Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Translator: Nguyetmai

"Bây giờ cũng không có khách, cậu có rảnh không, nếu rảnh thì qua giúp tôi trước được chứ?"

An Khả vừa nói vừa chạy vào nhà kho trong cửa hàng, lấy xẻng sắt và cuốc ra ngoài…

Tay trái cô cầm xẻng sắt, tay phải cầm cuốc, đi đến trước mặt Lâm Châu, ngó nghiêng lưỡng lự nhìn một lúc.

Lâm Châu vốn cứ tưởng cô chọn một cái cho mình trước, kết quả, "phịch phịch" cả hai thứ đều bị nhét vào tay của cậu.

"Tôi và bà không hề giống nhau đâu nha, con người bà rất tốt, nhất định chưa sắp xếp bất cứ nhiệm vụ nào cho cậu. Nhưng mà, hiện giờ tôi là chủ của Cửu Nguyệt Ốc, cậu là nhân viên, nếu muốn nhận được thù lao thì phải cố gắng làm việc."

An Khả mỉm cười nói.

Lâm Châu cầm lấy xẻng sắt và cuốc, ngược lại không hề bất mãn.

Tiền lương cậu nhận được từ công việc làm thêm ở Cửu Nguyệt Ốc không hề thấp, dốc sức làm việc cũng là điều nên làm.

Lâm Châu đăm chiêu nhìn bộ nông cụ trong tay mình, hỏi:

"Cô định làm gì?"

"Lấp hố."

An Khả chỉ qua hướng cánh cửa dẫn ra sau vườn.

"Tôi muốn xới hết một lượt đất trong sân vườn của Cửu Nguyệt Ốc để trồng cây ăn quả và trồng cây thuốc. Trước kia bà đều trồng trong chậu đất, cho nên khoảng sân vườn này từ đầu đến giờ chưa xới lại lần nào. Buổi sáng tôi đã đào hố xong rồi, bây giờ cậu chỉ cần phụ trách lấp hố là được rồi."

Lâm Châu gật đầu, vốn chỉ lấp hố đất thôi, trong khi sân sau chỉ to bằng một sân bóng rổ nên cậu coi đây là chuyện nhỏ.


Một mình An Khả còn đào xong trong một buổi sáng, để cậu lấp đất có khi còn xong nhanh hơn.

Tay trái Lâm Châu cầm xẻng, tay phải cầm cuốc, đi theo An Khả đẩy cửa ra sân sau…

Sân sau…

Sân sau đâu?!

Lâm Châu nhìn cảnh tượng trước mặt, hai mắt trợn tròn!

Vườn sau đầy hoa cỏ cây lá vô cùng hợp ý của bà Dược trong Cửu Nguyệt Ốc đã hoàn toàn biến mất!

Thay vào đó,

Là một cái hố lớn có độ sâu cỡ chừng mười mét!

Hố sâu vuông chằn chặn, vô cùng ngay ngắn, men theo một vòng sát mép sân sau, không bỏ sót một tí nào.

Trên bờ vách bên trong hố sâu, có từng bức tường băng nối liền với nhau đang toát lên làn hơi se lạnh, bao lấy toàn bộ vách tường bên trong đề phòng mảng đất xung quanh bị đổ sụp.

Dẫu sao đây cũng là một cái hố sâu gần mười mét, nếu không dùng băng để làm tường chặn, cẩn thận chống đỡ thì phần đất xung quanh và cả nửa Cửu Nguyệt Ốc cũng đều có thể đổ ụp xuống đấy.

Lâm Châu nhô đầu nhìn xuống đáy hố, vẻ mặt không nói lên lời.

Đây là xới đất mà cô nói đó hả?

Nếu không phải cô hiểu sai ý của từ xới đất, vậy chắc người ở nông thôn các cô thật biết cách đùa!


Bảo tôi đi lấp hố, quả nhiên đào một cái hố khổng lồ để tôi lấp thật.

Lâm Châu chỉ vào cái hố to tướng trước mặt, nhìn An Khả nói:

"Sao cô đào được cái hố này vậy?"

"Rototiller làm tơi đất, Confusion chuyển đất, Ice Beam hỗ trợ, mỗi lần đào sâu hai mét, làm năm lần là xong. Smeargle rất có thạo trong việc đào mấy kiểu hố này."

Lâm Châu đã không biết nên chặt chém thế nào nữa.

Con Smeargle này của cô tốt nghiệp từ trường Đại học Lam Tường* đấy à?

Sử dụng Smeargle như một máy xúc đất, cô quả thật là một thiên tài nhỏ tuổi.

"Vậy... vậy tôi phải lấp thế nào, cứ thế cho đất vào và lấp thôi hả?"

Lâm Châu suy nghĩ, kiểu gì việc lấp đất cũng đơn giản hơn đào đất nhỉ?

Cáo Lửa của cậu cũng biết Confusion, tuy năng lực không được toàn diện như con Smeargle kia, nhưng chỉ dùng để chuyển đất thì vẫn có thể làm được.

"Tất nhiên không phải chỉ lấp đất vào trong là xong đâu, nếu không tự tôi cũng có thể làm được. Huống hồ, tôi cũng đã tìm xe tải chở hết đất đi rồi."

An Khả chỉ ra phía ngoài hàng rào sân sau, Lâm Châu nhìn qua, thấy ở đó đang chất một đống cao ngất toàn túi vải lanh và túi cao su.

"Bên trong là phân bón và hoa quả, đưa những thứ đó trực tiếp lấp vào trong, không cần lấp đất, phải lấp theo từng tầng, các loại phân bón và hoa quả khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau."

