. Lần trước hai người tại một chỗ, còn là năm 1925. Lúc ấy, Trung Sơn tiên sinh vừa mới mất, chính phủ Quốc dân mới thành lập. Lúc ấy, Tạ Chủ tịch nắm tay Lục Trọng Lân nói.
– Trọng Lân, con là học sinh ta đắc ý nhất, niềm tin đối với chủ nghĩa Tam Dân cũng là kiên định nhất. Bây giờ đi gánh vác trọng trách, đối mặt đủ loại gian nan hiểm trở, con liệu có tin tưởng?
Anh lúc ấy tuổi trẻ mà hăng hái, trong lòng tràn ngập kính ngưỡng với thầy Tạ, ánh mắt sáng quắc, ngẩng đầu ưỡn ngực.
– Có ạ! Học sinh giờ đi, không thắng lợi mà quay về, đó là da ngựa bọc thây, chết trận chiến trường!
Nhưng, anh không thắng lợi, cũng không chết trận, mà là giống như con chuột, từ trên chiến trường chạy trốn!
Quân đội bị anh bỏ lại, toàn quân bị diệt ở yếu tắc Tây Khẩu!
Người bỏ anh lại đường làm quan rộng mở, thành anh hùng dân tộc, biểu tượng kháng Nhật!
Mà cha người đó, thầy Tạ của anh, chưa từng xuất hiện, không một câu một chữ quan tâm anh chết hay sống!
…
Lục Trọng Lân nhoẻn miệng cười với Tạ Chủ tịch.
– Học sinh vẫn nhớ Chủ tịch. Sau khi từ Quảng Châu chuyển đến Nam Kinh, vài lần muốn đi bái kiến ngài, nhưng bởi vì cô phụ kỳ vọng của thầy, vẫn không có mặt mũi gặp ngài. Lúc này đây, học sinh đặc biệt yêu cầu đi theo Uông Viện trưởng đến Chaha’er, chính là muốn gặp ngài và Tam gia, thăm hỏi các ngài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...