*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Cầu Quý cẩn thận bưng hoa đi, quên luôn cả cô em vợ ở sau lưng.
Đại phu tới rất nhanh, sau khi nhìn thấy cái cây màu đỏ như máu trước mặt hắn thì hơi ngẩn ra, lập tức mừng lớn: "Thế tử, đây là Huyết Hầu sao?"
Cầu Quý có chút không xác định được: "Nghe nói vậy."
Đại phu chạy lên trước, sợ đụng hỏng cây, cẩn thận quan sát một phen: "Thế tử, có thể cho tôi lấy một chiếc lá thử thuốc không?"
Trong lòng Cầu Quý bất an, hắn ta tràn đầy chờ mong thuốc này có tác dụng, nói: "Lấy đi. Nếu như có tác dụng thì nhanh chóng cho phu nhân dùng."
Đại phu thấy hơi lạ về sự tùy ý của chủ nhân đối với thuốc này, chẳng lẽ không nên xác định nhiều lần có tác dụng rồi mới dùng sao?
Trong lòng ông nghi ngờ, tay lại nhẹ nhàng vững vàng hái một lá, sau đó lui xuống.
Đại phu vừa đi, lại có nha hoàn đến: "Thế tử, phu nhân tìm ngài."
Cầu Quý nhìn chậu cây đó, cuối cùng vẫn đi đến viện Thế tử.
Trong phòng chính của viện Thế tử, nhận ra có người đến gần, Lý Thu Nguyệt nhìn qua, thấy Cầu Quý tự tay bưng chậu hoa, mà trong chậu là cái cây đỏ như máu, đột nhiên mừng lớn: "Thật sự lấy được rồi ư?"
Thật ra khi Cầu Quý xuống khỏi xe ngựa ở ngoài cửa phủ, ôm chậu hoa đi vào thì Lý Thu Nguyệt đã nhận được tin rồi.
Có lẽ là thật sự vui mừng, lúc này trên mặt nàng ta hiếm khi có chút hồng hào, cả người cũng trở nên có sức sống.
Nhìn thấy thê tử như vậy, Cầu Quý cảm thấy vui mừng, nhưng nhớ đến bốn năm chậu cây to nhỏ trong xe ngựa, hắn ta rất bất an: "Thu Nguyệt, thuốc này chỉ được đồn là có thể khởi tử hồi sinh, lỡ như không được thì mình cũng đừng quá thất vọng. Ta lại tìm linh dược khác cho mình, nói tóm lại, nếu như có một cơ hội nhỏ nhoi có thể cứu mình, ta đều sẽ không bỏ cuộc, mình phải tin ta!"
Lý Thu Nguyệt yếu ớt cười lên, trong mắt tràn đầy tin tưởng và tình ý kéo dài, dịu dàng nói: "Đương nhiên là em tin mình!"
Thấy thế, trong lòng Cầu Quý đau hơn, ôm nàng ta vào lòng. Lý Thu Nguyệt ghé vào lồng ngực hắn ta, đưa tay sờ phiến lá đỏ như máu đó: "Trông dáng vẻ này thì nó được nuôi tốt như vậy, chắc là phủ An Tây Hầu rất để ý, quả nhiên là khó có được..."
Cầu Quý im lặng.
Bốn năm chậu trong xe ngựa đều có sức sống thế này, nhìn là biết được nuôi rất tốt.
Lại nghe nàng ta nói: "Em gái quả nhiên là ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. Ngoài miệng thì tức giận với em, đi đến phủ An Tây Hầu cũng không quên lấy thuốc cho em."
Cầu Quý: "..." Rõ ràng là mang về làm chậu hoa để ngắm mà.
Lý Thu Nguyệt vùi trong lòng hắn ta, không nhìn thấy vẻ mặt Cầu Quý biến ảo, tiếp tục nói: "Cho dù chúng ta tính kế thì An Tây Hầu cũng sẵn lòng tặng linh dược, đại khái là thật sự yêu thích em gái rồi. An Tây Hầu dẫn binh mấy trăm ngàn, được Hoàng thượng tín nhiệm, sau này chúng ta vẫn phải qua lại với hắn nhiều hơn mới được..."
