Translator: Nguyetmai
"Đàn anh Hoa Thần nói, nếu chúng ta muốn giành chiến thắng, đội tuyển trường Đại học Giang Thành chắc sẽ là trở ngại lớn nhất của chúng ta…."
La Vân Kiệt nuốt nước bọt, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.
Nói thật, tuy anh ta là quản lý đội tuyển trường, nhưng chính anh lại không hề biết rõ về thực lực của đội mình.
Anh ta chỉ biết Thẩm Khánh Minh rất mạnh, sau đó còn có một Lâm Châu mạnh hơn cả Thẩm Khánh Minh, ngoài ra thực lực của Lưu Lạc cũng không yếu….
Những điều anh ta biết về ba người này, cũng chỉ có vậy.
Thật sự chuyện này không trách anh ta được, dù sao cũng do đội tuyển trường họ hiện giờ quá dị thường.
Ba người bọn họ kết hợp thành một đội dưới sự ép buộc của Vương Hoa Thần và bên phía nhà trường, về sau cả ba chưa từng một lần lộ mặt trong đội tuyển trường.
Bọn họ cứ mạnh ai nấy chơi, trước giờ chưa từng tập hợp lại luyện tập chung với nhau một lần nào.
Như vậy cũng có điểm tốt, sẽ không bị các trường khác thăm dò thực lực, tìm hiểu thông tin. Tuy nhiên, vấn đề là bản thân La Vân Kiệt cũng không nắm rõ!
Bọn họ đánh lại đội nào, không đánh lại đội nào, anh ta hoàn toàn mù tịt, không rõ một chút nào hết.
Hiện giờ La Vân Kiệt thật sự rất lo lắng.
Thế nhưng, trong lúc La Vân Kiệt lo sốt vó thì ba người kia lại cực kì thảnh thơi.
Về phía Thẩm Khánh Minh, gã suốt ngày treo bộ mặt khó đăm đăm, cứ thấy ai đang dị nghị về mình, gã ta bèn cắn răng cắn lợi lườm nguýt người đó.
Còn Lưu Lạc lại liếc mắt nhìn nữ tuyển thủ và thành viên nhóm cổ vũ của các đội khác, ôm bộ dạng bình phẩm từ đầu đến chân.
Riêng Lâm Châu lại dồn sự chú ý về phía Cao Bác, nhìn đám người đông nghịt của đội tuyển trường Đại học Giang Thành mà không khỏi liên tưởng đến một đoàn du lịch nhỏ.
Cậu quét mắt qua, chú ý tới người đang ngồi trên ghế, mặt mày non nớt, cũng mặc đồng phục của đội trường Đại học Giang Thành.
"Thằng nhóc lầm lì đang ngồi trên ghế kia là ai vậy?"
"Đâu cơ?"
La Vân Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía đội trường Đại học Giang Thành, người đang ngồi ở trên ghế kia, anh cũng không biết.
"Trong tài liệu không có cậu ta, chắc là đội viên mới vào của Đại học Giang Thành. Bình thường chúng ta không cần chú ý nhiều tới những đội viên năm nhất, bởi đa số bọn họ được đưa đến đây để rèn luyện thôi."
Lâm Châu khẽ gật đầu, cũng không quan tâm nhiều.
La Vân Kiệt cầm chìa khóa của phòng giải lao, dẫn mấy người đến xem phòng nghỉ ngơi.
Căn phòng này vốn chẳng có gì đặc biệt, bên trong chỉ có một chiếc bàn, vài cái ghế, cộng thêm một màn hình nhỏ có thể xem trận đấu qua phát sóng trực tiếp.
Ngoài ra trong phòng có một cửa sổ, mở cửa ra sẽ thông với khán đài sân đấu.
Sân thi đấu hình bầu dục với khán đài được sắp xếp từng tầng hướng lên trên thành hình phễu, giống như sân vận động điền kinh thông thường.
Ở giữa sân có trải một lớp nguyên liệu tính dẻo thường dùng khi thi đấu Pokemon, có thể phục hồi nguyên dạng bằng phương pháp thủ công trong trường hợp bị hư hại.
