Translator: Nguyetmai
Trong quy định của cuộc thi thành phố, mỗi đội tuyển đại diện cho một trường đại học sẽ có số lượng là năm người.
Vậy nên, bình thường một đội tuyển của trường nhiều nhất chỉ có năm thành viên chính thức thôi.
Cho dù đội tuyển của trường Đại học Tân Chử có kém đến mấy cũng không phải nơi có thể tùy tiện gia nhập.
Bởi vì chuyện này liên quan đến việc phân phát trợ cấp thi đấu.
Chính xác, trở thành thành viên của đội tuyển trường, mỗi tháng có thể nhận được tiền trợ cấp.
Mỗi tháng ba mươi nghìn tệ, chia đều cho năm người, bình quân một người có thể lĩnh được sáu nghìn tệ một tháng.
Số tiền này tương đương với tiền lương của các thành viên trong đội tuyển, để bọn họ dùng cho việc đào tạo Pokemon chủ chiến của mình.
Không biết có bao nhiêu người trong trường ao ước được ngồi vào vị trí ấy chỉ vì số tiền trợ cấp này.
Còn cách để gia nhập đội tuyển trường chính là tham gia vào câu lạc bộ thể thao Pokemon trước, sau đó thể hiện thực lực của bản thân, chờ chủ nhiệm câu lạc bộ phát hiện ra bạn...
Chủ nhiệm câu lạc bộ có toàn quyền quyết định thành viên chính thức trong đội tuyển trường.
Nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, bởi vì nó ngớ ngẩn thật!
Ôm hy vọng chờ đợi trong câu lạc bộ thể thao suốt bốn năm, mãi đến khi tốt nghiệp cũng không được vào đội tuyển.
Có rất nhiều người như thế, thậm chí còn chiếm đa số!
Vào câu lạc bộ thể thao không nhất định có thể trở thành thành viên của đội tuyển trường, thế nhưng những thành viên của đội tuyển trường đa phần đều được tuyển chọn từ câu lạc bộ thể thao. Trừ phi có trường hợp đặc biệt, giống như hiện tại.
"À... hội viên câu lạc bộ thể thao của khóa này, vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu thực lực của đội tuyển trường." La Vân Kiệt hơi ngại ngùng trả lời.
"Hôm qua tôi đã tận mắt nhìn thấy trận giao chiến của hai bạn trong cung thể thao, nói thật, trình độ đào tạo Pokemon của hai bạn còn vượt xa đám vô tích sự kia trong câu lạc bộ."
"Đội tuyển trường thiếu người đến mức này cơ à? Những thành viên cũ trước đây đâu?"
Lưu Lạc rõ ràng cũng có ý định, nên hỏi thêm vài câu.
Mặc dù lời mời này quá đỗi bất ngờ và nằm ngoài dự tính của bọn họ, nhưng Lưu Lạc vẫn cảm thấy khá hứng thú với nó.
Suy cho cùng, số tiền trợ cấp của thành viên trong đội tuyển trường cũng là một con số không hề nhỏ.
Nếu mỗi tháng có thêm khoản thu nhập này để mua tài nguyên, Croconaw của cậu ta nhất định sẽ trưởng thành nhanh hơn!
Nãy giờ Lâm Châu vẫn im lặng không nói, công việc hiện tại ở Cửu Nguyệt Ốc đã đủ bận rồi, thời gian còn lại cậu phải dành để đọc sách.
Quả thật, bây giờ Lâm Châu không có thời gian để làm những việc khác. Cho nên, dù có hứng thú với khoản trợ cấp của đội tuyển trường, cậu cũng không gánh nổi.
La Vân Kiệt vừa nghe xong câu hỏi của Lưu Lạc, trên gương mặt đã lộ rõ sự bối rối và bất tiện.
"Tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ mới nhận chức, tình hình đội tuyển trường hiện giờ có chút phức tạp, nếu hai bạn có hứng thú gia nhập thì..."
"La Vân Kiệt, cậu làm cái gì thế?"
Đột nhiên một giọng nói hùng hổ vang lên cắt ngang lời chào mời của La Vân.
Một gã thanh niên tóc xoăn bất chợt xuất hiện, rảo bước đến gần bọn họ.
Gã ta mang theo sắc mặt u ám, vừa đi đến nơi đã giơ tay đẩy mạnh La Vân Kiệt vào tường, sau đó túm lấy cổ áo anh ta.
"Cậu to gan thật đấy, dám tìm thành viên cho đội tuyển ở sau lưng tôi?! Có phải lên làm chủ nhiệm rồi nên cho rằng mình có bản lĩnh lắm đúng không?!"
Gã thanh niên tóc xoăn đó cười khẩy đầy khinh bỉ, kéo cổ áo La Vân Kiệt rồi đập thẳng vào tường.
Cơ thể của La Vân Kiệt vốn đã gầy yếu, tuyệt nhiên không có sức để kháng cự lại. Sau cùng vẫn do Lưu Lạc đứng bên cạnh lên tiếng ngăn cản.
"Anh làm gì thế? Buông anh ấy ra! Đừng có đụng tay đụng chân! Nếu không tôi gọi hướng dẫn viên đến đấy!"
Lưu Lạc cau mày nhìn gã trai trước mặt.
Người này từ đâu ra vậy? Sao vừa đến đã hùng hổ muốn đánh người thế kia?
Tiếng cãi cọ bên này rất ồn ào, vô tình thu hút không ít sự chú ý của người qua lại giữa hành lang đông đúc sau giờ tan học. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ơ! Kia không phải là đội trưởng đội tuyển trường Thẩm Khánh Minh sao?"