Nghe những lời này, trong lòng Cầu Quý càng không yên, An Tây Hầu có thể đứng vững đến bây giờ cũng không phải là người lương thiện, biết được bị tính kế, không thể nào hào phóng dâng linh dược lên như vậy được.
Chỉ có một loại khả năng, linh dược này... căn bản không phải là linh dược!
Nghĩ đến đây, Cầu Quý đẩy thê tử ra: "Ta chợt nhớ đến ngoại viện còn có chút huyện, phải đi làm trước đã. Bên phía đại phu đã bắt đầu thử thuốc rồi, mình đừng gấp, nếu như có tác dụng thì sẽ lập tức cho mình dùng."
Ra khỏi viện Thế tử, Cầu Quý đi thẳng đến chỗ ở của đại phu tại ngoại viện, thấy đại phu đang nghiêm túc nhìn chằm chằm con mèo trong lồng.
"Thế nào?"
Đại phu lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi, cúi thấp người hành lễ: "Thế tử, cái này..."
Trái tim Cầu Quý đột nhiên chìm xuống: "Ăn ngay nói thật là được!"
"Thứ này quả thật là vật bổ khí huyết, nhưng còn lâu mới bằng lời đồn, cái này dược hiệu bình thường, nếu như phu nhân muốn dùng cái này để kéo dài tính mạng thì chỉ sợ phải thêm thuốc mạnh, nhưng tôi cũng là lần đầu tiên thấy thuốc này, không biết có độc hay không, nếu như có thì phải dùng những loại thuốc khác trung hòa, mà cơ thể phu nhân đã yếu đến mức này rồi, nói chung cũng không chịu nổi cho việc cung cấp nuôi cổ trùng..."
Cầu Quý nghe vậy, linh cảm không lành đã thành thật, sự chờ mong trước đó dần tiêu tan, hắn ta nhắm mắt lại: "Nói cách khác, cho dù phu nhân có thể dùng thì một cái cây này cũng không đủ, đúng không?"
Giọng nói của đại phu không lưu loát: "Vâng." Lại bổ sung: "Bây giờ tôi chỉ đang dùng lá thôi, không biết gốc rễ thân có dùng được không, có khả năng rễ sẽ có tác dụng mạnh hơn. Cho dù là loại nào thì cũng phải chậm rãi dùng thử, nhưng cơ thể của phu nhân đã suy yếu nghiêm trọng, nói chung là... Thế tử, trong lòng ngài phải có chuẩn bị."
Cơ thể Cầu Quý chao đảo: "Ông cứ cố gắng hết sức làm, chỉ cần có tác dụng, ta nhất định sẽ tìm thêm!"
Đại phu tò mò: "Không phải chỉ có một cây này sao?"
Nghĩ đến thuốc này không dễ lấy, Cầu Quý cảm thấy hơi bực bội, nghe vậy thì thuận miệng nói: "Không chỉ có một."
Vẻ mặt đại phu thả lỏng, trong nửa năm phu nhân bị thương, đã có rất nhiều thuốc quý giá được tìm về. Với quyền thế của Hầu phủ, chỉ cần trong thiên hạ này có thì chắc chắn có thể tìm được. Như vậy thì ông cũng có thể yên tâm thử nghiệm rồi.
Cầu Quý không chú ý đến thái độ của đại phu, trong lòng hắn ta có chuyện, dược hiệu của thuốc này không tốt, một cây không đủ dùng, cũng chưa nhắc mấy cây là đã đủ. Cho dù ôm hết toàn bộ mấy chậu ở phủ Nam Hầu thì chưa đến mấy ngày đã dùng hết rồi.
Tô Duẫn Yên đã sớm biết được tác dụng từ Cố Tu Cẩn, biết Cầu Quý sẽ thất vọng.
Nói đến cùng thì do bọn họ tin lời đồn, đánh giá cao Huyết Hầu, cho rằng có thuốc là khỏi bệnh nhưng thực tế thì không, nếu như có đủ Huyết Hầu, cho Lý Thu Nguyệt dùng như ăn cơm, ngâm nước uống, có lẽ có thể kéo dài sinh mệnh của nàng ta.