Khán đài mà nhóm Lâm Châu vừa đi ra từ phòng nghỉ ngơi, chính là khán đài tuyển thủ dành cho các đội, đồng thời cũng là khu vực chờ thi đấu.
Khán đài tuyển thủ bao quanh nội bộ sân vận động, phân bố bình quân có đến mười mấy chỗ.
Sau khi bắt đầu trận đấu, tuyển thủ của các đội sẽ từ đây đi thẳng ra sân.
"Đây chính là nơi thi đấu chính thức."
La Vân Kiệt vừa nói, vừa nhìn ba người nhóm Lâm châu, cắn răng phân vân hỏi:
"Thi đấu vòng tròn ngày mai chúng ta sắp xếp ra sân như thế nào?"
Sắp thi đấu rồi mới bắt đầu thảo luận về vấn đề này, chắc cũng chỉ có mình đội của bọn họ mà thôi.
"Thi đấu vòng tròn?"
Lâm Châu đơ ra, chỉ Thẩm Khánh Minh.
"Không phải lần trước đã nói rồi sao, cứ để cậu ta ra sân là được."
Giải đấu thành phố tổng cộng chia làm ba giai đoạn với mười lăm đội tham gia tranh tài.
Giai đoạn đầu tiên, thi đấu vòng tròn, chọn ra tám đội trong mười lăm đội.
Giai đoạn thứ hai, thi đấu vòng loại, chọn ra ba đội trong số tám đội.
Giai đoạn thứ ba, vòng đối đầu, chọn ra người chiến thắng.
Thi đấu vòng tròn của giai đoạn đầu tiên có hai lượt tuần hoàn.
Mỗi đội cần phải thi đấu hai trận với các đội còn lại, giao chiến một đấu một, đội viên ra sân sẽ do nội bộ đội tuyển quyết định, có thể ra sân nhiều lần.
Mỗi trận thắng, tích được một điểm.
Cuối cùng, top tám đội có điểm số cao nhất sẽ vượt qua vòng này, các đội khác bị loại.
Ý của Lâm Châu chính là để một mình Thẩm Khánh Minh đấu hết hai mươi tám trận với mười bốn đội còn lại.
Lộ trình thi đấu của lượt thi vòng tròn tổng cộng là năm ngày, tính bình quân mỗi ngày Thẩm Khánh Minh phải đấu năm đến sáu trận!
Đây là cuộc thi Pokemon, không phải chỉ là trò chơi thư giãn.
Trong cuộc chiến khốc liệt giữa các Pokemon, trừ phi có thực lực áp đảo, nếu không trong mỗi trận giao chiến đều sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực của Pokemon.
Cuộc giao chiến giữa Pokemon có trình độ như nhau, cầm cố một ngày hai đến ba trận đấu đã miễn cưỡng lắm rồi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong quy tắc lại định ra mỗi đội có năm người tham gia như vậy, bởi vì họ muốn cho Pokemon có thời gian nghỉ ngơi.
"Cậu muốn gây sự phải không?"
Thẩm Khánh Minh tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lâm Châu, trong lòng gã vô cùng khó chịu với việc Lâm Châu ra lệnh ở đây.
Muốn gã đánh hết hai mươi tám trận đấu trong lượt đấu vòng tròn?
Không bao giờ có chuyện đó!
Rõ ràng đối phương muốn lấy mình ra làm trò đùa!
"Chậc…"
Lâm Châu khẽ tặc lưỡi, nhún vai một cách bất lực.
"Có cần tôi liên lạc ngay với Vương Hoa Thần, hỏi anh ta xem ở trong đội ai là người quyết định không?"
Thẩm Khánh Minh thấy Lâm Châu lôi Vương Hoa Thần ra, hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp lời.
Trong đội của bọn họ hiện giờ, tuy không quy định ai là đội trưởng, nhưng việc đưa ra quyết định ai nấy đều ngầm hiểu với nhau lấy Lâm Châu làm đầu.
