Hà Nội.
Trên giường bệnh bệnh viện Giáo hội, Mai Cửu im lặng nằm, y nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, môi nhạt như màu nước. Trong mắt Lục Trọng Lân, y như một đóa hoa mai từ đầu cành rơi xuống, tinh mỹ, lại yếu ớt như vậy.
– A Cửu …
Anh ở trong lòng nức nở một tiếng. A Cửu của anh, A Cửu hận không thể ngậm trong miệng, không để y bị chút nửa ủy khuất, cứ như vậy hấp hối nằm ở đây.
– Đều do mình vô dụng…
Anh lặng lẽ vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm qua hai gò má A Cửu, sợ làm y đau tỉnh, chỉ dám hư hư, cách khuôn mặt vẫn còn nửa tấc.
Ngón tay chậm rãi một chút lướt qua ngũ quan A Cửu, anh cứ như vậy bình tĩnh nhìn, nghiến răng nghiến lợi nhìn, muốn đem mỗi một cọng lông tóc, mỗi một nốt ruồi nhỏ, mỗi một tấc da thịt A Cửu đều ở trong lòng khắc ra, nhớ kỹ cả đời!
…
Trời lấp lánh đen, hai mắt anh vì dùng sức quá độ, đau mãi vào trong lòng …
Cửa có người nhẹ nhàng gõ hai cái, một người trẻ tuổi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vói vào nửa đầu.
– Bí thư trưởng, cần phải đi.
Anh cũng không quay đầu lại nâng lên tay lên, tùy ý phất phất. Người trẻ tuổi ngẩn người, rốt cục vẫn lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép lại cửa.
Lục Trọng Lân ở trong lòng nói với Mai Cửu.
– A Cửu, mình phải đi… Đi Nhật Bản, là nơi cậu cừu hận nhất … Không thể không đi… Hiện tại, mình không có con đường khác.
Trên giường bệnh, A Cửu vẫn yên bình nằm ở đó. Y bị thương quá nặng, mổ dùng thuốc mê, bây giờ vẫn còn không có cảm giác. Nếu là có, y tất nhiên sẽ kiên quyết tiến hành phản bác, thật giống như quá khứ vô số lần tận tình khuyên bảo vậy.
– Đường là chính mình đi, chỉ cần bản thân không buông tha, vĩnh viễn đều có đường có thể đi!
Anh ở trong lòng thở dài, một trăm lẻ một lần giải thích với A Cửu.
– Nhưng mà họ Tạ thật phá hỏng con đường của mình! Hắn ta vu hãm mình tất cả, Trùng Khánh bên kia sẽ không bỏ qua mình! Uông Viện trưởng còn, bọn họ còn không dám đụng đến mình, Uông Viện trưởng đi, mình không thể không đi theo … Nếu không, liền thật sự là chỉ còn con đường chết!
A Cửu trước mắt vẫn không nhúc nhích nằm ở đó, không thể cãi lại. Nếu không, anh biết A Cửu nhất định lại sẽ nói.
– Hiện giờ là loạn thế, bên Trùng Khánh không có nhiều tinh lực như vậy tới truy cứu cậu, chỉ cần chúng ta mai danh ẩn tích, tránh xa xa, bọn họ có thể làm gì cậu?! Lùi lại một bước, cùng lắm thì, chúng ta liền vào Cộng đi! Chỉ cần là người đánh Nhật Bản, ta xem Cộng Sản đảng, Quốc Dân đảng cũng không có gì khác nhau, dù sao đều là người Trung Quốc.
Mỗi khi đến đó, anh sẽ liền đuối lý, trả lời không được. Chỉ đành chật vật giãy dụa nói.
– Đến lúc đó … Mình cũng không là cái gì… Đời này, cũng đừng muốn báo thù, từ trên người họ Tạ lấy lại công đạo…
Anh càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì biết tuy A Cửu không nói lời nào, nhưng ánh mắt là đang trách cứ anh.
– Người Nhật Bản giết nhiều đồng bào như vậy, huyết hải thâm cừu này cậu không đi nhớ, lại rối rắm chút ân oán của bản thân… Tống tử, cậu nghĩ khác rồi!
Anh ở trong lòng nghẹn ngào một tiếng.
– A Cửu, mình không phải cậu… Mình kém cậu… Mình nghĩ không ra… Cậu tha thứ cho mình, mình là kẻ bất lực không tiền đồ!
Cửa lại truyền đến hai tiếng đập cửa. Lại không đi, liền đuổi không kịp phi cơ của Uông Viện trưởng.
Lục Trọng Lân dụi dụi con mắt, ở giường đầu cúi người xuống, dùng miệng, nhẹ nhàng dán lên cái trán Mai Cửu.
Nụ hôn này, bỗng tại trên trán khoảng nửa tấc, dừng lại hồi lâu, chung quy không rơi xuống.
A Cửu là cao thượng tốt đẹp như vậy, anh quả thực không xứng đáng chạm vào!
…
Rốt cục, Lục Trọng Lân thẳng người, cầm lấy mũ dạ đội lên đầu.
– A Cửu, mình đi. Tha thứ mình để cậu ở đây, bởi vì nơi muốn đi, là nơi cậu tuyệt đối không muốn đặt chân … Thỉnh tin tưởng mình, mình và cậu giống nhau, cũng thật sâu yêu quốc gia này! Nhật Bản quá mạnh, chúng ta không phải đối thủ, hợp tác lại có thể đổi được một cơ hội thở dốc. Mình làm như vậy, cũng là vì thay dân tộc này, giữ lại một ít mầm móng… Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đến lúc đó, cậu sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Anh xoay người, đi về phía cửa, không ngoảnh lại.
Trên giường bệnh, Mai Cửu vẫn lẳng lặng nằm.
Giờ phút này trăng vừa mới mọc lên, có ánh sáng lành lạnh chiếu vào hai gò má y, thoạt nhìn, giống như một vệt nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...