Editor: Nguyetmai
Lâm Châu hiện đang nuôi càng lúc càng nhiều Pokemon, nên cậu đã dần cảm nhận tính quan trọng của một mô hình kinh doanh.
Trong Liên minh Pokemon, không một ai trong số những người tài giỏi, đứng trên đỉnh cao mà lại chỉ có đơn độc một mình, phía sau họ ít nhiều đều có hậu thuẫn của gia tộc hoặc của các doanh nghiệp.
Bởi vì một người không đủ khả năng chi trả cho việc đào tạo Pokemon lên cấp cao.
Mỗi khi sức mạnh Pokemon tăng cấp bậc, chi phí nuôi dưỡng đều tăng gấp mấy lần, nuôi một con Pokemon còn khó hơn nuôi một vận động viên.
Bởi vì giới hạn của một Pokemon cao hơn nhiều so với con người.
Sản nghiệp trong tay Lâm Châu bây giờ không nhiều, nhưng chất lượng đều rất cao, phòng gym Mầm non, thương hiệu sữa Mầm non đều mang lại cho cậu nguồn thu nhập rất cao.
Tuy nhiên, những thứ này vẫn chưa đủ.
Khi sức mạnh của Pokemon tăng lên, thì chi phí đào tạo cũng tăng theo. Chuyện kiếm tiền vẫn nên sớm có dự định, kế hoạch.
Suy nghĩ hiện tại của Lâm Châu cũng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Ban đầu khi chuẩn bị bước chân vào thế giới huấn luyện viên, cậu chỉ định đi bước nào hay bước ấy, vừa học tại trường Pokemon vừa kiếm tiền nhờ vào công hội thám hiểm và khai thác mê cung. Cuối cùng là sau khi tốt nghiệp sẽ nghĩ cách để vào được chín phòng ban.
Tuy nhiên, cùng với sự xuất hiện của hạt giống quả thần kỳ mà Lâm Châu có cơ hội vượt lên khỏi đám đông luôn phải tranh đoạt tài nguyên, có cơ hội tự kinh doanh mặt hàng mình sản xuất, tự cung tự cấp.
Vì vậy cậu vừa có thể tiến bộ nhanh hơn các Huấn luyện viên khác lại còn có thể phát triển bền vững, âm thầm phát tài.
Năng lực tự cải tạo gen (atavism) và Grass Terrain của Serperior cũng mang lại rất nhiều tiềm năng kinh doanh có thể khai thác.
Cả hai là chỗ dựa quan trọng cho việc kinh doanh của Lâm Châu.
Fujiwara Sakura nhìn loại gia vị mà Lâm Châu lấy ra, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Gia tộc tôi chưa kinh doanh gia vị bao giờ, nhưng cũng quen biết rất nhiều người làm trong giới ẩm thực Nhật Bản, kể ra cũng có thể thử kinh doanh xem sao."
"Được, vậy quyết định thế nhé."
Lâm Châu thỏa thuận trước với Fujiwara Sakura về chuyện gia vị, còn những quy tắc chi tiết thì đợi cậu quay về sẽ tham khảo ý kiến của Vương Hoa Thần.
Sau bữa cá nướng, bọn họ dọn dẹp lại một chút. Khó khăn lắm mới được một lần đến đảo tư nhân, nên Lâm Châu dắt đám Pokemon của mình đi dạo chơi trên bờ cát.
Milotic bơi lội ác liệt trong biển. Nó vẫn như trước đây, cứ thấy nước là bơi điên cuồng, kể cả giờ có tiến hóa rồi thì thói quen này vẫn không thay đổi.
Còn bốn học sinh "nhà trẻ" gồm Charjabug, Mimikyu, Ditto và Larvitar thì rủ nhau xây lâu đài cát trên bờ, làm thành cả một dãy lâu đài.
Serperior thu mình dưới gốc cây dừa, lặng lẽ tận hưởng cái mát lành và không thèm quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh mình. Trông nó như một nàng "công túa" cô đơn nhưng kiêu ngạo.
Delphox thì ngồi lì bên cạnh Lâm Châu, tiếp tục nhập thiền tu hành.
