*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Đại phu đến rồi lại đi, trong phòng là bầu không khí bi thương.
Phu thê đang cầm tay nhìn nhau ngấn lệ, nha hoàn phía trên nhiều lần nhìn về phía Tô Duẫn Yên, lúc này nếu thông minh thì nên lui ra ngoài, để lại hai phu thê ở bên nhau. W𝗲b đọc nhanh tại ⩵ t r 𝙪 m t r 𝙪 y 𝗲 n.VN ⩵
Tô Duẫn Yên không để ý tới sự ám chỉ của nha hoàn, lo lắng hỏi: "Chị bệnh nặng lắm sao? Vì sao không nói cho cha mẹ biết, phủ An Nam Hầu cũng có thể giúp đỡ mời đại phu mà."
Giọng nói mềm mại phá vỡ bầu không khí bi thương, Cầu Quý cuối cùng cũng phát hiện ra bên cạnh còn có em vợ: "Vừa rồi vì sao sắc mặt Thu Nguyệt khó coi như vậy?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ không vui.
Tô Duẫn Yên không đáp, nhìn Lý Thu Nguyệt rồi cúi đầu: "Nha hoàn ăn nói bậy bạ, em tìm chị làm chủ, kết quả đã chọc giận chị..."
"Em có thể hiểu chuyện một chút không?" Cầu Quý tức giận, trách mắng: "Chị gái em bị bệnh em không biết sao?"
Tô Duẫn Yên đáp ngay: "Biết chứ! Nhưng chị chỉ khó chịu trong người thôi, lẽ ngào ngay cả nha hoàn cũng không xử lý được? Vậy thì cái nhà này chị ấy còn quản lý nữa không?"
Thấy nàng còn dám cãi lại. Cầu Quý giận dữ, oán hận phất tay áo: "Hung hăng càn quấy, không thể nói lý!"
Lý Thu Nguyệt kéo tay áo hắn, vành mắt đỏ lên, dịu dàng dụ dỗ nói: "Phu quân, chúng ta đã thương lượng rồi mà. Mình đừng như vậy, sẽ dọa em gái sợ đó."
Cầu Quý nhìn thê tử, ánh mắt đau thương, đối diện với đôi mắt đầy nước của nàng ta, cuối cùng hắn cũng lùi bước, nhìn về phía Tô Duẫn Yên, không được tự nhiên mà hắng giọng: "Thu Ngữ, anh..."
Tô Duẫn Yên xoay người rời đi.
Nghe thấy Lý Thu Nguyệt ở sau lưng vội vàng nói: "Phu quân, mình đi dỗ em gái một chút đi... Coi như em xin mình..."
Cầu Quý vốn đã thương thê tử, nào có chịu được nàng ta mềm giọng nhờ vả, cuối cùng vẫn chạy ra theo.
Phong cảnh trong vườn của Hầu phủ không tồi, cho dù đã vào đông nhưng cũng có thể thấy màu xanh ở khắp nơi, Tô Duẫn Yên đi nhanh, nhưng không bao lâu sau vẫn bị bắt kịp.
"Thu Ngữ, em đừng tức giận, anh cũng vì lo cho Thu Nguyệt quá nên giọng điệu hơi nôn nóng, anh xin lỗi em." Công tử lạnh lùng tướng mạo khôi ngô tuấn tú lại mềm giọng xin lỗi, nếu như là cô gái bình thường thì chỉ sợ đã đỏ bừng mặt rồi.
Cả hai đời Tô Duẫn Yên đều chưa thành thân, theo lý thuyết thì không chống đỡ được sự dịu dàng của người trước mặt, nhưng trong trí nhớ của nàng đều là những chuyện Cầu Quý làm với Lý Thu Ngữ, cho dù giọng điệu của người trước mặt có dịu dàng hơn nữa, nàng cũng cảm thấy đáng ghét.
Nàng ngoảnh mặt đi không nhìn hắn, hỏi: "Rốt cuộc chị bị làm sao vậy?"
Giọng nói Cầu Quý chua chát: "Chỉ là cơ thể khó chịu, sẽ tốt lên thôi."
Tô Duẫn Yên: "..." Dù sao cũng không nói cho nàng biết!
