Translator: Nguyetmai
Lâm Châu suy nghĩ một hồi, đưa tay ra túm chiếc váy rách của Mimikyu, vén… một góc lên!
Cậu không hề nhìn vào trong, cứ thế ném thẳng một viên năng lượng vào đó, soạt một tiếng rồi đậy lại.
Mimikyu ẩn náu cơ thể thật bị nguyền rủa dưới tấm vải rách, chưa từng để người khác dễ dàng nhìn thấy.
Cơ thể thật của nó có rất nhiều phiên bản khác nhau trong truyền thuyết ma quỷ, có người nói nhìn thấy sẽ chết, cũng có người nói cơ thể thật của nó cực kì khủng khiếp, mỗi người mỗi kiểu.
Thông thường một câu chuyện trở thành truyền thuyết ma quỷ, chỉ có thể do hai loại nguyên nhân:
Loại thứ nhất có thể do rất ít hoặc không có ai từng được chứng kiến, điều mọi người đều là nghe nhảm đồn bậy.
Loại còn lại có thể là vì, những người nhìn thấy đều đã chết hết…
Trong những câu chuyện ma đều kể như vậy, chỉ có người còn sống mới đoán già đoán non liệu có ma hay không, còn người nhìn thấy thực sự đều xong đời rồi.
Tò mò hại thân…
Dù thật hay giả, Lâm Châu cũng cảm thấy không cần thiết phải tự mình đi thử, cậu đâu tò mò đến mức ấy.
Hồi còn nhỏ, ở con kênh cạnh nhà cậu có một người bị ngã chết đuối, Lâm Châu trẻ con không biết gì, tò mò đi theo người lớn ra xem.
Sau đó, đống lục phủ ngũ tạng và não người trôi ra phơi nắng đã để lại trong tâm trí non nớt của Lâm Châu ấn tượng không thể nào quên!
Đến tận bây giờ cậu vẫn luôn bài xích những thứ như đậu phụ, tào phớ hay canh lòng bò.
Bóng ma tâm lý thuở nhỏ luôn nhắc nhở Lâm Châu rằng, sự tò mò vô nghĩa, ngoài việc khiến bản thân cảm thấy kinh tởm ra thì chẳng có tác dụng tích cực nào hết.
Cậu không hề có ý định muốn khám phá bên dưới lớp váy của con Mimikyu có gì, việc như vậy nghe sao cũng thấy rất biến thái.
Huống hồ, thời buổi bây giờ đến cả biến thái cũng không có hứng vén váy nữa rồi, vén váy lên thấy khác mình còn được, nếu giống mình thì ngượng ngùng biết mấy.
Lâm Châu vén một góc váy của Mimikyu lên, cho nó ăn viên năng lượng "Ma Linh số một".
Cơ thể của Mimikyu bắt đầu phát ra từng tiếng òm ọp, giống như một con hamster với đôi má phúng phính nhét đầy thức ăn đang nhồm nhoàm nhai. Sau đó nó "ừng ực" một tiếng rồi nuốt viên năng lượng xuống bụng.
Được bổ sung dinh dưỡng và năng lượng, Mimikyu dần dần hồi phục thể lực.
Lúc này cơ thể mới có thể đứng dậy, đôi mắt hạt đậu mở to di chuyển tứ phía, tìm cơ hội thoát thân.
Đương nhiên Lâm Châu vừa nhìn qua đã biết, khóe miệng cậu hơi nhoẻn cười, thả Cáo Lửa ra ngoài.
Năng lượng của Confusion cuộn trào, Mimikyu vẫn còn đang yếu ớt chợt cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè xuống cơ thể khiến nó không thể cử động nổi.
Lâm Châu khẽ hà hơi lên ngón tay, búng một phát vào đầu Mimikyu rồi nói với vẻ mặt đầy hung dữ:
"Mày, không nghe lời, bị đánh!"
Sau đó cậu lấy tiếp một viên năng lượng ra cầm trong tay khua khoắng.
"Nghe lời của tao, đi theo tao, mỗi ngày đều có cái ăn."
Không cần biết kiểu vừa đấm vừa xoa có cổ hủ hay không, chỉ cần có tác dụng là được, trẻ con đều nhớ ăn không nhớ đánh.
Mimikyu giương mắt nhìn Lâm Châu, toàn thân run cầm cập, bấy giờ nó đang vừa sợ vừa đói.
Bị lạc đến nơi này đã mấy hôm rồi, không tìm được gì ăn, chỉ có thể dựa vào việc hút cảm xúc sợ hãi để duy trì sự sống.
Nhưng chút ít cảm xúc sợ hãi đó, hoàn toàn không thể đáp ứng nổi nhu cầu dinh dưỡng của Mimikyu.
Viên năng lượng vừa rồi Lâm Châu cho nó đã giúp nó chút cảm giác no bụng.
Nhưng nó vẫn đói lắm…
Hay nói cách khác, từ lúc được sinh ra đến giờ nó chưa có bữa nào no nê…
Cáo Lửa nới lỏng lực ép của Confusion, Mimikyu không hề bỏ chạy mà đôi mắt hạt đậu cứ dán chặt vào viên năng lượng.
Hôm nay Lâm Châu chỉ định cho nó ăn một ít để trấn an đứa nhỏ này, sau đó nhốt nó vào trong quả Pokeball, ngày mai lại tiếp tục chăm sóc huấn luyện.
Dù sao việc thuần phục Pokemon hoang dã không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, đây là một cuộc chiến lâu dài.
