Translator: Nguyetmai
"Cô là huấn luyện viên đang đi du lịch à? Một nữ huấn luyện viên xinh đẹp như cô đi du lịch một mình, thật là hiếm gặp."
Một người đàn ông khá đẹp trai mặc âu phục tiến đến, chào hỏi Fujiwara Sakura đang chờ ở quầy lễ tân.
Ở một đất nước người dân thật thà chất phác như Trung Quốc, tuy rất ít gặp những tình huống như tia thấy gái đẹp trên đường bèn tiến tới làm quen, nhưng cũng không phải không có.
Đặc biệt là cô gái ngoại quốc xinh đẹp, khí chất ưu tú, phong cách nổi bật lại còn đang gặp rắc rối như Fujiwara Sakura, càng dễ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ không tốt.
Đạo lý này vô cùng đơn giản, bạn tới bắt chuyện với một người bình thường không có gì đặc biệt, rất khả năng đến cả một câu cũng chẳng tìm ra chủ đề để nói, chỉ đành trò chuyện một cách gượng gạo.
Thế nhưng Fujiwara Sakura lại không giống vậy, nhìn qua đã biết cô gái này là người từng trải.
Tùy tiện nói chuyện về quần áo vải vóc, bàn về quê quán gia đình cũng có thể huyên thuyên hết nửa ngày. Anh có chuyện cũ tôi có rượu thơm, đôi câu dăm chén là có thể tìm được cơ hội trao đổi cách thức liên hệ với nhau.
Tuy nhiên, lần này người đàn ông kia chọn nhầm đối tượng bắt chuyện rồi!
Fujiwara Sakura đang gắt ngủ thì chớ, vừa nghe thấy có người hỏi chuyện, cô ta ngước mắt lên nhìn gã đàn ông trước mặt.
"Anh là huấn luyện viên à?"
Người đó sững sờ, không hiểu cô gái đối diện đột nhiên hỏi vậy là có ý gì.
"Ồ… Tôi là huấn luyện viên!"
Người đàn ông ấy lấy từ trong túi áo một cuốn Pokedex XS full màn hình kiểu dáng như chiếc máy thông minh, mở ra cho Fujiwara Sakura xem.
Pokedex* là cuốn sách chỉ huấn luyện viên mới có.
(*)Pokedex: từ điển về Pokemon.
"Hình như cô đang gặp khó khăn, không biết tôi giúp gì được cho cô không?"
Người đàn ông mặc âu phục tỏ ra rất lịch thiệp, thế nhưng với một tay cua gái lão luyện như anh ta, tất nhiên trong đầu đã vạch sẵn những bước đi tiếp theo rồi.
Bất kể cô gái xinh đẹp này có khó khăn gì cần giải quyết, anh ta đều sẽ mời cô ả dùng bữa trước.
Sau đó dùng xe sang đưa nàng tới nhà hàng cao cấp, kế đến cùng nàng đi mua sắm và tặng chút quà làm quen. Cuối cùng trao đổi tài khoản Wechat và hi hi hi…
"Anh đang đặt phòng trong khách sạn của trung tâm Pokemon à?"
"Hả?" Gã đàn ông ngẩn người. "Đặt… đặt rồi."
"Chưa ở đúng không?"
"Chưa…"
"Dẫn tôi đi…"
"Hả?"
Anh ta mơ hồ, không hiểu sao có thể nhảy cóc đến tận bước này rồi, đến tàu siêu tốc cũng không nhanh như vậy! Nhưng phong độ lịch thiệp thì vẫn phải giữ.
"Tôi nghĩ vậy không hay lắm, chúng ta mới quen biết, tiến triển hơi nhanh thì phải..."
"Không nhanh chút nào, cứ chơi hết mình đi, mánh nào tôi cũng biết!"
Anh ta biến sắc, không biết thần thánh phương nào đã dạy tiếng Trung cho cô gái này vậy?
Bấy giờ anh chàng đã có ý định rút lui.
"Tôi… tôi không phải loại người đó."
"Anh là loại người đó, đừng phí lời, dẫn tôi đi!"
Fujiwara Sakura vươn tay túm lấy cà vạt của anh ta, sau đó kéo anh ta đi về hướng thang máy như kéo thú cưng của mình.
Người đàn ông kia thấy mình bị lôi xềnh xệch giữa khách sạn, phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn giãy ra! Sao cô gái này lại dám động chân động tay như vậy, phải biết anh ta là người thế nào chứ!
Thế nhưng, rất nhanh sau đó anh ta đã phát hiện mình không thể thoát nổi.
Cánh tay cô ả hệt như gọng kìm kẹp chặt, dù có cạy thế nào cũng không thể cạy được!
Người đàn ông kia bắt đầu hoảng loạn, thò tay định lấy quả Pokeball của mình nhưng lại nhận ra bên hông trống trơn!
Không có Pokemon, huấn luyện viên chẳng khác gì người thường!
Anh ta sợ hãi tột độ, lúc quay đầu lại chợt đập vào mắt cảnh ba quả Pokeball của mình đang xếp hàng ngay ngắn trên quầy lễ tân!
Pokeball bị lấy mất từ lúc nào thế?!
Là cô ta!
Nhất định là cô ta đã lấy chúng!
Người đàn ông càng thêm khiếp đảm! Nhưng Fujiwara Sakura đã kéo anh ta vào trong thang máy mất rồi!
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu chầm chậm lên cao.
Những người xung quanh không biết chân tướng, chỉ ăn dưa xem kịch, lấy điện thoại của mình ra quay video rồi đăng lên Wechat, Weibo và Tiktok.
Tất nhiên bọn họ nào biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ nó thú vị thì xem thôi.