Cầu Quý nói một cách ấm áp: "Anh bảo Nhu Nhi qua ngủ với em được không?"
Tô Duẫn Yên đâu phải không nhìn ra, đây là muốn hai anh em có quan hệ thân thiết với nàng, trong bụng nàng mắng chửi người, ngoài mặt lại cười tủm tỉm nói: "Tướng ngủ của em không tốt, ban đêm có thể sẽ đá nó xuống giường!"
Cầu Quý ngạc nhiên.
Bình thường gia đình giàu có đều sẽ tìm bà vú canh chừng tướng ngủ của con cái từ nhỏ, nhưng cô gái trước mặt lại khác, thứ nhất là Yến Quốc Công chưa được phong tước đến trăm năm, trong tứ đại Hầu phủ, ngoại trừ An Bắc Hầu ra, những người còn lại đều chỉ mới được phong Hầu sau khi đi theo đúng người lập quốc trong loạn thế, ở trong mắt những nhà làm quan đã kế thừa mấy trăm năm chính là nhà giàu mới nổi. Nhà giàu mới nổi mà, phép tắc sẽ kém hơn một chút. Thứ hai, cho dù Hầu phủ tìm ma ma, nhưng cô gái trước mặt là con gái nhỏ nhất của phu nhan Nam Hầu, khi sinh nàng ra cũng đã gần ba mươi tuổi, từ nhỏ đã được cưng chiều, không nỡ để ma ma quản lý tướng ngủ cũng phải thôi.
Hắn lẩm bẩm nói: "Em thật sự kém xa chị gái em."
Thật sự kém xa?
Không ngờ trước kia hắn đã cảm thấy Lý Thu Ngữ không bằng chị gái rồi!
Đợi sau khi Lý Thu Nguyệt chết thì càng không bằng. Vốn dĩ ấy, mọi người tưởng nhớ người chết thì sẽ vô thức quên đi khuyết điểm của người đó, toàn nhớ đến sự tốt đẹp của người đó, người sống đâu có hơn người chết được?
Thật ra, dùng thân phận của Lý Thu Ngữ để làm kế thất của Thế tử phủ Bắc Hầu, chỉ cần hai Hầu phủ vẫn giữ quan hệ tốt, cho dù tình cảm phu thê không tốt thì ít nhất cũng có thể tôn trọng nhau như khách.
Nhưng xấu ở chỗ, sau khi Cầu Quý này cưới em vợ làm kế thất, hắn vẫn sẽ gặp được chân ái tiếp theo của hắn, thế là người gặp bi kịch chính là Lý Thu Ngữ.
"Chị là chị, em là em, em đâu có muốn so sánh với chị gái." Tô Duẫn Yên chặn họng lại một câu, xoay người về viện.
Nếu như nói Lý Thu Nguyệt không có tâm tư để em gái bồi dưỡng tình cảm với Cầu Quý và hai đứa nhỏ, Tô Duẫn Yên không tin. Khi Lý Thu Ngữ đến đây đã đồng ý với chị gái không mang theo quá nhiều người, chỉ mang theo nha hoàn thân cận, kết quả chưa đến một ngày, cha của nha hoàn đó đã mất, nha hoàn vội về chịu tang, trong vòng bảy bảy bốn chín ngày sẽ không quay lại. Bên phía phủ Nam Hầu cũng đã phái người đưa nha hoàn đến, nhưng Lý Thu Nguyệt đã lén từ chối rồi.
Cho nên khi Tô Duẫn Yên muốn ra khỏi phủ An Bắc Hầu thì còn phải hỏi qua ý Lý Thu Nguyệt mới được.
Sau khi biết được mục đích của Lý Thu Nguyệt, không cần hỏi cũng biết, nàng ta sẽ không để nàng về nhà một cách dễ dàng như vậy.
Về đến phòng, Tô Duẫn Yên viết một bức thư, đưa cho ma ma vẩy nước quét nhà ở bên ngoài, dặn dò: "Ta muốn để cha mẹ mời danh y cho chị, nhưng lại sợ đại phu không có ở đó, bà lặng lẽ đưa về cho ta, đừng nói là cho chị, tránh cho chị ấy kỳ vọng quá rồi lại thất vọng, khiến bệnh tình chị ấy không tốt."
