Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Bài dàn nhạc đang tấu lúc này, là bài người Tây Dương khi nhảy thích nhất, tên phiên dịch nhưng lại cũng bỡn cợt, tên là “Quả phụ lẳng lơ”.

Tạ Lý hai người ôm nhau đứng ở giữa sàn nhảy, đều là vóc dáng cao gầy chân dài cao thẳng, một người là lễ phục mau đen phẳng phiu, người còn lại là quân trang dây bốt buộc dây lưng. Rất nhiều đường nhìn tập trung vào hai người, cũng có thục nữ yểu điệu lấy tay che miệng đối bên này cười tủm tỉm.

Đèn treo thủy tinh đỉnh đầu lóng lánh rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt Tam thiếu gia, mắt hắn lấp lánh tỏa sáng.

Lý Hổ chỉ cảm thấy một trận tâm hoảng khí đoản, bỗng muốn chạy trối chết. Nhưng cánh tay ôm eo vô cùng hữu lực, nắm chặt hắn không buông, bên tai là tiếng cười trầm thấp của cầm thú kia.

– Việc không thể gặp người hai ta đều làm rồi, nhảy có một cái còn thẹn thùng?

hoảng hốt, tim đập dồn.

Hai người bốn cái chân dài, đi theo làn điệu di chuyển bước chân, lại không thập phần nhịp nhàng. Lý Hổ sẽ thường xuyên giẫm mạnh lên chân Tam thiếu gia, Tam thiếu gia bị đạp đau, liền nhíu lông mi dạy bảo hắn.

Hai người đi theo làn điệu vui vẻ mà lại du dương, ánh đèn rực rỡ rắc xuống, giống như ánh trăng màu bạc đổ xuống cả mặt đất trong sàn nhảy.




Qua đêm khuya, hai người bọn họ mới từ trong khách sạn đi ra.

Khác với cái ấm áp bên trong hoàn toàn, bên ngoài gió đang thổi mạnh lạnh thấu xương, trắng xoá một vùng.

Đoàn Bí thư không biết đến đây khi nào, đợi ở trên xe nhìn thấy hai người đi ra liền từ trên xe hơi xuống, nghênh đón Tam thiếu gia gật đầu một cái.

– Thiếu gia, xong rồi.

Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, vừa nói chuyện liền thở ra một hơi khói trắng. Tam thiếu gia nghiêng đầu, nói với Lý Hổ.

– Đi, mang ngươi đi gặp một người.

Hắn bộ tịch mười phần, nét mặt là cái bộ tựa tiếu phi tiếu. Tên thanh niên nhiệt tình bướng bỉnh vừa rồi trong khách sạn kia như thoáng cái đã biến mất, không có lý do, Lý Hổ cảm thấy trong lòng hơi hơi có chút lo.



Dưới sàn căn phòng, Ngô Phó Tổng lý nằm co thành một cục.

Gã là bị người từ trong toa hành khách xe lửa kéo thẳng ra, bởi vì đã chuẩn bị đi ngủ, cho nên còn thay áo ngủ. Người nắm gã nhìn gã đông lạnh đến không xong, mới tùy tiện cho gã một cái áo khoác ngoài.

Tam thiếu gia vừa vào cửa, liền nhíu mày.

– Nói đi mời Tổng lý các hạ, sao có thể thô lỗ thất lễ như vậy?! Lập tức mang lò lửa vào, pha hai ly trà nóng.

Ngô Phó Tổng lý vốn là bự mập trắng, giờ phút này sắc mặt đã phát xanh. Gã tọa xe riêng mới vừa ở trạm đồi nhỏ dừng lại thêm nước, một đám quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng cứ như vậy xông lên xe, tại trước mắt bao người kèm hai bên đưa gã đi.

Bọn vệ sĩ muốn ngăn cản, ngay tại chỗ liền bị bắn thành tổ ong!

Gã vốn trong thất kinh còn ôm một tia may mắn, đợi đến khi nhìn thấy Tam thiếu gia, tâm liền rớt đến đáy cốc.


Tam thiếu gia nhìn thấy bộ dạng này của gã, liền trấn an cười cười.

– Ngô Tổng lý không cần kinh hoảng, đều là cấp dưới làm việc không biết đúng mực, mất cấp bậc lễ nghĩa. Tôi là bảo bọn họ lễ lễ độ độ mời ngài lại đây, muốn hỏi thăm ngài chút việc.

Lúc này, lò lửa đưa lên, còn có lính cảnh vệ đưa lên hai ly trà nóng.

Ngô Thu Phố run cầm cập nâng chung trà lên, hớp một miếng, mới nói được ra lời.

– Tạ Tư Chính, cậu… cậu đây là muốn làm cái gì? Ta… Ta dù sao cũng là Phó Tổng lý Chính phủ Nội Các!

Tam thiếu gia gật gật đầu.

– Tạ mỗ hướng đến tôn trọng Tổng lý các hạ, chỉ là thời kì đặc biệt, sự tình khẩn cấp, bất đắc dĩ mạo phạm. Tôi biết ngài công vụ bận rộn, cho nên liền không vòng vo. Lần này mời ngài đến, là muốn hỏi ngài một chuyện… Ngài lần này cùng Trương Tác Lâm Trương Đại soái đi hiệp thương, đã đạt thành hiệp nghị gì?

Ngô Thu Phố tay run lên, nước trà đều vẩy ra.

Gã run cầm cập lắc lắc đầu.

– Tạ Tư Chính cậu hiểu lầm. Lần này là ta đại biểu chính phủ đi khảo sát chính vụ Đông Bắc, bố trí chặt chẽ, cũng không có gặp mặt Trương Đại soái.

Tam thiếu gia cười cười.


– Tạ mỗ nếu không biết nguồn gốc, cũng sẽ không suốt đêm làm phiền ngài xa giá, chúng ta cần gì phải ở trong này vòng vo chứ.

Dừng một chút, hắn còn nói thêm.

– Có lẽ là vừa rồi binh lính rất thô lỗ, dọa ngài quên mất. Thôi được, người đâu, nhắc nhở một cái cho tổng lý các hạ.

Hai lính cảnh vệ cao lớn vạm vỡ lôi một người từ bên ngoài tiến vào. Người nọ gầy teo nhỏ nhỏ, còn mang theo một cặp kính, lại là Bí thư bên cạnh Ngô Phó Tổng lý.

Tam thiếu gia tựa tiếu phi tiếu nói với lính cảnh vệ.

– Tổng lý các hạ quý nhân hay quên chuyện. Xin mời vị tiên sinh này giúp ông tỉnh tỉnh thần!



Người nọ giãy dụa như con gà con đạp nước không đáng nhắc tới. Trước mặt Ngô Phó Tổng lý, lính cảnh vệ hai ba cái liền lột đi quần áo bên ngoài của y, chỉ còn một lớp nội y mỏng manh. Y bị tha đi ra ngoài cột vào một cái cây hòe già trụi lủi trong tuyết, một lính cảnh vệ xách tới thùng nước, hướng đầu hắt hết vào người y.

Ngô Phó Tổng lý bị lính cảnh vệ đè ở cửa sổ nhìn, giờ phút này liền hai chân mềm nhũn, sém chút nữa tiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận