Cuộc Đời Của Siêu Quậy
“ Giỏi gớm”- hắn lại chen vô câu thứ hai, cạnh khóe nó.
“ Mình thách cả hội tụi nó luôn đó. Dám đụng đến cậu thì không yên với mình đâu. Mình dư sức chơi với bọn nó”- nó lại la oang oang lần thứ ba.
“ Khỏe gớm”- hắn lại chen vô câu thứ ba, cạnh khóe nó.
Dường như lần này nó không chịu đựng nổi hắn nữa nên đã quay ngoắt lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
“ Anh sao vậy. Sao cứ leo vô họng người ta ngồi hoài vậy. Tui bực mình anh rồi đó. Lần nữa thì đừng trách”
“ Chứ ai bảo cô khua môi múa mép giỏi quá làm gì chứ. Nếu tôi nói là tôi có thể giúp được cô thì sao? Cô có đòi giết tui nữa không”- hắn hỏi nó
“ Thật không? Vậy thì tốt quá. Có tin gì báo tôi biết nghen.”- nó vui mừng nói với hắn
“ Hades…à không. Tử Thiên à! Mình không muốn cậu xảy ra chuyện gì đâu. Cậu đừng tìm bọn nó. Được không?”- Tử Kỳ lo lắng cho nó.
“ Yên tâm. Không sao đâu mà. Cậu khỏe chưa. Mình đi chơi nha. Tớ muốn ăn spaghetti hải sản quá.”- mắt nó sáng rỡ lên vì ăn
“ Đi chơi cái đầu của cô ấy. Lát nữa phải về trường bây giờ. Bộ cô muốn bị bà Hiệu Trưởng già đó cho đứng ngoài nắng lắm hả?”- hắn luôn là người tạt cho nó gáo nước lạnh
“ À quên. Vậy thôi. Bữa khác mình đi nha Tử Kỳ. Bây giờ mình chỉ ở chơi một lát thôi rồi về à.”
“ Vậy thôi. Mình ra ngoài Bar chơi đi”- Nhã Quyên lên tiếng
“ Úi trời. Nãy giờ cô mới chịu lên tiếng đấy hả tiểu thư Nhã Gia Gia”- nó nói khích Quyên.
“ Mấy người dành nói hết có cho tui nói tiếng nào đâu”- Quyên có vẻ rất bực bội
Tất cả mọi người đều bướ ra ngoài để chơi. Năm đứa nó ngồi chung một bàn ( nó,hăn,Tử Kỳ, Quyên và Zeus). Có phục vụ bước đến hỏi
“ Ông chủ và khách của ông dùng gì ạ”
Nhưng rất tiếc tiếng nhạc đã át cả giọng nói của anh bồi bàn nên chuyện hắn là ông chủ ở đây vẫn chưa có cơ hội để mọi người biết
“ Ê Thiên. Quán này cũng đẹp đấy chứ. Phục vụ cũng toàn là trai đẹp không thôi, chắc ông chủ đẹp trai phải biết. Không biết là ai nhỉ?”
Có cơ hội rồi, suy nghĩ vừa thoáng qua đầu là hắn liền mở miệng ra để nói về chuyện quán Bar này là của mình thì có một giọng nói nữ vang lên
“ Anh nhớ phải bo thêm cho em đó nha”
Tiếp nối theo sau là giọng nói ngọt ngào mà sắc lẹm của nó
“ Thằng chủ của quán Bar này là thằng nào vậy. Trong đây cũng có kiểu gái như vậy sao”
Hắn tiu nghỉu im lặng. Không dám hé môi nửa lời chuyện hắn là chủ. Cuối cùng bồi bàn cũng mang thức uống đến cắt đứt những đoạn hội thoại, những suy nghĩ trong đầu của 5 con người này. Tử Kỳ và Quyên thì vẫn uống như cũ là Win Vermouth và Bourbon, Zeus thì chỉ uống được Chivas 18,
Còn hắn và nó thì uống Tequila và Rosemint Gin- đây là một loại rượu nhẹ có vị hoa hồng và bạc hà. Gọi nó là rượu vì nó được pha chế cùng Gin
Nó với tay lấy ly của Tử Kỳ và tráo với ly của mình kèm theo một câu nói lo lắng làm hắn ngứa mắt
“ Biết ngay là thế nào cậu cũng uống cái này mà. Bình thường thì không sao nhưng giờ cậu đang bệnh thì không được uống nó. Uống cái này đi, mình kêu cho cậu đó vẫn có rượu trong đó nhưng nhẹ hơn nên chắc uống không sao đâu”
“ Nhưng mà ly của mình nặng lắm nên cậu không uống được đâu”- Tử Kỳ giật lại ly trên tay nó
Nó cương quyết không nghe mà vẫn cứ giữ lấy uống. Tính nó là bướng thế đấy nhưng thật ra mà nói thì nó uống được rượu chỉ có điều là tửu lượng không được cao nên nó sợ không làm chủ được mình vì thế mới không thích uống rượu thôi. Cả đám tụi nó đứng dậy chuẩn bị đi về, nó lên tiếng
“ Zeus. Em giúp Thiên Bảo tìm ra bọn đó cho chị nghen. Tìm được thì gọi điện báo chị biết. Chị đi đây”- nó quay lại dặn dò Zeus
Xe đưa ba đứa nó về lại chỗ cũ, ba đứa nó lại hì hục trèo tường vào nhưng khó khăn hơn nhiều. Cũng phải thôi vì trời đã bắt đầu tối rồi mà hắn thì lại có tật ở mắt khi trời tối, không có điện nên vì thế ánh mắt quan sát sắc bén của hắn cũng đã mất tác dụng. Cả Quyên và hắn chỉ còn biết trông chờ vào nó nhưng nào có ai ngờ niềm hi vọng đó lại vụt tắt nhanh đến như vậy đâu chứ. Khi nó được giao nhiệm vụ là phải làm người dẫn đường đưa cả đám về lại ký túc xá mà không bị ai phát hiện ra. Lúc nó nhảy khỏi tường rơi xuống đất đã đè lên một thứ gì đó mềm mềm, êm êm như nệm vậy. Nó cứ nghĩ là ai lót nêm cho tụi nó nên nó hô to để hai nười kia nhảy xuống. Khi cả hắn và quyên nhảy xuống thì nó cũng vừa đúng dậy, nó quay lưng lại nhìn và la to
“ Á…á…á. Cái bàn tọa của ai vậy trời."
Hắn phải bịt miệng của nó lại nếu không chắc cả trường biết quá. Hắn nhìn kĩ lại thì cung may là người này đã ngất xỉu nhưng…
“ Ơ…sao mà quen quá”- hắn lầm bầm
“ Nói gì vậy. Biết ai không?”- nó hỏi hắn
Hắn con đang nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ này và cuối cùng cũng nhớ ra liền nắm tay 2 đứa nó chạy
“ Mau chạy đi không là chết cả lũ bây giờ. Bà già mà cô vừa đè lên là bà già lựu đạn - .........................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...