"Mấy người bên cạnh là ai vậy, tớ không quen ai cả."
"Có hai người là sinh viên năm nhất, tớ gặp qua rồi!"
"Người mà Thẩm Khánh Minh đang túm kia là chủ nhiệm mới của đội tuyển trường!"
"Trời ơi! Bọn họ đang làm gì thế? Đánh nhau à?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, không sợ Thẩm Khanh Minh nghe thấy đến gây sự với cậu à?"
...
Mấy người này thích góp vui thật đấy.
Lâm Châu nhìn xung quanh, suy nghĩ xem mình có nên rời khỏi đây trước hay không.
Dù sao đây cũng là tranh chấp nội bộ trong đội tuyển của bọn họ, không liên quan gì đến cậu cả.
Cậu cảm thấy nếu ở đây diễn tuồng cho người ta xem, chi bằng đến Cửu Nguyệt Ốc, nhờ bà Dược chỉ bảo cho mấy vấn đề còn có ích hơn.
"Tôi thèm vào! Thẩm Khánh Minh, cậu còn mặt mũi để nhận mình là đội trưởng đội tuyển trường à?"
La Vân Kiệt hừ một tiếng, vẻ mặt căm phẫn.
"Mấy năm nay ở trong đội tuyển, cậu chính là một con rắn độc! Dùng tiền dàn xếp trận đấu! Loại bỏ những thành viên khác trong đội! Chèn ép đồng đội có năng lực để họ phải bỏ đi! Cấu kết với chủ nhiệm cũ để chiếm đoạt tiền trợ cấp của nhà trường! Làm ra những chuyện như vậy, cậu còn dám nhận mình là đội trưởng đội tuyển trường à!"
La Vân Kiệt vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.
"Anh ta vừa nói cái gì? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"
"M* kiếp! Đội tuyển trường cũng nát như vậy à?"
"Thật hay đùa thế?"
"Trước đây còn tưởng thành tích của đội tuyển trường không tốt là do năng lực kém, bây giờ xem ra mình nhầm rồi! Bên trong mục nát mới thế!"
"Không, phần thi của bọn họ tớ có xem, đúng là kém thật..."
Lâm Châu nghe được những lời này cũng ngạc nhiên không thôi. Trong lòng cậu thầm nghĩ, ồ, có một trùm sò như thế chẳng trách đội tuyển trường cậu lúc nào cũng bị loại từ vòng gửi xe.
Vẻ mặt Thẩm Khánh Minh cực kì khó coi, La Vân Kiệt cứ nói một câu, sắc mặt gã ta lại trắng thêm một phần.
Gã chỉ biết, La Vân Kiệt vốn là một tên hậu cần chuyên lau dọn, quét tước và chuyển đồ trong đội tuyển trường. Lần này sau khi đổi đời trở thành chủ nhiệm, việc đầu tiên La Vân Kiệt làm chính là đến đây để tìm thành viên.
Song, gã không thể nào ngờ được, một tên oắt con lo liệu dăm ba chuyện tầm phào như La Vân Kiệt lại có thể biết rõ tất cả những việc bẩn thỉu mà trước kia gã ta từng làm! Đến cả việc gã cấu kết với chủ nhiệm cũ chiếm đoạt tiền trợ cấp, anh ta cũng biết rõ!
Nghiêm trọng hơn đó là, anh ta đã vạch trần toàn bộ chuyện này trước mặt mọi người!
Chuyện này nhiều sinh viên biết như vậy, chắc sẽ sớm đến tai lãnh đạo trường thôi!
Đến lúc đó gã ta sẽ bị xử trí thế nào? Đuổi học? Ngồi tù? Gã không dám nghĩ đến hậu quả này! Tất cả đều do tên La Vân Kiệt chết tiệt kia!
"Mày muốn chết à!"
Bấy giờ, sự sợ hãi và hoảng hốt của Thẩm Khánh Minh đều biến thành căm phẫn. Gã vung tay lên, chỉ muốn đánh đối phương một trận.
"Anh đủ rồi đấy!"
Lưu Lạc đã sớm có phòng bị, lúc này cứ thế tiến lên phía trước, đẩy mạnh Thẩm Khánh Minh ra, giải cứu La Vân Kiệt.
"Mày là ai mà dám xía vào chuyện tao? Thằng oắt này mới đến mời mày tham gia đội tuyển của trường mà mày đã lên mặt à? Tưởng mình ngon lắm chắc? Hả!"
Căm phẫn lên đến cực điểm, Thẩm Khánh Minh sa sầm mặt mày, nhếch môi cười đầy giễu cợt. Không biết từ lúc nào trong tay gã đã nắm một quả Pokeball!
Không hay! Nguy hiểm!
Tim Lưu Lạc thắt lại, thế nhưng lúc này không kịp lấy Pokeball nữa!
Biết trước như vậy, vừa nãy Lưu Lạc đã không thu Croconaw vào trong bóng.
Tuy nhiên bây giờ có hối hận cũng vô dụng, bởi Pokeball trong tay Thẩm Khánh Minh đã mở ra, ánh sáng trắng lóe lên!
Các ion trong không khí bắt đầu chuyển động, âm thanh Static lách tách vang lên, năng lượng hệ Điện đột ngột bùng nổ giống như có tia chớp vô hình xẹt qua.
"Hi ya!"
Khi ánh sáng trắng phai dần, bóng dáng Pokemon được điện quang bao quanh phía sau từ từ hiện ra. Đồng thời, một vệt sáng vàng đột ngột xuất hiện, dữ dội phóng thẳng về phía Lưu Lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...