Tạ Viễn nghe nói như thế, gật gật đầu.
– Người này hôm nay đang ở đây, trạch nhật bất như chàng nhật, phụ thân muốn gặp hắn bây giờ không?
thuận theo tự nhiên, muốn làm là làm không cần lựa ngày.
…
Lý Hổ lão đại không vui lầu bà lầu bầu với Bạch sĩ quan. – Hắn tìm bố… Ta có chuyện gì? Ta đang muốn trở về… cha hắn không phải đến đây sao, sao không bồi cha hắn?
Lúc này hắn chỉnh lý chỉnh tề, vạt áo sơ mi ngắn tay bỏ vào quần dài, dùng một cái thắt lưng buộc ngay ngay ngắn ngắn. Ngay cả tóc đều thoa keo một lần nữa, chải vuốt đến một sợi không rối. Cố gắng cau mặt, hòng làm ra một bộ khí thế trang nghiêm, nhưng giọng lại nổi lơ lửng chột dạ.
Bạch sĩ quan mặt đỏ tim đập không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu, ấp a ấp úng nó.
– Tư lệnh nói có chút việc, chậm trễ ngài một chút…
Cửa vừa mở ra, Lý Hổ tức thì choáng váng.
Bạch sĩ quan đã xoay người chạy trối chết, chỉ còn lại Lý Hổ đứng ở cửa, độc nhãn mở rất tròn, ngốc ngốc nhìn về phía lão giả trường sam trên sô pha tay nắm quải trượng, điệu bộ mười phần.
Đối phương cũng đang trợn tròng mắt, vài sợi râu màu xám trên cằm không gió mà động, hiển nhiên là cực kinh hãi!
Chỉ có Tạ Tướng quân thần sắc bình tĩnh, tại trước khi Lý Hổ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một bước ôm vai Lý Hổ trước, kéo hắn vào cửa.
– Cha, vị này chính là đại biểu đảng Cộng Sản Liên kháng trú phái, Lý Hổ Lý Chủ nhiệm. Lần này quân ta tại Đa Luân đạt được thắng lợi to lớn, toàn dựa vào mưu đồ của Lý Chủ nhiệm.
Lý Hổ trên mặt xanh, đỏ, trắng luân phiên biến đổi, thật giống tuyệt kỹ trong kịch — biến sắc. Hắn phản ứng lại, liền lập tức thử tránh thoát cánh tay Tạ Viễn, chạy trối chết.
Nhưng cánh tay trên vai kiên định hữu lực, cùm chặt hắn, nhất thời tránh thoát không được. Lý Hổ sốt ruột, mặt đỏ lên, giãy cổ quát.
– Đ cha ngươi! Buông bố ra, bố còn có việc!
…
Chòm râu Tạ chủ tịch run run càng thêm lợi hại, ngay cả hai tay vịn trên quải trượng cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Tạ Tướng quân vẻ mặt dường như không có việc gì, chỉ đem tay từ trên vai trượt xuống, dùng sức nhéo mông Lý Hổ một cái, nghiêng đầu đè thấp giọng nói.
– Câm miệng, lúc mặc quần áo ngoan ngoãn nói chuyện chính sự.
Hắn quay đầu, thần sắc nghiêm túc khẩn thiết, nghiêm trang nói với Tạ Chủ tịch.
– Cha, Lý Chủ nhiệm thật là một nhân tài. Con và hắn quen biết nhiều năm, luôn luôn rất coi trọng nhân phẩm và năng lực của Lý huynh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...