An Khả vừa nói, vừa chỉ huy Smeargle dùng Confusion chuyển mấy túi phân bón và hoa quả đến.


Mấy túi cao su bị xé rách một lỗ, dưới sự điều khiển của Confusion, phân bón lả tả rơi xuống, rải đầy một lớp mỏng dưới đáy hố.

Mấy túi vải lanh cũng bị xé ra theo cách y hệt, một đống hoa quả không rõ tên bên trong cũng lả tả rơi ra.

Air Cutter xẹt qua, cắt hoa quả thành từng miếng nhỏ, dưới sự điều khiển của Confusion rơi xuống đáy hố, trải đầy một lớp dày dặn.

Chiếc đuôi bút vẽ của Smeargle tùy ý lấy màu sơn, phác họa từng đường quỹ đạo năng lượng trong không trung.

Bọt nước bắn tứ tung, thấm đẫm lớp phân bón và hoa quả vừa được rải đều.

Lâm Châu trông thấy cảnh này, khóe mắt bỗng giật giật, rốt cuộc con Smeargle kia biết bao nhiêu chiêu thức vậy?

Những chiêu thức Rototiller, Ice Beam, Confusion, Air Cutter hay Water Sport đều được vận dụng một cách thuần thục đúng ý, cực kì ăn khớp với nhau.

Hơn nữa, nhìn nó có vẻ như chưa tiến vào cấp bậc huấn luyện viên…

"Đại khái là như vậy, rải từng lớp từng lớp một. Một lớp hoa quả xen kẽ một lớp phân bón năng lượng, độ dày mỗi lớp phải kiểm soát ở mức hai mươi centimet, cứ hai lớp lại tưới thẫm nước một lần. Hoa quả và phân bón năng lượng dùng cho mỗi lớp không hề giống nhau, ở đây tôi có một bản vẽ mẫu, đã chú thích cụ thể mỗi lớp dùng cái gì, tổng cộng năm mươi lớp."

An Khả đưa một bản vẽ mẫu cho Lâm Châu.

Lâm Châu cầm bản vẽ trong tay, nhìn bên trên vẽ một cái hố lớn, mỗi lớp đều đánh dấu chi chít, có chút thẫn thờ.

"Cái… cái này dùng hoa quả để lấp hố?"

"Ừm, rất nhiều loại trái cây có chứa thành phần dinh dưỡng dẫn đến ngưng kết năng lượng, những thành phần này kết hợp với phân bón năng lượng, có thể tăng cường độ phì nhiêu và giàu dinh dưỡng cho đất ở mức lớn nhất."

Trong lòng Lâm Châu thầm nghĩ, cô làm thế này nào có phải tăng độ phì nhiêu cho đất, rõ ràng cô đang đổ một hố phân bón ở đây mà.

Một hố dinh dưỡng thế này đến trồng một người hói đầu xuống còn có thể mọc tóc ấy chứ.

Tuy cậu không hiểu về làm ruộng, nhưng chút kiến thức thông thường này cậu vẫn có. Nếu độ phì nhiêu quá mức, thực vật sẽ không thể sống nổi.


"Cô làm thế này không sợ dinh dưỡng quá mức cây bị cháy rễ à?"

"Trồng cây ăn quả và cây cối bình thường nhất định sẽ bị cháy rễ, nhưng đối với một số loại cây ăn quả cấp cao, lượng dinh dưỡng này mới chỉ ở mức vừa đủ thôi."

An Khả mỉm cười, cô là chuyên gia trong phương diện trồng cây ăn quả và cây thuốc đấy.

"Đất đai trong thành phố dùng để xây dựng phát triển thành phố, hàm lượng dinh dưỡng của nó rất thấp, đến việc chống đỡ trồng một số loại cây ăn quả thường gặp cũng khó, huống hồ là cây ăn quả cấp cao. Bà chuyên về ngành dược phẩm, có lẽ trồng cây trong bồn là đủ rồi. Nhưng tôi lại nghiên cứu bồi dưỡng cây ăn quả và cây thuốc theo hướng đào tạo viên, nên nhu cầu về đất trồng tương đối lớn. Để trồng cây ở sân sau thì việc cải tạo thổ nhưỡng là việc chắc chắn phải làm. Mặc dù tự tôi lên phương án cải tạo đất, nhưng đây mới là bài học đầu tiên của tôi theo định hướng chuyên ngành này."

Tuy Lâm Châu nghe xong, cảm thấy cô nói rất có lý.

Nhưng mà…

Nhìn đống hoa quả xếp chất cao như núi thế kia, vừa nghĩ đến việc phải ném tất cả số hoa quả này xuống hố, cậu đã không nhịn được tiếc nuối hỏi:

"Nhiều đồ như vậy phải tốn bao nhiêu tiền…"

An Khả cười đầy thần bí.

"Cậu có biết những cây thuốc bà trồng trong chậu trước đây đáng giá bao nhiêu tiền không?"

"Trước đây bà có nói qua một lần, hình như đáng giá hơn hai triệu tệ thì phải…"

"Giá để tôi cải tạo khu đất này phải thêm một số không nữa."

Hai… hai mươi triệu tệ?!

Căn hộ hai phòng trong đường vành đai thứ ba ở thủ đô bị chôn vùi dưới đất như thế sao?!

Lại còn do chính tay mình chôn?!

Lâm Châu không muốn suy nghĩ nữa.

Cậu quyết định sau này nếu Lưu Lạc còn tiếp tục kêu than nghèo đến mức cạp đất để ăn, cậu sẽ xách Lưu Lạc đến đây, chỉ vào chỗ đất này và nói với cậu ta: Đến cả đất cậu cũng không ăn nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui