Translator: Nguyetmai
Ông chú đó leo lên lưng con Noivern. Noivern cất cánh bay đi, biến mất giữa màn đêm.
Trong mắt Fujiwara Sakura tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm, nhìn vào màn đêm một lúc lâu.
Cô ta không phục! Nhưng cô ta không đánh lại được đối phương nên chỉ có thể nhịn thôi...
Vì viên Key Stone này, cô ta đã lặn lội từ Đông Giang đến Tân Chử, hết cãi cọ với người bán hàng đến truy bắt đào phạm, tốn ngót nghét gần một tháng trời!
Kết quả lại để người của Ngự Long ngồi không ăn sẵn như vậy?
Nghĩ cô ta là người làm công hay sao?
Lúc này, Fujiwara Sakura đang phải hết sức kiềm chế hành động như loài gặm nhấm, tức đến nỗi muốn hét thật lớn.
Tức giận bất lực đều là vô ích, cô ta sẽ nhớ kĩ mối thù này!
Cái gì mà một nhân viên văn phòng bình thường đi ngang qua chứ, ông cứ chờ mà xem, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Fujiwara Sakura báo thù, từ sớm đến tối!
Fujiwara Sakura giơ tay lau vệt máu bên tai, hướng về phía Noivem vừa mới rời khỏi, "hừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Chuyện về Key Stone Mage đến đây kết thúc, Fujiwara Sakura đi chuyến này coi như uổng công.
Sau khi cô ta trở thành kiểm soát viên của Liên Minh, hai năm qua cô vẫn luôn ra ngoài rèn luyện, bây giờ cũng đến lúc nên trở về gia tộc Fujiwara rồi.
...
Chuỗi cửa hàng kinh doanh 24/24 Tân Chử.
Trong cửa hàng có rất nhiều thực khách đến ăn đêm.
Trên một chiếc bàn được đặt bên trong có một thanh niên và một ông chú đang ngồi.
Thoạt nhìn hai người dường như chẳng khác gì với thực khách bình thường xung quanh.
Nhưng trên mỗi quả bóng Pokeball treo bên hông của họ, đều có hoa văn rồng.
Hai người này đều thuộc tộc Ngự Long.
Ông chú kia, chính là nhân viên văn phòng vừa mới lấy Key Stone từ chỗ Fujiwara Sakura, tên là Trần Cát Lương.
Còn cậu thanh niên dáng vẻ sinh viên kia, tên là Lục Minh.
"Tiểu Minh, phiền cậu chạy một chuyến, phải mang thứ này về."
Trần Cát Lương giao Key Stone trong tay mình cho Lục Minh.
"Không phiền đâu, đúng lúc hai ngày tới tôi phải về nông trường Rồng ở Nam Hải một chuyến, tiện đường mang về luôn."
Lục Minh mỉm cười, nhận lấy Key Stone và tùy tiện đút vào trong túi, vốn dĩ chẳng thèm quan tâm.
Mắt cậu ta chăm chăm hướng về cái nồi trước mặt, rõ ràng sự chú ý của cậu nhóc này đã dồn hết vào những que xiên bên trong.
"Lần nãy chạm trán với con nhóc nhà Fujiwara đó."
Trần Cát Lương rót một ly bia, uống một ngụm thật sảng khoái.
"Ồ?"
Lục Minh có chút hứng thú, dĩ nhiên cậu ta từng nghe nói đến biệt danh Sakura ôn thần. Đây là nhân vật xuất chúng nổi trội trong thế hệ thanh niên của Liên Minh.
"Thực lực của cô ta thế nào?
"Trong số những người bằng tuổi cũng coi như có khả năng. So với lần trước tôi gặp, con bé đã mạnh lên rất nhiều."
Trần Cát Lương uống một ngụm bia.
"Lần trước chú gặp cô ta... là khi nào vậy?"
Trần Cát Lương khoa tay múa chân một hồi.
"Đại khái... cao chừng này, hồi con bé vẫn đang học mẫu giáo thì phải."
"..."
Lục Minh cạn lời.
"Gia tộc Fujiwara mấy năm qua vẫn có nhiều tin đồn không tốt, chú có biết mấy chuyện này không?"
"Gia tộc Fujiwara à..."
Trần Cát Lương thở dài một tiếng.
"Kể từ khi lão tặc Fujiwara chết tám năm về trước, Fujiwara không còn là Fujiwara của ngày xưa nữa. Gia chủ Fujiwara hiện giờ... khà khà, thằng cha yếu ớt đó cũng xứng làm gia chủ?"
Lục Minh nghe mà buồn cười.
"Năm nay Fujiwara Sakura cũng đã hai mươi tư tuổi, thực lực nổi trội trong số những người đồng trang lứa, rất có triển vọng đấy. Cô ta lại là con gái của gia chủ Fujiwara, người kế thừa thứ nhất. Cho dù bây giờ để cô ta tiếp quản gia tộc Fujiwara, trở thành gia chủ mới, tuy rằng hơi trẻ một chút, nhưng đâu phải không có khả năng?"
"Đứa nhỏ này quả thật lĩnh ngộ rất cao, có nghị lực giống với lão tặc Fujiwara năm đó tay trắng gây dựng, tạo ra tiếng ác, nhưng đáng tiếc là..."