Cho nên, hôm sau khi biết Cầu Quý đến, Tô Duẫn Yên không hề bất ngờ.
Đến viện chính, Cầu Quý đang đứng thẳng trước mặt Lục thị: "Lâu vậy rồi mà chưa đến, có phải Thu Ngữ vẫn còn giận bọn con không?"
Lục thị nhíu mày: "Con gái ra đây gặp khách thì ăn mặc phải thỏa đáng, làm gì mà nhanh như thế được?"
Cầu Quý thả lỏng hơn một chút: "Không giận là được."
Tô Duẫn Yên vén rèm lên đi vào: "Ai nói ta không giận? Những việc chị gái làm với ta có ai mà chịu được chứ?"
Nghe vậy, Cầu Quý đáp lại: "Anh nhận lỗi với em thay chị ấy."
Tô Duẫn Yên không khách sáo nói: "Làm cũng làm rồi, nhận lỗi có tác dụng không? Hơn nữa, chuyện đến nước này rồi, chị cũng không cảm thấy mình có lỗi, thậm chí còn cảm thấy là đang chăm sóc ta nữa."
Cầu Quý cạn lời, ngược lại nói: "Thu Ngữ, dược hiệu của thuốc kia quá kém, một cây không đủ, có thể lấy những cây em dọn về đây tặng cho anh một ít không?"
"Anh đã hứa hẹn ba điều kiện nên ta mới để anh lấy chậu đó đi." Tô Duẫn Yên nhắc nhở: "Đây là quà An Tây Hầu tặng cho ta, ta đưa cho anh một chậu đã là không nên rồi. Nếu như tặng cho người ta hết thì hình như không dễ ăn nói đâu nhỉ?"
"Sự việc cấp bách, đây không phải là món quà bình thường..." Cầu Quý thấy Lục thị không có ý giúp đỡ thì cắn răng: "Em muốn làm thế nào thì mới bằng lòng cho anh thêm hai chậu nữa?"
Đưa thì vẫn phải đưa, trong lòng Tô Duẫn Yên không muốn Lý Thu Nguyệt chết nhanh như vậy, nếu như bây giờ chết thì không phải Cầu Quý sẽ nhớ đến nàng ta cả đời sao?
Cho dù có được chân ái rồi thì cũng sẽ thường nhớ lại, vậy thì không được!
Vấn đề là cho thế nào đây!
Không thể cho một cách tùy tiện được, nếu không phu thê Cầu Quý sẽ cho rằng nàng dễ dãi.
Trong lòng Tô Duẫn Yên xoay chuyển mấy vòng, Lý Thu Ngữ sinh ra phú quý, từ nhỏ không thiếu gì cả. Những gì Cầu Quý lấy ra được thì phủ An Nam Hầu cũng có. Hình như cũng không có gì để lấy.
Chợt nhớ đến hôm qua khi ngắm mai ở phủ An Tây Hầu, Cố Tu Cẩn đề cập đến quân doanh vất vả, thỉnh thoảng triều đình không kịp đưa lương bổng, binh sĩ sẽ phải thắt lưng buộc bụng.
Dù sao thuốc này cũng là của Cố Tu Cẩn, chi bằng đổi thành bạc cho hắn?
Nếu hắn không dùng thì cầm ra ngoài thành cứu tế người nghèo cũng được, nghĩ đến đây, Tô Duẫn Yên cười nhạt: "Cho anh cũng được, nhưng không thể cho không. Một cây một ngàn lượng!"
Lục thị: "..."
Cầu Quý: "..."
Sau đó hắn ta có chút xoắn xuýt, trước khi hến hắn ta đã biết không dễ lấy được thuốc này, trong lòng đã có dự tính xấu nhất.
Bây giờ thuốc thì dễ lấy rồi, một ngàn lượng một cây, cũng không phải không trả được.
Nhưng nghe giọng điệu của đại phu, nếu như dược hiệu của thuốc này nhỏ bé, vậy thì sau này Thu Nguyệt phải dùng rất nhiều, vả lại phải luôn dùng thì mới có thể kéo dài tính mạng. Cũng không biết một cây có thể dùng được bao lâu, nếu như nửa tháng thì vẫn ổn, nếu như một hai ngày phải bỏ ra ngàn lượng... Cho dù trong nhà có núi vàng núi bạc thì chỉ sợ cũng không cung dưỡng được.