Ma ma vẩy nước quét nhà vốn làm việc nặng trong phủ, chủ tử bình thường đi ngang qua đều sẽ không nhìn thêm. Có thể làm chân chạy cho chủ tử, bà ấy đột nhiên vui vẻ không thôi, nếu như đại phu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân Thế tử thì bà ấy cũng xem như lập được công, chắc chắn không thể thiếu được lợi ích, bà ấy lập tức trân trọng cất kỹ bức thư: "Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng."
Sáng sớm hôm sau, phu nhân An Nam Hầu, Lục thị hùng hổ đến đây.
Bà thông gia tới cửa, phu nhân An Bắc Hầu, Tề thị đích thân tiếp đón, hơn nữa còn cho người mời hai chị em đến đó.
Viện của Thế tử nằm bên cạnh viện chính, viện khách của Tô Duẫn Yên ở xa hơn một chút, lúc nàng đến thì nghe thấy Lý Thu Nguyệt đang mềm giọng, mang theo chút bất đắc dĩ: "Mẹ, em gái ở chỗ con mà mẹ còn có gì không yên tâm nữa?"
Tề thị hùa theo, cười nói: "Cô gái nhỏ hoạt bát, tôi cũng thích nó lắm."
Lục thị nở nụ cười thích hợp, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thấy Tô Duẫn Yên xuất hiện thì lập tức chạy vội đến, kéo nàng dò xét trên dưới, thấy nàng không có chút tổn hại nào thì mới thở phào, nói: "Bé ngoan, con không sao chứ?"
Người mẹ trước mặt mặc dù không phải là mẹ ruột, nhưng vẻ lo lắng trong mắt lại y như đúc, vành mắt Tô Duẫn Yên đỏ lên, nàng nhào vào lòng bà: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Nói chuyện vài câu, Tề thị đã thả người, để cho Lý Thu Nguyệt dẫn mẫu thân đi.
Trong viện của Thế tử, tâm trạng của Lý Thu Nguyệt không tệ, đang dặn dò người hầu dâng trà, vẻ mặt Lục thị thận trọng: "Thu Nguyệt, con nói thật cho mẹ biết, bệnh của con rốt cuộc làm sao vậy?"
Vẻ mặt Lý Thu Nguyệt như thường: "Con không sao."
Lục thị nhìn con gái, nói: "Không sao là được. Hôm nay mẹ đến một là để thăm con, hai là đưa Thu Ngữ về."
Nghe vậy, Lý Thu Nguyệt đột nhiên cuống lên: "Em gái đang ở vui vẻ, sao lại muốn đi ạ?" Có lẽ là cảm thấy giọng điệu của mình quá gấp gáp, nàng ta bình tĩnh lại, che ngực vẻ mặt khó chịu, giọng điệu yếu ớt: "Cơ thể con khó chịu, mẹ lại không thể ở bên cạnh con, bên cạnh không có người thân nên con sợ lắm, mẹ để em gái ở lại đi."
Sắc mặt Lục thị dịu lại, bà nhìn về phía Tô Duẫn Yên: "Thu Ngữ, hay là con..."
Không dễ gì mới mời bà đến được, nếu như lần này không rời đi thì có lẽ không đi được nữa, Tô Duẫn Yên vẫn nhớ, kiếp trước trong mấy ngày này, Lý Thu Ngữ đã rơi xuống nước, nước hồ mùa đông lạnh giá, khi ấy Cầu Quý đã nhảy xuống cứu nàng lên, mặc dù phủ Bắc Hầu giữ kín thông tin nhưng trong lòng phủ Nam Bắc Hầu đều biết rõ, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao sau này phủ Nam Hầu không từ chối để Lý Thu Ngữ làm kế thất!
Nếu như ở lại, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm chứ?
Tô Duẫn Yên từ chối ngay: "Con không muốn!"
Nàng nói vừa nhanh vừa vội, Lục thị lập tức nhíu mày.
Lý Thu Nguyệt cũng kinh ngạc: "Em gái, em làm sao vậy? Có người bắt nạt em à?"
