Translator: Nguyetmai
Trên khán đài tuyển thủ của đội trường Đại học Tài Chính.
Một nữ sinh tóc ngắn đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt xinh đẹp, đang siết chặt nữ sinh nước mắt lưng chòng kia vào bộ ngực căng phồng của mình, thần sắc không chút vui vẻ.
"Đại học Tân Chử lại dám bắt nạt Manh Manh nhà chúng ta như vậy! Chị Châu Mẫn, lần tới giao chiến với bọn họ cứ để em ra sân."
Thi đấu vòng tròn có hai lượt, mỗi đội đều phải giao chiến hai lần với cùng một đối thủ, cũng có nghĩa Đại học Tài Chính và Đại học Tân Chử, sau này vẫn phải giao chiến thêm một lần nữa.
Đội trưởng của Đại học Tài Chính - Châu Mẫn đau đầu day day huyệt thái dương, khẽ lắc.
"Không được! Ân Tĩnh, em là đòn sát thủ của chúng ta, trước khi tới vòng loại, em không phép ra sân, lượt thi vòng tròn cứ giao cho bọn chị là được."
Châu Mẫn là đội trưởng, dĩ nhiên sẽ không để cho đội viên của mình làm loạn, tất cả mọi chuyện đều phải theo sự sắp xếp chiến thuật của huấn luyện viên.
Dù sao, đây cũng là năm bọn họ có nhiều hy vọng đoạt giải quán quân nhất.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy đội viên cũ của họ đều đã rút hết, thay máu toàn bộ đội tuyển, tất cả đều là đội viên mới, tiến được vòng đấu tiếp theo hay không rất khó nói trước.
Nhưng chuyện trong nhà chỉ có bản thân biết rõ, trình độ đội viên mới của bọn họ lần này tương đối đồng đều, hơn nữa, trong đó còn có một tân sinh thực lực mạnh đến mức biến thái…
Ánh mắt của Châu Mẫn liếc về phía nữ sinh đội mũ lưỡi trai kia.
Kim Ân Tĩnh, sinh viên năm nhất của trường Đại học Tài Chính.
Nhập học mới được hai tháng, cô ấy đã tìm đến đội tuyển trường, một mình đọ sức với rất nhiều người, trong đó có cả đội trưởng Châu Mẫn, nhưng không ai là đối thủ của cô.
Lúc đó huấn luyện viên đã đưa ra một điều kiện đãi ngộ, giữ lại tân sinh mới này trong đội tuyển.
Số tiền trợ cấp mỗi tháng mà Kim Ân Tĩnh được nhận, ít nhất cũng gấp hai lần những đội viên bình thường khác.
Trong đội chắc chắn sẽ có những người ghen tị, đó là lẽ thường tình! Lúc ấy một vài đội viên cũ rút ra, chuyện này ở một mức độ nhất định nào đó cũng liên quan đến Kim Ân Tĩnh.
Nhưng mọi thứ đều do người ta dùng chính thực lực của mình để giành được, nên chẳng ai dám ý kiến gì.
Châu Mẫn lại cảm thấy đội ngũ mới hiện giờ khá tốt. Khi cô dẫn dắt mấy đội viên mới làm lại từ đầu, họ đều rất nỗ lực, không có không khí đấu đá lẫn nhau giống như những đội viên cũ trước đây.
Hơn nữa, vì có sự tồn tại của tuyển thủ mạnh mẽ Kim Ân Tĩnh khiến bọn họ cảm thấy, giải quán quân năm nay đang nằm trong tầm với!
Huấn luyện viên tuổi tác đã cao, rất khó để chịu đựng mệt nhọc đường xa, cho nên lần này không có mặt tại nơi thi đấu, nhưng cũng đã xây dựng chiến thuật toàn vẹn cho bọn họ từ trước.
Họ sẽ nỗ lực hết sức ở lượt thi vòng tròn, chỉ cần đủ để tiến vào vòng loại là được.
Cố gắng giữ con át chủ bài Kim Ân Tĩnh càng lâu càng tốt, không nên để cô ấy lộ diện quá sớm thu hút sự chú ý của các đội khác.
Chờ đến vòng loại, lộ trình thi đấu sẽ không kéo dài như vòng dự tuyển nữa, đó chính là lúc đưa Kim Ân Tĩnh lên sàn.
"Em muốn dạy dỗ người của Đại học Tân Chử thì phải chờ đến vòng loại rồi nói, lượt đấu vòng tròn này chắc chắn không thể để em ra ngoài."
Châu Mẫn lấy uy nghiêm của một đội trưởng ra.
"Hừ, hy vọng bọn họ có thể vào được vòng loại."
Kim Ân Tĩnh hừ một tiếng lạnh lùng, ép chặt mũ xuống, sau đó tiếp tục vuốt tóc nữ sinh trong lòng mình.
"Manh Manh ngoan, đừng khóc, tối nay đến phòng của mình nhé."
"Ừm…"
Manh Manh đỏ ửng mặt gật đầu, thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu.
Châu Mẫn là đội trưởng, nhìn thiếu nữ đầy vấn đề như Kim Ân Tĩnh, chỉ biết che mặt bất lực, cảm giác đau đầu vô cùng.
…
Sau khi Thẩm Khánh Minh kết thúc trận đấu một cách nhanh gọn, gã dẫn theo Raichu quay về khán đài tuyển thủ nghỉ ngơi.
"Đánh hay đó."
Lâm Châu lấy cốc giấy rót nước cho gã, sau đó tiếp tục dựa vào máy uống nước, nâng di động lên xem livestream.
La Vân Kiệt và Lưu Lạc ngồi bên cạnh khóe miệng giật giật, vừa rồi cậu chỉ dán mắt vào màn hình xem livestream, rõ ràng chẳng hề để ý đến trận đấu phía dưới, tại sao mở miệng ra nói như vậy…
Thẩm Khánh Minh nhận cốc nước, uống một hơi hết luôn. Sau đó gã bóp cốc giấy, ném đi, cũng không đáp lại câu nào với Lâm Châu, chỉ ngồi xuống một bên, cầm viên năng lượng mà mình chuẩn bị sẵn đút cho Raichu để bổ sung thể lực.
Bầu không khí trên khán đài Đại học Tân Chử rất lạnh lẽo, nhân viên làm việc hiện trường đứng bên cạnh cảm thấy rất kỳ cục, tự hỏi đội tuyển Đại học Tân Chử bị làm sao vậy.
Số người đã ít thì thôi, nhưng tại sao sau khi đánh thắng một trận cũng không có lấy chút không khí vui mừng nào?
Trên khán đài của đội người ta, người thắng trở về trong tiếng reo hò cổ vũ, người thua cũng về trong vòng tay an ủi của bạn bè đồng đội. Tóm lại như thế mới giống dáng vẻ một đội tham gia thi đấu nên có, còn bầu không khí lạnh nhạt của Đại học Tân Chử quả thật hiếm thấy.
Một buổi sáng thi đấu đã qua đi, Thẩm Khánh Minh ra sân hai trận, đều không gặp đội mạnh nào hết, cứ vậy thắng rất dễ dàng.
…
Buổi chiều.
Trận đấu đầu tiên của Đại học Tân Chử lại đối đầu với Đại học Giang Thành.
Trong tay La Vân Kiệt cầm máy tính bảng, vừa cho Thẩm Khánh Minh nhìn dữ liệu mà anh ta đã ghi lại được, vừa nói:
"Hai trận đấu sáng nay Đại học Giang Thành đều đưa người mới ra để rèn luyện, tuy hai trận toàn thắng, nhưng theo dõi quá trình giao chiến, có thể thấy rằng thực lực của người mới vẫn kém hơn cậu một chút.
Nếu bọn họ tiếp tục đưa người mới ra sân, chắc hẳn cậu sẽ chiến thắng một cách dễ dàng. Nhưng tôi đồ rằng, có thể họ sẽ nghĩ đến việc toàn thắng ở vòng sơ tuyển, vì vậy có khả năng cao sẽ cử một tuyển thủ mạnh để đối phó với cậu. Nếu đối thủ là Cao Bác hay Hoàng Thiếu Minh, tôi đề nghị cậu trực tiếp nhận thua, từ bỏ trận đấu này!"
Trong vòng sơ tuyển, mỗi đội đều có ba cơ hội nhận thua.
Tuy việc nhận thua mang ý nghĩa từ bỏ trận đấu, đối thủ sẽ được tính là thắng trận và có điểm.
Nhưng khi đối mặt với đối thủ quá mạnh, việc nhận thua có thể giữ được thể lực Pokemon của tuyển thủ chủ lực, để ứng phó ở những trận đấu khác, nó cũng coi như là một sách lược.
Mặc dù Thẩm Khánh Minh không đáp, nhưng từ sắc mặt thâm trầm của gã có thể nhận ra, gã không hài lòng với lời đề nghị của La Vân Kiệt
Thực lực của Thẩm Khánh Minh không thua kém Cao Bác và Hoàng Thiếu Minh là bao, dựa vào cái gì mà gã lại phải nhận thua?! Thẩm Khánh Minh là loại người chịu nhận thua sao?!
Nhưng mà.
Đây là lượt thi vòng tròn tích điểm, dẫu thắng một trận cũng chỉ được một điểm thôi, gã đánh xong trận này, phía sau còn phải đấu những trận khác.
Trừ phi gã có thể áp đảo đối phương, sau khi đánh xong trận này, Raichu còn dư sức để ứng phó với những trận đấu tiếp theo, mà điều này rất khó xảy đến.
Nói thế nào thì Cao Bác và Hoàng Thiếu Minh cũng là con át chủ bài của đội tuyển đoạt chức quán quân ba mùa liên tiếp, đâu có dễ đối phó.
Tranh đấu nhất thời?
Hay cân nhắc đến điểm số của vòng sơ tuyển?
Đương lúc Thẩm Khánh Minh đang phân vân lựa chọn, trong vô thức gã khẽ liếc qua Lâm Châu một lát.
Gã cũng không biết tại sao, chỉ vô thức cho rằng người này sẽ tiếp tục lấy lông gà của Vương Hoa Thần để làm lệnh tiễn, hô hào "mệnh lệnh đội trưởng" ra oai.
Nhưng lần này Lâm Châu chỉ dựa vào máy uống nước xem livestream, vốn dĩ không có ý bảo gã phải làm như thế nào.
Nhân viên công tác hiện trường thông báo tuyển thủ tham gia thi đấu của đội Đại học Tân Chử vào sân.
Thẩm Khánh Minh đem theo Raichu, rời khỏi khán đài tuyển thủ để đến sân đấu.
Vừa vào sân đấu, gã đã nhìn thấy Cao Bác và con Sandslash của cậu ta, đang chờ sẵn ở đó.
Quả nhiên đúng như La Vân Kiệt dự đoán, Đại học Giang Thành muốn toàn thắng ở vòng sơ tuyển nên đưa Cao Bác vào sân để đối phó với gã.
Sandslash, Pokemon hệ Đất, toàn thân đều có vảy giáp nham thạch che phủ, chiêu thức hệ Điện chỉ có khả năng gây ra sát thương cực nhỏ.
Con Pokemon này đối với Raichu của Thẩm Khánh Minh, có thể nói là hoàn toàn khắc chế!
Đánh hay không đánh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...