Lâm Châu ôm một quả dừa hút rồn rột, nhìn con Delphox rồi nói:
"Mày có thể đi ra kia chơi với bọn kia, thả lỏng một chút, vừa học vừa chơi cũng không tồi đâu."
Chú cáo nhỏ nhà cậu trước nay đều rất chăm chỉ, từ ngày nó gặp Triệu Thiến xong thì lại càng nỗ lực hơn.
Lâm Châu có thể hiểu tâm trạng của nó, nhưng cậu vẫn hy vọng mối thù đó của nó không quá sâu đậm, để nó có thể vui vẻ hơn mỗi ngày.
Cậu chặt một quả dừa và đưa cho nó ăn.
Delphox dừng việc ngồi thiền lại, nhận lấy quả dừa. Nó có chút vui vẻ dựa vào bên cạnh Lâm Châu uống từng ngụm nhỏ.
Lâm Châu yêu thương vuốt ve tai nó, thoắt cái đã được một năm rồi, nó cũng đã lớn thật rồi đấy.
Lâm Châu nhàn hạ tận hưởng cả buổi chiều trên bãi biển.
Còn Fujiwara Sakura thì túc trực ở chỗ con Pokemon "đá cục" không rời nửa bước, thắp nến cho nó.
Mãi đến khi hoàng hôn, trời ngả sang sắc đen.
Tất cả 108 cây nến đã đốt cháy hết được 80 cây, số nến còn lại không nhiều, bọn họ sắp thành công rồi!
Vào buổi tối cải hai lại cùng nhau ăn bữa tối tràn ngập hương vị thiên nhiên.
Lâm Châu đung đưa cây đèn dã ngoại tạo ra tiếng cót két, tựa vào lều và trò chuyện với Fujiwara Sakura, chờ đợi nến cháy hết.
"Hay là cô đi ngủ một lát đi, tôi sẽ giúp cô thắp nến cho hòn đá."
"Không cần đâu, cũng chẳng còn nhiều nến nữa, thức một đêm cũng không sao. Giờ có bắt tôi đi ngủ thì tôi cũng không ngủ được.
Xem ra Fujiwara Sakura khá là phấn khích và không mệt mỏi chút nào. Cô khăng khăng phải đợi đốt hết 108 cây nến.
Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu Lâm Châu sắp sửa được sở hữu một con Pokemon cấp Thiên Vương thì cậu cũng không ngủ được, cậu chắc còn phấn khích hơn Fujiwara Sakura.
"Hay cô kể một chút lý do tại sao hòn đảo này của nhà cô lại bị bỏ hoang đi. Một hòn đảo tư nhân lớn như vậy, nếu phát triển về du lịch thì có thể kiếm được nhiều tiền, sao lại bỏ hoang nó luôn vậy?"
Lâm Châu hỏi Fujiwara Sakura.
"Chuyện này hả? Chuyện này thì tôi chỉ được nghe người lớn trong nhà nói chuyện với nhau thôi."
Fujiwara Sakura nghĩ một chút xem nên kể với Lâm Châu như thế nào.
"Hòn đảo này ngày trước không được gọi là đảo ác mộng đâu. Lúc đó khi chúng tôi nhận thầu hòn đảo này thì đúng là vì mục đích kinh tế."
"Cậu nhìn cái biệt thự này thì biết, xây dựng thứ này đương nhiên không phải chỉ để cho người trong nhà đến đây nghỉ dưỡng một năm một lần mà vốn là để khai thác nhiều hơn về kinh tế."
"Thế tại sao sau này lại bỏ hoang nó?"
"Bởi vì sau này đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ."
"Không biết bắt đầu từ năm nào mà trong những người lên đảo trú, có người nói cứ đến tối đi ngủ là lại gặp ác mộng liên tục. Mỗi lần đều giật mình tỉnh giấc trong trạng thái sợ hãi cực độ."
"Ban đầu mọi người đều không nghĩ gì cả, cho rằng chỉ là vấn đề của riêng người kia. Nhưng sau đó, tất cả mọi người đều bắt đầu nằm mơ, và ngày nào cũng bị, càng lúc càng dữ dội hơn!"
"Họ bắt đầu nhận thấy rằng có lẽ vấn đề đến từ chính hòn đảo, sau đó họ gọi người đến đảo điều tra nhưng vẫn không thể điều tra được điều gì."
