Editor: Nguyetmai
"Gia tộc Dowkesen đã thừa kế sức mạnh này năm trăm năm, đúng như vậy, nhưng sức mạnh Aura hình như không hề phù hợp với cơ thể của một đứa con lai với loài người."
Bảo Đệ lắc lắc cái lọ đựng hoa lộ trong tay.
"Chủ nhân của gia tộc Dowkesen qua nhiều thế hệ đều rất đoản mệnh, các thế hệ đều chết vì sự bộc phát của Aura, loại hoa lộ này có thể chế tạo thuốc ức chế, khống chế sức mạnh của Aura."
"Tuy không thể điều trị nhưng vẫn có thể kéo dài tuổi thọ của họ một cách lâu nhất."
Lâm Châu không ngừng cảm thán:
"Vậy thì đúng là một mớ xui xẻo."
"Đây là bí mật chỉ số ít người mới biết, gia tộc sắt thép này chỉ cần mối kinh doanh phù hợp với điều kiện của họ, bọn họ đều sẽ làm, cậu mang hoa lộ đến tìm bọn họ, bọn họ sẽ thu nhận."
"Đàn em à, để tôi nói cho cậu biết, giúp cậu phát tài cậu đừng có rêu rao ra bên ngoài đấy."
"Chẹp, được rồi…"
Biểu cảm của Lâm Châu có chút khó hiểu.
Bảo Đệ nói với cậu đây là việc phát tài là không hề sai.
Nếu hoa lộ này thực sự là thứ cứu mạng bọn họ vậy thì đối phương nhất định sẽ không tiếc tiền mà mua lại.
Thế nhưng.
Vấn đề là Lâm Châu biết được rằng, vẫn còn sự tồn tại của một gã huân tước bủn xỉn.
Đó cũng là người của gia tộc Dowkesen, nhưng lại ủy thác cho người khác đi ngăn cản đội thu thập, rõ ràng là không muốn để người ta có được hoa lộ.
Việc này dễ hiểu thôi, nội bộ gia tộc sắt thép tồn tại mâu thuẫn, nếu cậu chỉ có một lọ hoa lộ còn tốt, giao dịch một lần xong sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vấn đề là, giờ cậu có thể sản xuất với số lượng vô hạn…
Nếu việc này để gã huân tước bủn xỉn biết, cũng không biệt hắn sẽ nghĩ thế nào, sẽ mua chuộc mình? Hay là triệt tiêu mình?
Dù sao cũng đều sẽ bị cuốn vào phiền phức, đều là chuyện phải lo lắng.
"Đàn anh này, anh cũng đừng nói bí mật là tôi có thể sản xuất hoa lộ ra ngoài, việc này tôi còn phải cân nhắc thêm."
"Việc này tôi hiểu, cẩn trọng một chút cũng đúng."
Bảo Đệ gật đầu.
"Được rồi, đã lấy được hoa lộ rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị quay về thôi."
Lần này Bảo Đệ tìm đến Lâm Châu chủ yếu là muốn nhờ cậu mở giúp cánh cửa để lấy hoa lộ, bây giờ hoa lộ đã đến tay, bọn họ cũng đã có thể trở về.
"Chờ một chút."
Lâm Châu nói, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Hai bên của hẻm núi dài hẹp đều là vách núi dựng đứng, đường bầu trời bên trên thi thoảng lại có ánh mặt trời chiếu xuống.
Lâm Châu chỉ lên trên.
"Anh có Pokemon bay không? Tôi muốn lên trên xem thử."
Chính xác, Lâm Châu muốn lên trên xem thử.
Trước đó cậu đã hiếu kỳ, cái hẻm núi này rốt cuộc là như thế nào, ở vị trí nào.
Lần trước tiến vào "thung lũng Arche" đó, bởi vì bị thợ săn truy sát, tình thế cấp bách nên cậu không có thời gian suy nghĩ, hơn nữa điều kiện cũng không cho phép.
Nhưng lần này, cậu đã có cơ hội.
Bảo Đệ ngẩng đầu lên nhìn, áng chừng khoảng cách rồi lắc đầu.
"Tôi có một con Fearow, nhưng địa hình này quá hẹp không có không gian để nó đập cánh."
Lâm Châu gật đầu, có được Pokemon bay thực ra sẽ dễ dàng một chút, nếu không có để sử dụng thì thôi, cùng lắm là tốn chút sức lực.
