Lý Hổ ở bệnh viện mặt trận nhận một hồi chữa trị, vài ngày sau, mắt trái hắn băng một miếng vải gạc về tới Tam Dương trấn.
Ngày đi, Tạ Viễn không xuất hiện. Ngược lại là Lý sư tàn quân lúc ấy đi theo hắn, mạng lớn sống sót bị bắt đều được thả ra cùng hắn.
Lý Hổ trong lòng thực bình tĩnh. Bắt đầu từ khoảnh khắc trốn lên ca-nô, hắn đã lựa chọn vận mệnh của mình.
Hắn là người nhất định phải ở trong loạn thế kiếm ăn!
Sống thì sẽ báo thù, sẽ lăn lộn đến phong sinh thủy khởi!
làm việc gì đó trong thời gian ngắn phát triển rất nhanh, lớn mạnh hoặc có hiệu quả ngoài dự đoán.
Nếu là nửa đường chết, đó cũng là kết cục trong dự liệu.
Hắn không suy nghĩ tiếp về Tạ Viễn nữa. Giờ bản thân mọi thứ không bằng người, nghĩ cũng vô dụng!
…
Ngày 4 tháng 7 năm 1926, chính phủ quốc dân Quảng Châu ban bố “Tuyên ngôn Bắc phạt”. Ngày 9, quân cách mạng quốc dân ở trước Quảng Châu tuyên thệ khi xuất quân, chiến tranh Bắc phạt chính thức bắt đầu!
Ta không hy sinh, quốc sẽ trầm luân,
Ta không đổ máu, dân chẳng an bình.
Quốc đã trầm luân, nhà ai còn tồn,
Dân không an bình, dân ai còn sống.
Ôi tướng sĩ ta, thề ngươi trung thành,
Chủ nghĩa Tam Dân, hồn của cách mạng.
Ôi tướng sĩ ta, cùng phú đồng cừu!
[ Thơ tuyên thệ trước khi quân cách mạng quốc dân Bắc phạt xuất quân]
Ngày 1 tháng 8, Tây Khẩu cứ điểm quan trọng.
Tạ tư lệnh đối với Quân trưởng quân I Lục Trọng Lân nói.
– Trọng Lân huynh, lần này bộ ta nếu có thể xông ra vòng vây cùng quân Bắc phạt nội ứng ngoại hợp, mở ra đường đi, vòng vây Tây Khẩu liền có thể giải, cục diện Bình Tân cũng sẽ lập tức biến chuyển! Anh ở lại áp chế trận, nhiệm vụ gian khổ! Tạ mỗ chỉ có một nhắc nhở, vô luận như thế nào, cũng không được bỏ yếu tắc! Không biết Trọng Lân huynh có quyết tâm tin tưởng này hay không?!
Lục Trọng Lân hai chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực.
– Xin tư lệnh yên tâm, Lục mỗ quyết không phụ anh nhờ vả! Lục mỗ còn một ngày, yếu tắc liền còn một ngày!
Tạ tư lệnh vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt chân thành.
– Tốt! Tốt! Tôi quả nhiên không nhìn lầm Trọng Lân huynh! Tôi anh tuy rằng tính tình bất đồng, gặp chuyện cách nhìn có nhiều cái khác nhau, nhưng Tạ mỗ vẫn biết rõ, chỉ có anh, mới là thật trung với quốc phụ, trung với chủ nghĩa Tam Dân! Cho nên, thời khắc mấu chốt, Tạ mỗ liền đem hết thảy đều phó thác cho Trọng Lân huynh!
…
Ngày 14 tháng 8, Tây Khẩu cứ điểm quan trọng.
Lục Trọng Lân ngẩn ngơ đứng ở trong chiến hào, bề ngoài luôn luôn sạch sẽ đã trở nên lôi thôi lại dơ bẩn. Dõi hết tầm mắt, nơi nơi đều là cờ xí liên quân Trực Phụng.
‘Viện quân còn chưa đến, cứ điểm sợ là khó thể chống đỡ!’
Một phát đạn pháo bay tới, Mai Cửu nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm anh nhào xuống đất.
Đạn pháo rơi vào chiến hào liên tiếp, vài đoạn thân thể theo tiếng nổ mạnh bay lên trời. Các sĩ binh đều đã chết lặng, chỉ là thờ ơ liếc mắt qua bên kia. Hai người mặt xám mày tro đứng lên, nhìn lẫn nhau, Mai Cửu có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng sâu đậm trong đôi mắt phủ đầy tơ máu của Lục Trọng Lân.
– A Cửu, mình có lỗi với cậu. Nếu cậu có thể trốn… thì nhanh chóng chạy thoát thân đi! Mình ngăn cản cậu báo thù, hiện tại không thể lại liên lụy cậu cùng chết!
Mai Cửu vẫn là mặc áo dài, cho dù gặp phải tuyệt cảnh, y vẫn khuôn mặt bình tĩnh như cũ, thản nhiên lắc lắc đầu.
– Tôi vẫn là câu nói đó. Nếu cậu trốn, tôi che chở cậu đi suốt đêm. Thiên quân vạn mã không thể, hai người vẫn có thể thử một lần. Nếu cậu không đi, tôi đây cũng chẳng muốn đi.
ý Mai Cửu nhiều người (cả đoàn đội) thì chạy trốn không được, nhưng nếu chỉ hai người thì có thể có cơ hội. Về cách xưng hô, lúc này Trọng Lân & Mai Cửu đã thân nhau hơn một nên mình để là cậu-mình.
– A Cửu!
Mai Cửu cười cười.
– Trong loạn thế, tử sinh chính là một hồi sự thế này! Ta lấy tính mạng của người khác, người khác cũng có thể lấy tính mạng ta, tử sinh do trời đi.
Đúng lúc này, một lính truyền tin vội vàng nôn nóng xông tới phía Lục Trọng Lân.
– Báo… Báo cáo Quân trưởng! Vừa mới thu được tin tức, Tư lệnh hắn… Hắn đã dẫn bộ rút lui tới Chaha’er Bình Viễn! Hôm qua, hắn ở Bình Viễn thệ sư, toàn quân gia nhập Trung Quốc Quốc Dân đảng, bố trí quân Cách mạng Quốc dân Quảng Châu, tham dự Bắc phạt!
tuyên thệ trước khi xuất quân.
Lục Trọng Lân trong đầu “Ầm” một tiếng sấm vang dội! Một lúc lâu sau, anh mới cứng ngắc xoay đầu đi, nhìn những người xung quanh.
Ánh mắt đến chỗ nào, đều là một mảnh tuyệt vọng!
Viện quân sẽ không đến đây! Bọn họ bị bỏ lại rồi!
…
Trong đêm tối, Lục Trọng Lân nói với Mai Cửu bên cạnh.
– Lần này, nếu chúng ta có thể còn sống chạy thoát, thì đi nương tựa thầy Uông Tinh Vệ. Thầy ở trong chính phủ Quốc dân đức cao vọng trọng, có ông ấy giúp, chúng ta mới có cơ hội báo thù!
Ngày 15 tháng 8, cứ điểm quan trọng Tây Khẩu phá.
Chú thích:
Chiến tranh Bắc phạt (1926 – 1928): Là chiến tranh thống nhất TQ dưới sự lãnh đạo của chính phủ Quốc dân Trung Quốc Quốc dân đảng do Tưởng Giới Thạch làm Tổng tư lệnh.
Bộ I: Bắc Bình mộng hoa. Duyên khởi
.Hoàn.
Quyển 2
Chaha’er Phong Vân: Bình Tụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...