"Tôi cũng đâu yêu cầu anh phải thắng hết các trận đấu. Thi đấu hai mươi tám trận, anh thắng một nửa là có thể qua rồi."
Lâm Châu nói ra suy nghĩ của mình.
Thẩm Khánh Minh chau mày nghĩ ngợi, như vậy tính bình quân, mỗi ngày gã chỉ cần thắng ba trận là được. Quả thật với thực lực hiện giờ của gã, chuyện này có khả năng làm được...
Do đó.
Về chuyện sắp xếp thi đấu vòng tròn liên tục năm ngày tới đây, đã được quyết định một cách qua loa như vậy.
Tất cả đều do một mình Thẩm Khánh Minh chiến đấu!
Khi La Vân Kiệt tiếp tục gặng hỏi Lâm châu về việc sắp xếp sau đó, Lâm Châu chỉ trả lời, đến lúc ấy xem tình hình rồi tính tiếp, ai ra sân cũng được hết…
Câu trả lời này làm cho La Vân Kiệt sầu não không thôi. Người này tự tin đến mức nào mà chẳng coi các đội mạnh của những trường khác ra cái gì hết, cảm giác hình như Lâm Châu không để tâm chút nào.
Cả nhóm dạo một lượt phòng giải lao, khu khán đài, sân đấu để làm quen một lúc, sau đó cùng quay về khách sạn.
Ngày mai phải bắt đầu thi đấu rồi, các tuyển thủ tham gia vẫn cần được nghỉ ngơi sớm.
Buổi tối, La Vân Kiệt đem đồng phục đội tuyển cho bọn họ, nói rằng do Vương Hoa Thần cung cấp.
Bấy giờ Lâm Châu mới biết, hóa ra bọn họ cũng có đồng phục đội tuyển. Cậu lấy ra ngắm nghía, mẫu mã rất đơn giản, cũng không có logo của nhà tài trợ.
Tuy nhiên mặt sau của đồng phục có in hai chữ "Tân Chử" to oành, chiếm hết cả phần lưng phía sau, vô cùng nổi bật khiến Lâm Châu xấu hổ không thôi.
Đương nhiên cậu không biết, Vương Hoa Thần in hai chữ này là để cho tổ khảo sát nhìn thấy. Chuyện xây dựng đặc khu mới ở Tân Chử lần này, hắn ta quyết tâm phải thực hiện bằng mọi giá.
…
Sáng sớm hôm sau
Nhóm Lâm Châu tập hợp ở bên dưới khách sạn, cùng nhau đi đến sân vận động.
Sân vận động hôm qua còn lạnh lẽo tĩnh mịch là thé, hôm nay đã ồn ào náo nhiệt lên rất nhiều.
Có rất nhiều người đang xếp hàng chờ vào sân, ngoại trừ các tuyển thủ và nhân viên làm việc, còn có không ít người hâm mộ và giới truyền thông cũng tới đây.
Nhóm Lâm Châu đi đường dành cho tuyển thủ, xuyên qua phòng giải lao, để lên khán đài của tuyển thủ.
Đã có nhân viên công tác tại hiện trường đeo sẵn tai nghe đứng chờ ở đây, anh ta phụ trách điều phối liên lạc hiện trường, nhắc nhở đội của Lâm Châu ra vào sân đấu.
Cuộc thi sắp bắt đầu, trên khán đài của tuyển thủ.
Thẩm Khánh Minh cầm Pokeball thả Raichu ra ngoài, để hoạt động làm nóng cơ thể.
Đây là lần đầu tiên La Vân Kiệt và Lưu Lạc đối mặt với cảnh tượng như vậy, cũng có chút căng thẳng và hưng phấn, hai người tập trung nghiên cứu các tuyển thủ và Pokemon của mấy đội xung quanh.
Còn Lâm Châu….
Cậu đi tìm nhân viên hiện trường để lấy pass WIFI của sân vận động, sau đó cầm di động, ngồi cạnh máy uống nước để xem livestream…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...