Nàng ta còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa hả?
Trước khi có cảnh "Anh hùng cứu mỹ nhân", hẳn là Lục thị không muốn để con gái làm kế thất đâu. Nghĩ đến đây, Tô Duẫn Yên không định giữ lại mặt mũi cho Lý Thu Nguyệt nữa: "Người bắt nạt em nhiều nhất không phải là chị sao?"
Lý Thu Nguyệt càng thêm kinh ngạc: "Chị bắt nạt em chỗ nào, một ngày ba bữa chị đều tìm em ăn cùng, người hầu bên cạnh em đều là nha hoàn của chị, em thích ăn canh ngọt, ngày nào chị cũng bảo người ta nấu..."
Lục thị nghe xong, vẻ mặt hơi thả lỏng.
Tô Duẫn Yên ngắt lời nàng ta: "Hôm qua chị hỏi em, nếu như không có chị, liệu em có động lòng với anh rể hay không?"
"Đó là lời nói chuyện riêng tư giữa chị em với nhau thôi," Lý Thu Nguyệt đáp ngay: "Mặc dù thật sự hơi không ổn, nhưng giữa chị em với nhau còn có gì không thể hỏi hay sao?"
Tô Duẫn Yên gật đầu: "Đương nhiên là có thể hỏi. Nhưng chị bỏ thêm thuốc vào trong canh ngọt, việc này nói sao đây?"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Thu Nguyệt hơi thay đổi, muốn lên tiếng ngay.
Tô Duẫn Yên cắt ngang lời nàng ta trước: "Chị, ban nãy chị đã nói, tất cả nha hoàn bên cạnh em đều là nha hoàn của chị. Không phải là chị sẽ đùn đẩy nói nha hoàn làm, chị không biết chuyện chứ?"
Nghe hai chị em nói chuyện, sắc mặt Lục thị không tốt lắm, lần này khác với việc chị em cãi nhau pha trò trước kia, con gái nhỏ giống như đã tích góp rất nhiều oán khí, giải quyết không tốt thì chị em sẽ bất hòa, Lục thị nghe thấy hết, sắc mặt ngày càng thận trọng, lúc nghe thấy trong canh ngọt có thuốc thì lạnh giọng hỏi: "Thuốc gì?"
Canh ngọt hôm nay vẫn chưa được đưa tới, Lý Thu Nguyệt nhanh chóng nói: "Chính là canh ngọt. Làm gì có thuốc chứ, em gái nói bậy thôi."
Tô Duẫn Yên lấy một cái khăn ra đưa cho Lục thị, vành mắt đỏ bừng, khóc nói: "Mẹ, đây là chiếc khăn mà hôm qua con đã thấm canh ngọt."
Lục thị đã ở nơi hậu trạch nhiều năm, mặc dù An Nam Hầu không có thiếp thất nhưng bà cũng biết được rất nhiều chuyện xấu xa, cầm chiếc khăn qua ngửi một cái, mặc dù mùi thuốc đã bay đi hơn một nửa, nhưng chút ít còn sót lại cũng đủ cho bà nhận ra, thuốc có mùi nồng như vậy, nếu như uống hết cả chén thì sau này con gái làm sao còn có thể có con nữa?
Đàn ông đa tình, hoàn toàn không đáng tin, nếu như phụ nữ không thể có con thì cả đời còn có thể hy vọng gì nữa? Nuôi con thứ cho thiếp thất sao?
Cái gì là thù cái gì là oán?
Đầu óc bà hỗn loạn, vô thức cảm thấy không phải trưởng nữ ra tay, nhưng ở đây, nếu không phải là nàng ta thì không còn ai khác!
Lục thị tức giận đến mức đầu óc ong ong, trước mắt nổi đom đóm, ngón tay run rẩy đến mức gần như không cầm nổi chiếc khăn đó. Ngẩng đầu nhìn về phía con gái lớn, bà nhẫn nhịn rồi bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay tát một cái: "Vô liêm sỉ!"
"Mày thương em gái mày như vậy sao?"
Bà ra tay rất mạnh, đánh cho Lý Thu Nguyệt nghiêng đầu đi, trên mặt lập tức in dấu năm ngón tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...