Translator: Nguyetmai
Trung tâm thành phố Giang Thành.
La Vân Kiệt dừng xe trước cửa khách sạn, tắt máy rồi cùng đội xách hành lý xuống xe.
La Vân Kiệt tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Mỗi đội tuyển tham gia thi đấu đều có năm tuyển thủ và một quản lý đội, phía ban tổ chức cung cấp cho họ tổng cộng ba phòng đôi đủ cho sáu người sinh hoạt.
Nếu thêm người đi cùng sẽ phải tự chi trả, giống như rất nhiều đội tuyển của các trường đại học khác, họ còn dẫn theo cả huấn luyện viên, thầy hướng dẫn, nhân viên phân tích số liệu và bác sĩ.
Chi phí ăn uống ngủ nghỉ của những nhân viên này, đều do các trường tự chi trả.
Trường của Lâm Châu chắc chắn không có kiểu bố trí như vậy, mặc dù Đại học Tân Chử cũng được xem như một trường trọng điểm, nhưng đối với thể thao Pokemon lại không coi trọng mấy.
Trước kia trình độ thi đấu Pokemon của trường Đại học Tân Chử vẫn được đánh giá khá cao, đội tuyển cũng từng mấy lần đạt giải quán quân cuộc thi cấp thành phố.
Nhưng về sau các nhà tài trợ đều đồng loạt rút vốn vì đội tuyển không đạt được thành tích gì trong mấy năm liên tiếp, do đó nhà trường cũng không muốn rót tiền ủng hộ.
Vả lại, đội tuyển trường còn phải phụ thuộc vào việc sinh viên tốt nghiệp, biến động khá lớn, khóa này có sinh viên mạnh, nhưng khóa sau sinh viên lại yếu kém, như vậy rất dễ làm ảnh hưởng đến thực lực.
Cho nên về sau, đội tuyển trường Đại học Tân Chử không được sắp xếp huấn luyện viên và thầy hướng dẫn, chứ chưa nói tới dạng bố trí cao cấp như bác sĩ và nhân viên phân tích số liệu.
Sau này nhà trường hoàn toàn không để ý đến nữa, ngoại trừ khoản kinh phí tối thiểu hằng năm bắt buộc phải chi ra theo yêu cầu của chính sách, phần còn lại đều để bọn họ tự sinh tự diệt.
Ban đầu Thẩm Khánh Minh ỷ vào việc quản lý lỏng lẻo, cộng thêm Vương Hoa Thần chống lưng phía sau nên mới có cơ hội làm loạn trong đội tuyển trường.
Đoàn Lâm Châu lần này chỉ có bốn người, so với quân số hùng hậu mà đội tuyển của các trường khác mang tới còn kém rất xa.
La Vân Kiệt cầm lấy ba thẻ phòng chia cho mấy người bọn họ, Lưu Lạc và Lâm Châu ở cùng một phòng, anh ta và Thẩm Khánh Minh mỗi người ở một phòng.
Mấy người bọn họ mang hành lý lên tầng rồi cất vào phòng.
Sau đó La Vân Kiệt sắp xếp cho mấy người họ cùng ăn cơm trưa.
Vì ba người kia phụ trách thi đấu nên La Vân Kiệt thân là quản lý đội tuyển trường, dĩ nhiên phải lo việc điều tiết và hậu cần cho cả quá trình.
Tuy lần đầu anh ta làm quản lý nhưng quán xuyến mọi việc tương đối ổn thỏa.
Cơm hộp mà canteen khách sạn phát cho cũng không phải đãi ngộ gì đặc biệt, suất ăn chỉ ở mức no bụng chứ không thể nói ngon miệng được, nhưng dù sao cũng là đồ được phát miễn phí.
Buổi chiều.
La Vân Kiệt dẫn theo mấy người, đi tới cung thể thao dân lập Giang Thành cách khách sạn không xa.
Ngày mai chính thức bắt đầu thi đấu, hôm nay phải tới báo danh hội viên tham gia trước.
Lúc này bọn họ đang đứng bên ngoài cung thể thao, kiến trúc bằng thép kiên cố, nổi bật đặc sắc, hạ tầng kiện toàn, đây đều là công trình xây dựng do Liên Minh Pokemon đầu tư cho mỗi quốc gia.
Cung thể thao dân lập Giang Thành.
Chiếm diện tích gần hai mươi hecta, là một trong những cung thể thao có nhiều tính năng lớn nhất Giang Thành, cuộc thi thể thao Pokemon cấp thành phố giữa các trường đại học hằng năm đều được tổ chức tại đây.
Khi đoàn của Lâm Châu bước vào trong sân, bên trong có bày một bàn làm việc cùng một vài nhân viên bên phía ban tổ chức có mặt tại hiện trường, phụ trách chủ trì các đội báo danh, đồng thời duy trì trật tự.
Đội nào tới trước qua xếp hàng, lần lượt từng đội viên cầm chứng minh thư và thẻ sinh viên đi tới bàn làm việc tiến hành báo danh.
Nhân viên làm việc tiến hành đối chiếu thông tin tuyển thủ đã đăng ký trước đó để tránh việc gian lận.
Sau khi báo danh xong, nhân viên sẽ đưa chìa khóa phòng nghỉ ngơi cho bọn họ.
Mỗi đội đều được phân một phòng nghỉ ngơi, việc này giống như đá bóng hay thi thể thao điện tử. Khi các đội khác đang thi đấu, họ có thể để các đội viên, tổ huấn luyện vào trong đó nghỉ ngơi.
