Mai Cửu gia mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt Ngô Phó Tổng lý, đè vành mũ phớt cúi đầu, một đôi mắt phượng ẩn vào bóng mũ.
Ngô Phó Tổng lý là vị thân sĩ hình thể phúc hậu, bởi vì lải nhải oán giận một thời gian dài, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi mỏng dày đặc, không thể không từ trong túi lấy ra một tấm khăn tay trắng như tuyết lau mồ hôi, còn vừa không chịu tạm dừng.
– Đồ vô dụng lừa đời lấy tiếng! Tao tốn nhiều tiền như vậy mời mày, kết quả chuyện không thành, trái lại dẫn phiền toái lớn như vậy tới cho tao!…
Trong lòng y cũng rất khó hiểu, nhưng cũng không chịu phân biện giải thích, vì thế chỉ đứng ở đó im lặng không lên tiếng.
Mãi đến khi Ngô Phó Tổng lý nói.
– Bây giờ mày suốt đêm cút khỏi Bắc Bình ngay cho tao, đừng bao giờ về đây nữa! Nếu mày lộ ra một chút tí xíu tin tức, làm tao liên lụy vào, tao liền giết sạch già trẻ cái gánh hát của mày…
Nói đến đây, Ngô Phó Tổng lý đột nhiên dừng tiếng lại. Bởi vì, có hai ngón tay dài nhỏ lặng yên không một tiếng động đột nhiên để ở cổ họng lão, ở giữa hai ngón tay đó, chớp lên một vệt sắc bén nho nhỏ…
Chỉ nghe Mai Cửu lạnh lùng nói. “Ông yên tâm, tôi đã tiếp đơn làm ăn này, thì nhất định sẽ có cái giao đãi.”
mình nghĩ trong câu này là lời giải thích.
Y ném một tờ séc mỏng manh lên mặt Ngô Phó Tổng lý. “Đây là tiền đặt cọc ông đưa. Lý Hổ tôi chiếu sát, nhưng nếu ông đụng đến người bên tôi một cọng lông tơ, tôi liền… làm thêm một tờ đơn miễn phí cho ông!”
đối chiếu, nhắm (mục tiêu).
.o.
Nếu không phải tin tức của Hạ Cửu môn truyền ra, ai cũng sẽ không nghĩ đến Mai Cửu gia – sát thủ thần bí nhất thành Bắc Bình, ẩn thân trong một gánh hát tam lưu làm nhạc công.
Lục Trọng Lân cùng Lý Hổ mang theo đội ngũ quân cảnh, binh chia làm hai đường, trước sau bọc đánh. Nhanh như hổ đói vồ mồi vọt vào địa giới của Mai Cửu, lại sớm là người không phòng trống, chỉ thấy một cây đàn nhị trong phòng, đoan đoan chính chính đặt ở trên bàn.
Vì thế chỉ có mang hết thảy trai trai gái gái sợ hãi trong gánh hát về thẩm vấn.
Lục Trọng Lân là tra hỏi quy củ, không hề tra tấn, chỉ cần những người đó nói, Mai Cửu hiện giờ ở nơi nào, có đồng lõa khác hay không.
Đây chỉ là gánh hát nhỏ đi khắp giang hồ bán nghệ, ngay cả một giác nhi bản lĩnh cũng không có, cả đám cũng chưa từng gặp thế diện nhiều, làm sao nói rõ ràng được, chỉ biết liên tục không ngừng rơi lệ kêu oan.
cách gọi diễn viên xuất sắc trong giới kinh kịch.
các mặt của xã hội.
Lý Hổ liền tẫn chức trách Tham mưu trưởng của mình, nói với Lục Trọng Lân.
– Dùng đại hình trước. Dùng xong rồi vẫn còn không có người thú, hẳn chính là không biết thật. Vậy toàn bộ định tội danh cường đạo, tìm ngày bắn chết, chờ xem tiểu tử đó có thể tới cướp pháp trường hay không!