Nhưng với tình hình hiện tại, rõ ràng cậu đã đánh giá cao khí khái của anh bạn nhỏ này rồi, vừa nhìn thấy đồ ăn là không còn màng đến gì nữa…
Thức ăn quả thật có thể coi như sợi dây liên kết quan trọng nhất kết nối con người và Pokemon.
Bởi vì không phải tất cả Pokemon non đều có khả năng tự tìm kiếm thức ăn, đặc biệt ở trong thành phố.
Lâm Châu tiếp tục nhét viên năng lượng vào miệng Mimikyu từ dưới mép váy. Lúc mới bắt đầu cậu bạn nhỏ vẫn còn sợ hãi, co người về phía sau, nhưng vừa ăn được một miếng đã nhai ngấu nghiến rồi.
Ăn xong một viên năng lượng, Mimikyu ngước đôi mắt hạt đậu lên nhìn Lâm Châu, biểu cảm mong chờ.
"Vẫn muốn ăn?"
Khóe miệng Lâm Châu giật giật, thứ này không phải bánh đậu xanh đâu nhé, giá gốc của một viên "Ma Linh số một" không thấp hơn hai trăm tệ đâu, ăn hai viên rồi còn không đủ.
Lâm Châu lại cho ăn thêm một viên nữa… không đủ…
Thêm một viên nữa… trông vẫn chưa hết thòm thèm …
Viên cuối cùng… rốt cuộc cũng đã thỏa mãn!
Vừa đủ năm viên năng lượng, một nghìn tệ đã đi tong, mày là cái máy ngốn tiền đấy à?
Mặt mũi Lâm Châu tái mét, không biết ban nãy trúng phải tà gì mà bàn tay cứ liên tục "cống tiền " không thể dừng lại được?!
Hết viên này lại đến viên khác, vừa thân quen được giây lát, chớp mắt đã dâng một nghìn tệ để nuôi nó rồi?!
Mimikyu ăn no, cơ thể bé nhỏ đã hơi phồng lên, dịch người tiến sang bên cạnh Lâm Châu, rất thân thiết cọ cọ vào tay cậu, phiếu cơm miễn phí này không được để mất đâu…
Mày tránh ra! Trả lại tiền cho tao! Tao không nuôi nữa!
Trong lòng Lâm Châu đang rỉ máu, tên nhóc này được lắm, tiền ăn một ngày hết một nghìn tệ, thế này ai mà chịu được chứ?
Tiền vốn cần cho sự đột phá của Cáo Lửa còn chưa tích đủ, giờ lại có thêm một cậu nhóc đốt tiền nữa, đúng là muốn ép cậu bán thân đây mà.
Lâm Châu đau đầu, trong nhà đúng là đang nuôi hai ông tướng.
Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay Lâm Châu cũng chẳng có hơi sức đâu để buồn phiền dăm ba chuyện này. Vừa nãy chỉ dùng một viên "siêu linh số một" thôi mà máu mũi chảy nhiều đến giờ vẫn còn thấy chóng mặt đau đầu, não đơ không tải nổi nữa.
Thôi không nghĩ nữa, tắm rửa rồi ngủ!
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Như thường lệ, Lâm Châu bò dậy khỏi giường rồi đi học.
Hôm nay Lưu Lạc lại đến từ rất sớm, chờ cậu trong lớp học.
"Thế nào rồi?"
Lưu Lạc cười đểu hỏi.
Tuy cậu ta rất phiền não về con Pokemon hệ Ma Linh trốn trong ký túc xá, nhưng so với việc đó cậu ta lại thích nhìn thấy bộ dạng túng quẫn chịu thua của Lâm Châu hơn.
"Giải quyết xong rồi, hôm nay cậu có thể về ký túc ngủ."
"Hả?"
Lưu Lạc sững sờ.
"Một đêm mà cậu đã giải quyết xong rồi?"
Con Pokemon hệ Ma Linh kia khó nhằn thế nào, cậu ta là người hiểu rất rõ. Bạn không ra tay nó sẽ dọa bạn, bạn vừa ra tay nó sẽ chạy biến, thực sự không thể tóm được.
Cho dù Lưu Lạc có cầu xin Lâm Châu giúp đỡ, cũng tưởng bạn mình sẽ bị giày vò mất mấy ngày mới xong. Cậu ta nào có ngờ rằng chỉ một đêm Lâm Châu đã giải quyết ổn thỏa!
Lâm Châu ấn nút công tắc trên quả Pokeball, lén lút thả Mimikyu dưới gầm bàn.
Mimikyu sợ người lạ vừa ra khỏi Pokeball, đã co mình vào trong lòng Lâm Châu, chỉ để lộ đôi mắt hạt đậu cảnh giác nhìn xung quanh.
Lưu Lạc nhìn Mimikyu, hai mắt lập tức trợn tròn.
"Không ngờ cậu còn thu con yêu tinh này lại. Đây là Pokemon gì vậy, sao tớ chưa nhìn thấy bao giờ?"
"Pokemon quý hiếm, dữ liệu ghi chép trong Liên Minh rất ít."
Lâm Châu xoa đầu của Mimikyu, cậu nhóc nhìn có vẻ rất hưởng thụ, vô cùng thân thiết dụi vào tay Lâm Châu, phát ra tiếng đói bụng ùng ục xin ăn.
Sắc mặt Lâm Châu lập tức đen sì, chẳng phải tối qua vừa mới cho ăn thỏa thích còn gì, sao giờ lại đói nữa rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...