Cách tốt nhất chính là hạ thấp giá ngay từ ban đầu... Trong lòng Cầu Quý có ngàn vạn suy nghĩ, trong chốc lát, hắn ta quyết định, chuẩn bị mở miệng trả giá.
Thấy Cầu Quý do dự, Tô Duẫn Yên khẽ hừ: "Anh không mua thì thôi, tình ý Hầu gia tặng cho ta, ta không nỡ cho anh đâu."
Cầu Quý: "..."
Em vợ tùy hứng, bọn họ lại có lỗi với nàng trước, nếu như thật sự không bán thì hắn ta thật sự không lấy ở đâu được.
Dựa vào sự tính kế nhiều lần của phu thê bọn họ trước đó thì đừng hòng phu thê Nam Hầu sẽ giúp đỡ. Bên phía An Tây Hầu thì khỏi nói. Nghĩ đến những điều này, hắn ta đành phải cắn răng: "Lát nữa anh sẽ cho người đưa bốn ngàn lượng đến."
Tô Duẫn Yên lắc ngón tay: "Ta tổng cộng cũng chỉ có năm chậu, quà An Tây Hầu tặng ta mà ta đưa hết cho anh thì không thỏa đáng, ít nhất cũng phải để lại một chậu. Còn ba chậu, anh đưa ba ngàn lượng đến đi!"
Cầu Quý không khuyên nữa, dùng mấy chậu này trước đã rồi nói sau.
Lúc gần đi, sắc mặt Cầu Quý đen thui, Tô Duẫn Yên bất mãn: "Ta cũng đâu có ép mua ép bán, không thiếu chút bạc này, Nếu như anh không thích thì bỏ xuống là được, anh nghiêm mặt cho ai xem!"
Cầu Quý: "..."
Đang ở trong hoàn cảnh bắt buộc, hắn nén cơn giận, sắc mặt dịu lại: "Đa tạ Thu Ngữ đã từ bỏ vật yêu thích."
Tô Duẫn Yên hài lòng: "Tiễn khách!"
Tiễn Cầu Quý đi rồi, Lục thị cười chọc vào trán con gái: "Con đó! Cứ tùy hứng thôi!"
Tô Duẫn Yên khẽ hừ một tiếng: "Mẹ còn thương hắn hả? Mẹ không bênh vực, có lẽ phu thê bọn họ đang trách mẹ đó."
Lục thị bật cười.
Dù sao nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa cùng là Hầu phủ, hoàn toàn không cần e ngại.
Quay về phủ, Cầu Quý bưng chậu hoa giá một ngàn lượng một cây, cẩn thận mang về viện Thế tử, trên bàn không thấy chậu cây ngày hôm qua, hắn ta đột nhiên hoài nghi: "Cái cây ngày hôm qua đâu?"
Lúc này Lý Thu Nguyệt đang nhìn chén thuốc đỏ nhíu mày, nhìn thấy hắn ta lại bưng mấy chậu vào thì vẻ mặt đầu tiên là thả lỏng, ngay sau đó lại phát sầu, chỉ vào trước mặt, yếu ớt nói: "Ở đây này."
Cầu Quý kinh hãi, nghẹn ngào hỏi: "Cũng chỉ được một chén này thôi sao?"
Lý Thu Nguyệt gật đầu: "Đại phu nói thuốc này mình vẫn có thể tìm được, không hiếm lạ, một cây nấu một chén thì dược hiệu sẽ tốt nhất."
Nghe vậy, ánh mắt Cầu Quý tối sầm lại, tay khẽ run lên. Lại nghe thấy nàng ta bực bội nói: "Đại phu còn nói dược tính của thuốc này ôn hòa, sau mỗi bữa ăn đều phải uống một chén. Nhưng mùi vị kỳ quái như thế, làm thế nào cũng không uống được!"
Cầu Quý: "..."
Hắn ta vụng trộm tính ngón tay, một bữa một ngàn lượng, một ngày ba ngàn lượng, nếu thêm cả bữa khuya, một tháng như vậy... Hắn ta thật sự hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...