Xếp hàng tới đội của Lâm Châu, La Vân Kiệt để ba người trong đoàn tiến lên điền thông tin vào bảng báo danh.
Nhân viên nhìn thấy thông tin của bọn họ, không khỏi sửng sốt, hỏi lại quản lý đoàn:
"Đội trường Đại học Tân Chử, đội viên tham gia thi đấu của các bạn chỉ có ba người sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ có ba người."
La Vân Kiệt gật đầu.
"Như vậy đồng nghĩa với việc các bạn tự nguyện từ bỏ hai vị trí tham gia thi đấu, tất cả các trận đấu về sau chỉ có thể lựa chọn từ ba tuyển thủ này lên thi đấu, các bạn chắc chứ?"
Nhân viên vẫn rất có trách nhiệm, xác nhận một lần nữa với La Vân Kiệt.
"Đúng vậy, tôi chắc chắn, số người tham gia thi đấu lần này của chúng tôi chỉ có ba người."
Tuy nhân viên công tác cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng không dông dài thêm nữa, lập tức để bọn họ báo danh, dù sao phía sau còn những đội khác đang chờ.
Địa điểm báo danh cũng không lớn lắm, chỉ có một chiếc bàn làm việc, mọi người đều đang xếp hàng chờ gần đó, các đội khác đứng bên cạnh dĩ nhiên có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.
Không ít người đến từ các trường khác đứng xung quanh, đang thì thào bàn tán, đây là đội của trường nào vậy, sao lại chỉ có ba người tham gia thi đấu.
Nhóm của Lâm Châu tính thêm cả quản lý La Vân Kiệt mới là bốn người.
Nếu so với những đội hở ra là tám chín thành viên, có nhân số gấp đôi nhóm bọn họ, thậm chí chẳng ngại mang theo bạn gái hay nguyên một nhóm cổ vũ bên mình, quả thật đội hình của Lâm Châu có phần hơi sơ sài.
"Ê, nhìn bên kia, đó là đội trường nào thế, sao lại chỉ có ba người thi đấu vậy?"
"Không biết nữa, tới đồng phục cũng không có!"
"Xem ra lại trường nào đó tùy ý chọn vài người tới cống điểm rồi, năm nào chả có mấy đội tới cho đủ quân số."
"Các cậu không biết người đó sao? Kia chẳng phải là Thẩm Khánh Minh của Đại học Tân Chử à?"
"Thẩm Khánh Minh? Là người năm ngoái bán độ ở lần thi vòng tròn phải không?"
"Đúng là cậu ta rồi! Chắc đó là đội của Đại học Tân Chử, chẳng trách lại sơ sài như vậy."
"Nghe nói mấy năm nay Đại học Tân Chử đã ngừng đầu tư vào đội tuyển trường, có khi muốn bỏ mảng này rồi."
"Dù sao năm ngoái Thẩm Khánh Minh đến còn mang đủ số lượng, kể cả gian lận cũng phải múa may đánh đấm một phen. Ai dè năm nay chỉ dẫn theo có hai người tới."
"Dù mang ít hay nhiều cũng không có gì khác biệt…"
Trong số những đội tuyển xếp hàng ở đây, có không ít người từng tham gia giải đấu năm ngoái, nếu có người nhận ra Thẩm Khánh Minh cũng là chuyện bình thường.
Hiển nhiên Thẩm Khánh Minh cũng nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh. Gã không kìm được mà "hừ" một tiếng, nhớ đến lời của Vương Hoa Thần nên không tính đi gây chuyện.
Nhưng gã an phận không đồng nghĩa với việc chẳng có "kẻ gợi đòn" xảo trá nào tới gây chuyện với gã.
Sau khi báo danh xong, La Vân Kiệt cầm chìa khóa phòng nghỉ, vốn định đưa hội Lâm Châu đi thăm phòng giải lao và sân thi đấu.
Kết quả bọn họ còn chưa đi được bao xa, đã bị một nam sinh mặc đồng phục của trường khác, đứng chắn trước mặt.
Nam sinh cắt đầu húi cua, một bên tai đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép, mặt mày vênh váo chẳng đứng đắn chút nào, bên cạnh còn có một con Scraggy.
Nam sinh đeo khuyên tai đó vừa tới bèn đi thẳng đến bên Thẩm Khánh Minh, cất giọng đầy ý thách thức:
"Chà, đây không phải là đạo diễn Thẩm sao, một năm không gặp, sao nay chỉ có hai bạn diễn vậy? Thi đấu vòng tròn lần này còn bán độ không, một điểm bao nhiêu tiền, cho người anh em này diễn vài màn đê."
Khuôn mặt nam sinh đeo khuyên đó đầy vẻ giễu cợt, rõ ràng hắn không tới tìm Thẩm Khánh Minh để bàn tính gian lận, mà đến để cà khịa mấy câu.
Lâm Châu nhìn thấy có người tới gây hấn, cậu bặm môi lại nghĩ bụng, có phải số Thẩm Khánh Minh này đen quá hay không.
Thẩm Khánh Minh bị người khác giễu cợt làm sao có thể nhịn nổi.
Tính khí gã này thế nào?
Nếu gã ta tốt tính thì ngay từ đầu đã chẳng lao vào tẩn nhau với hội Lâm Châu ở trong lớp học chỉ vì một câu mất lòng.
Thẩm Khánh Minh liếc nhìn con Scraggy, bàn tay đặt lên quả Pokeball, sắc mặt trầm xuống, nói với nam sinh đeo khuyên:
"Cút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...