Hắn vừa thốt ra lời này, Lục Trọng Lân ánh mắt nhìn hắn, giống như là nhìn một đống phân mới!
– Trọng Lân tuân theo di chí Trung Sơn tiên sinh, bình sinh chí hướng đó là thành lập một Trung Quốc hiện đại… Phải bình đẳng cộng hòa, giàu mạnh phấn phát… Không thể buông thả một người xấu, cũng không thể oan uổng một người tốt… xem mạng người như cỏ như vậy, chẳng lẽ không phải là hành vi hung bạo của thổ phỉ!
Hắn thao thao bất tuyệt nói một trận đạo lý lớn xong, liền không thèm liếc Lý Hổ một cái phất tay áo bỏ đi.
.o.
Lý Hổ sai người mở ra cửa lao, đem hoa đán đương gia của gánh hát xách ra.
Đó là nha đầu mười tám mười chín tuổi, đối với quân gia một thân phẳng phiu quân phục sợ tới mức không ngừng lun rẩy lẩy bẩy, liên tục câu cầu xin tha thứ đều nói không lưu loát.
– Tên gọi là gì?
– Lan… Lan Hương ạ…
Lý Hổ rút ra súng lục, dùng nòng súng nâng cao cằm của nàng, nở nụ cười một chút.
– Bộ dạng rất tốt. Xem Cửu gia nhà ngươi nhẫn hay không nhẫn tâm đây.
Hắn mang theo Lan Hương trở lại gánh hát hiện đã không có một bóng người, vào sương phòng Mai Cửu.
– Ngồi.
Cùng nha đầu khóc sướt mướt kia mặt đối mặt ngồi xuống, trước mặt còn đặt một ấm trà.
– Cửu gia cũng đi ra ngồi đi. Lan Hương, rót ba ly trà. Ta uống xong ấm trà này, Cửu gia còn không ra… Vậy chỉ có xin lỗi.
…
Chớp mắt ấm trà thấy đáy, Lý Hổ lấy khẩu súng ra,“cách” mở chốt, nhắm ngay đầu co thành một đoàn Lan Hương…
Đúng lúc này, một người từ trong bóng tối đi ra, cầm lên cái ly.
Chú thích:
Cách gọi diễn viên trong kịch kịch.
Sinh, đán là cách gọi người diễn kịch.
Sinh (kép) là sắm vai nam, bao gồm cả trung niên. Chủ yếu đóng vai vua chúa già trẻ đến nho nhã văn nhược.
Tiểu sinh: sắm vai nam khôi ngô tuấn tú.
Võ sinh (kép võ): sắm vai chiến tướng dũng mãnh, lục lâm anh hùng.
Hồng sinh (kép đỏ): chỉ vai nam trung niên (thường mang râu) chỉ ngón tay kết hợp mặt đỏ.
Oa oa sinh (kép đồng): sắm vai trẻ em.
Đán (đào): sắm các loại vai tuổi, tính cách, thân phận khác nhau.
Thanh y (chính đán – đào chính): nữ đoan trang thanh nhã.
Hoa đán: Thiếu nữ ngây thơ hoạt bát hoặc thiếu phụ tính cách chua ngoa.
Võ đán (đào võ): sắm vai tinh thông võ nghệ.
Lão đán (kép già): vai bà lão.
Thải đán (đào hề): vai nhân vật hài hước gây cười trong kịch hài.
Tịnh hành: sắm vai nam.
Đồng chuy hoa kiểm (vai nịnh chính): Trung thần lương tướng trang nghiêm.
Giá tử hoa kiểm (vai nịnh phụ): Lục lâm thảo mãng anh hùng hoặc gian thần.
Võ tịnh: Hãn tướng hoặc linh tiên yêu quái trong thần thoại.
Nhị hoa kiểm: sắm vai một ít kẻ cùng hung cực ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...