Mãi đến khi quản lý khách sạn lững thững bước đến, nhìn thấy quầy lễ tân không một bóng người, trong lòng hồi hộp, hỏi một lễ tân đón khách khác, anh ta mới biết chuyện đã xảy ra.
"Cô ta đưa người lên trên rồi?! Là dân thường hay huấn luyện viên!"
Quản lý khách sạn ứa mồ hôi...
"Là... là huấn luyện viên! Đó là cậu Hai Kim Kỳ Nguyên của hãng hàng không Phong Áo!"
Hỏng rồi!
Quản lý khách sạn vừa nghe vậy, trong lòng lạnh ngắt, trực tiếp gọi bảo vệ tới!
"Mau lên trên cứu người!"
Anh ta thà để Fujiwara Sakura dẫn một người bình thường đi, cướp phòng là xong chuyện! Ít nhất cô ả sẽ không làm hại đến tính mạng dân thường.
Nhưng nếu người đó là huấn luyện viên thì mọi chuyện sẽ khác! Huấn luyện viên bị cô ôn thần kia hành tới sống dở chết dở đâu có ít!
Dù sao huấn luyện viên ra tay với dân thường, sẽ liên quan đến hiệp ước của Liên Minh Pokemon và các quốc gia trên thế giới, thuộc về tranh chấp quốc tế.
Nhưng nếu như huấn luyện viên ra tay với huấn luyện viên, việc này sẽ chỉ do Liên Minh Pokemon quản lý.
Cho dù có điều lệ luật pháp ràng buộc, cũng chẳng thiếu cách lách lái mập mờ!
Quản lý khách sạn gấp gáp dẫn theo một đội bảo vệ Machoke lên phòng VIP sang trọng trên tầng cao nhất.
Tuy hàng không Phong Áo còn xa mới sánh được với danh gia vọng tộc như gia tộc Fujiwara, bản thân họ cũng không lệ thuộc vào Liên Minh Pokemon, nhưng đây là một trong số ít hãng hàng không lớn nhất Trung Quốc.
Hơn nữa, hàng không Phong Áo cũng duy trì mối quan hệ hợp tác nhất định trong lĩnh vực vận tải hàng không với Liên Minh.
Dẫu cậu Hai của hàng không Phong Áo chỉ biết ăn chơi đàm đúm, đến thân phận huấn luyện viên cũng phải nhờ quan hệ gia đình mới lấy về được. Nhưng anh ta lại là đứa cháu trai mà ông Kim của hàng không Phong Áo yêu chiều nhất đó!
Nếu ôn thần giết chết Kim Kỳ Nguyên, cô ta có thể phủi mông đi thẳng!
Nhưng quản lý khách sạn như anh ta nhất định sẽ bị lôi ra chịu tội thay! Kết cục không cần nghĩ cũng biết!
Đây chính là lý do mà ban nãy quản lý khách sạn nghe tin Fujiwara Sakura đến lại hoảng sợ tới vậy!
Vậy nên biệt danh "Cả họ ôn thần" của gia tộc Fujiwara đâu phải không có nguyên do.
Gia tộc Fujiwara xưa nay hành sự không hề kiêng nể một ai, cuối cùng khi gây họa, kẻ đứng ra chịu tội đều là hạng tép riu thấp cổ bé họng ở đáy Liên Minh như bọn họ.
Mà địa vị của gia tộc Fujiwara trong Liên Minh lại quá đặc biệt, rất ít người có thể động đến bọn họ.
Cho dù làm được, cũng chẳng mấy ai tình nguyện.
Có thể hy sinh vài nhân vật nhỏ để giải quyết êm xuôi mọi chuyện thì tại sao phải để bản thân chịu tổn hại chứ?
"Cậu Kim, mong cậu may mắn để tránh khỏi bị giày vò!"
Quản lý khách sạn vừa đi vừa thầm cầu trời khấn Phật trong lòng.
Đám đông xung quanh trông thấy điệu bộ hùng hổ đó, còn tưởng rằng cảnh sát đến soát phòng bắt ổ mại dâm. Những người có tấm card nhỏ giới thiệu trong tay vội vàng lén lút xé nát.
Quản lý khách sạn không dám chần chừ bên ngoài thêm một phút nào nữa. Anh ta quay đầu nhìn đội Machoke đang đứng sau lưng mình, cảm thấy an tâm rồi, mới dùng hết sức bình sinh tiến lên gõ cửa phòng.
Cộc cộc...
Cộc cộc cộc...
Cửa không mở, bên trong cũng không có ai trả lời.
Gương mặt quản lý hiện lên vẻ nghi hoặc, anh ta nép tai vào cửa nghe ngóng. Cách âm quá tốt, không nghe được động tĩnh gì từ bên trong!
Trong lòng anh ta có chút do dự, thẻ dự phòng đang đây nhưng có nên lấy ra mở không?
Nếu dám làm, liệu cô ôn thần đó có ném anh ta từ trên lầu xuống không?
Nhưng cứ chần chừ thế này, nhỡ cậu Hai họ Kim xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đến lúc đó anh ta vẫn phải đứng ra chịu trách nhiệm!
Quản lý khách sạn cầm thẻ phòng trong tay, do dự không thôi.
Cuối cùng anh ta đành cắn răng nhắm mắt tính liều một phen! Ai ngờ vừa chuẩn bị đặt thẻ phòng lên thì bên trong bỗng ầm một tiếng, cánh cửa bật tung!
Quản lý khách sạn mừng quýnh, đang định mở miệng thì nhìn thấy đằng sau cánh cửa đang mở...
Có một mặt người đẫm máu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...