Không thể tìm ra lý do, mọi người đành cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày, nhưng đều không chịu nổi nữa. Mỗi tối khi đặt mình xuống là lại gặp ác mộng, họ không có cách nào để ngủ yên giấc cả. Chỉ mấy ngày mà tất cả đều suy sụp tinh thần.
Vì vậy sau cùng họ không còn cách nào khác đành chuyển ra khỏi đảo, tạm ngưng khai thác hòn đảo. Tiếp sau đó, sau mấy lần thử đều thất bại thì cuối cùng họ đã hoàn toàn từ bỏ và đổi tên nơi này thành "đảo ác mộng", thi thoảng sẽ đày những thành viên vi phạm quy tắc của tổ chức lên đây ở vài ngày coi như một cách trừng phạt."
"Nhưng năm ngoái tôi có nghe những người bị lên đây chịu trừng phạt có nói họ ở đây mấy ngày nhưng hình như không gặp ác mộng gì cả. Trong nhà đều nghi ngờ hay là cái hiện tượng ác mộng kỳ lạ đó đã biến mất rồi?"
"Vì vậy mọi người trong gia tộc đã lên kế hoạch sẽ xây dựng lại đảo ác mộng này trong hai năm tới."
Fujiwara Sakura kể cho Lâm Châu câu chuyện về đảo ác mộng.
Lâm Châu cảm thấy ngạc nhiên.
"Thế mà cô còn dám dắt tôi lên cái đảo kỳ dị này, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao?"
"Sợ gì chứ, đã có tôi bảo vệ cậu rồi còn gì."
"..."
"Cái bộ mặt không tin của cậu là có ý gì đấy! Yên tâm đi, không sao đâu. Chuyện đó tôi nghe mọi người kể lúc đang học cấp hai, thật giả thế nào còn chưa biết chắc, với cả mấy năm gần đây những người tới đây đều nói không sao mà."
Lâm Châu cũng không biết nên phản ứng thế nào, tóm lại câu chuyện này cứ sai sai làm sao.
"Tạm thời không nói với cậu nữa, tôi phải đi... ừm... cậu giúp tôi trông số nến này, năm phút sau tôi quay lại."
Fujiwara Sakura chỉ vào trong biệt thự, con người có ba điều không thể trì hoãn*, rõ ràng là cô muốn đi vệ sinh.
(*) Ý nói tiểu tiện, đại tiện và đánh rắm. Ngày nay chỉ chung việc ăn, uống và bài tiết.
Lâm Châu còn chưa nói gì mà Fujiwara Sakura đã đứng dậy đi mất rồi.
Được thôi, chờ vậy, dù sao cũng có năm phút thôi mà.
Lâm Châu tiếp tục ngồi đó và lắc lư cây đèn dã ngoại.
Cậu vừa ngáp vừa nhìn những cây nến đang cháy.
Ngọn lửa chập chờn, đung đưa trong đêm.
Năm phút trôi qua... Fujiwara Sakura vẫn chưa quay lại.
Mười phút trôi qua... cũng vẫn chưa thấy mặt mũi Fujiwara Sakura đâu.
Hai mươi phút trôi qua...
Lâm Châu đã châm nến mới cho Pokemon "đá cục" rồi mà Fujiwara Sakura vẫn chưa quay lại.
...
Lâm Châu có chút mơ màng muốn ngủ nhưng lại thấy hình như có gì đó sai sai, đi vệ sinh thôi mà có cần lâu vậy không?
Nhưng khi Lâm Châu định đứng dậy đi tìm thì đột nhiên có tiếng giày cao gót của phụ nữ nện xuống sàn nhà hành lang của căn biệt thự.
Xem ra cô nàng quay lại rồi đó. Lâm Châu vô thức thở phào.
Cậu đang định gọi Fujiwara Sakura thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền tỉnh ngủ ngay tức khắc! Lông gà dựng đứng lên, mồ hôi lạnh không kìm được mà tuôn ra trên trán!
Cậu nhớ rõ ràng Fujiwara Sakura hôm nay mang giày mềm đế thấp, đáng lẽ khi bước trên sàn phải không tạo ra tiếng động gì mới đúng chứ!
Tiếng giày cao gót lúc này là sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...