Trần Cát Lương còn chưa nói xong, chuông điện thoại đã đột ngột vang lên.
Ông vừa liếc mắt nhìn, thấy bà vợ ở nhà gọi đến bèn bắt máy ngay!
"Trần Cát Lương! Anh muốn ăn đòn phải không! Chết mất xác ở chỗ quái nào rồi!"
Đầu dây bên kia chợt truyền đến tiếng gầm rú tựa như cọp cái.
"Ồ, nghe chất giọng đầy nội lực của chị dâu là biết cơ thể khỏe mạnh rồi!" Lục Minh cười nói.
"Tôi đang ở bên ngoài ăn cơm với người ta, giục cái gì!"
Trần Cát Lương chau mày đau khổ, tâm trạng sầu não.
"Ăn cơm? Mấy giờ rồi mà còn chưa ăn xong! Ăn xong thì mau cút về nhà! Con trai anh cứ đòi ba nó dỗ ngủ! Tôi nói thế nào nó cũng không nghe!"
"Nói thế cũng nói được! Giọng em còn át được cả giọng con Noivem nhà mình, liệu con trai chịu để cho em dỗ nó ngủ sao?"
Nghe hai vợ chồng Trần Cát Lương cãi vã, Lục Minh ngồi một bên cười khà khà.
"Trần Cát Lương! Tôi thấy ông có bản lĩnh hơn rồi đây! Ông có về không thì bảo? Ông mà không về tôi tìm ông Vương nhà bên cạnh sang đây dỗ con nhé! Tôi thấy thằng nhỏ rất thân thiết với chú Vương đó!"
Trần Cát Lương nghe thấy vậy đã lo sốt vó, làm sao ngồi yên ở đây được nữa, bèn vội vàng cắp cặp tài liệu đứng lên.
"Đừng! Đừng! Đừng đi! Bây giờ anh về liền! Anh nói cho em biết, gã họ Vương mà dám bước vào cửa nhà mình, anh sẽ đánh gãy chân chó của hắn! Em cứ chờ đấy! Bây giờ anh về ngay!"
Lục Minh ngồi bên vừa ăn đồ xiên, vừa xem kịch, tâm trạng vui vẻ hết sức.
Trần Cát Lương trừng mắt nhìn cậu ta.
"Đám sinh viên như các cậu là sướng nhất đấy, ngày nào cũng được tự do bay nhảy. Chờ đến khi cậu bằng tuổi tôi, hằng ngày đều nghe vợ kêu con khóc, chắc chắn sẽ buồn đến rụng tóc mất thôi. Cậu cứ ăn từ từ, tôi về trước đây."
Trần Cát Lương vội vã bỏ đi.
Lục Minh cũng không ở lại quá lâu, ăn xong bèn đi luôn.
...
Ngày hôm sau, thứ Hai.
Lại là tiết Toán cao cấp của giáo sư Diêm.
Lâm Châu đang đọc sách, Lưu Lạc tiếp tục lười biếng, lấy điện thoại ra đấu game với Croconaw.
Điện thoại của Lâm Châu rung lên một hồi.
Lâm Châu lấy ra xem, có một tin nhắn gửi tới tài khoản 4396 của cậu trên trang Khoa Nguyên.
"Chào bạn, tôi là Bảo Đệ, streamer của chương trình livestream Khoa Nguyên. Tôi rất khâm phục năng lực giám định mà lần trước bạn đã thể hiện. Không biết bạn có hứng thú trò chuyện không, có thể chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."
Lâm Châu chỉ nhìn một lát rồi tắt màn hình, không mấy quan tâm.
Một tháng qua, cậu không nhớ rõ đây là lần thứ mười mấy nhận được tin nhắn của đối phương, nhưng trước giờ cậu chưa từng trả lời tin nhắn.
Bảo Đệ chính là streamer đã cắt ra Cranidos trong lần phát sóng trực tiếp trước.
Lúc đó vì muốn kiếm tiền mua bí ngọc chiêu thức cơ bản cho Cáo Lửa, nên Lâm Châu đã tham gia đặt cược gấp mười, "giám định" được con Cranidos.
Thời điểm ấy, chuyện này đã gây nên một phen chấn động, thậm chí còn được giật tít trang đầu.
Chỉ có điều, tâm điểm mọi chuyện không nằm ở việc Lâm Châu đặt cược gấp mười, mà nằm ở con Cranidos kia, hơn nữa thời gian cũng đã qua lâu.
Đa số mọi người đều quên gần hết, chẳng còn mấy ai nhớ đến chuyện đó.
Nhưng với tư cách là người trong cuộc, Bảo Đệ đến giờ vẫn không thể quên đi.
Giám định đá gốc là một môn học cao siêu, chuyện gia giám định đá gốc tạo ra giá trị kinh tế ở một số phương diện nào đó, thậm chí có thể sánh ngang với huấn luyện viên.
Đây là nhân tài mà các công ty sản xuất bí ngọc lớn đều muốn tranh giành. Hơn nữa, Bảo Đệ chưa từng nghe nói tới việc, chuyên gia giám định có thể giám định đá gốc qua màn hình.
Anh ta thật sự cảm thấy tò mò với con người này.
Một chuyên gia giám định có trình độ giám định cao như vậy, tại sao trong livestream của mình, lại đặt cược một lần có mấy nghìn tệ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...