"Anh ở đây chờ tôi, tôi lên đó xem thử."
Thắt lưng Ditto vươn dài bốn cái chân nhện, mũi nhọn sắc bén cắm vào trong tường đá, giúp đỡ cho Lâm Châu bắt đầu "bò" lên trên, nhìn cậu linh hoạt tựa như một con nhện thật vậy.
Bảo Đệ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, thao tác này của cậu là gì vậy, lại còn chất chơi hơn cả tôi.
Lâm Châu cứ thế trèo dọc theo bức tường, chân nhện lạp cạp di chuyển bò dần lên trên.
Phía trên vết nứt của hẻm núi, một đôi chân nhện cắm vào mặt đất, chống đỡ, đẩy Lâm Châu lên trên.
Cuối cùng Lâm Châu cũng đã lên đến bên trên hẻm núi.
Ở đây trông có vẻ giống như một cánh đồng hoang vu, xung quanh đều là đất đai hoang vắng, bên cạnh chính là vết nứt hẻm núi, từ góc độ này nhìn giống như một khe rãnh khổng lồ nứt ra trên mặt đất.
Hơn nữa.
Cái rãnh này không chỉ có một, xung quanh hình như còn có một vài con rãnh giống như vậy.
Tâm trạng Lâm Châu chợt kích động, lẽ nào, mỗi con rãnh này đều là một hẻm núi?
Cậu muốn kiểm chứng một chút.
Thế nhưng.
Chưa đợi cậu đi kiểm chứng suy nghĩ của mình thì phía sau lưng đã truyền đến một tiếng động loáng thoáng cùng một luồng khí nóng.
Lâm Châu ngoảnh lại nhìn phía sau…
Cái cây khổng lồ che kín bầu trời đứng ở phía xa, rễ cây cuộn lại, tán cây um tùm trải rộng, tựa như Cây Thế Giới trong truyền thuyết.
Khoảng trờ trên đỉnh tán cây có hai lỗ hổng Ultra khổng lồ bị mở ra, hàng nghìn con Nihilego bắn ra dịch độc, hình thành một mạng lưới hỏa lực dày đặc.
Cơ thể chúng hệt như con dị thú khổng lồ, lại giống như những cái máy bay vận tải, trên người mang theo từng hàng Blacephalon, chúng liên tục ném Mind Blown xuống dưới, tạo ra màn ném bom hỏa lực dày đặc.
Mỗi một phát đều ngang sức mạnh của một vụ nổ hạt nhân!
Bức màn ánh sáng thần bí và kiên cố trên đỉnh ngọn Cây Thế Giới nổ ra từng đám mây hình nấm!
Lửa và cháy nổ tràn ngập không gian, dịch độc bắn tứ tung, đám dị thú Ultra gần như điên cuồng tấn công Cây Thế Giới.
Đó là một cảnh tượng chấn động khó có thể hình dung!
…
"Trời ơi???"
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Lâm Châu hoàn toàn không thể kiềm chế bản thân khỏi việc muốn bày tỏ cảm xúc của mình lúc này, cậu phun ngay ra câu cảm thán.
Trận địa tấn công Cây Thế Giới của đại quân không biết bao nhiêu con dị thú Ultra này giống như thủy triều đại dương liên tục không ngừng.
Đại quân dị thú Ultra khủng khiếp như vậy quả thực đã làm chấn động đến Lâm Châu, lần này hoàn toàn không giống với đội tiên phong người ngoài hành tinh gặp ở nơi đóng quân trước đó.
Đây chính là binh lực thực sự của người ngoài hành tinh?!
Nguồn binh lực như vậy nếu đánh vào Trái đất của bọn họ, e là chỉ trong một vài phút, bọn họ đã bị đối phương diệt sạch.
Đây căn bản không phải là việc chỉ dựa vào sức mạnh của một người có thể giải quyết, dù bạn ở cấp Thiên Vương thì cũng đều sẽ bị nhấn chìm trong biển dị thú Ultra vô tận này!
Lâm Châu lấy điện thoại ra định quay lại, nhưng khoảng cách quá xa nên hình ảnh rất mờ.
Cậu đổi sang dùng Pokedex có độ phân giải cao hơn để quay video, lúc này đã nét hơn nhiều, có thể quay được tương đối rõ ràng.
Thế nhưng.
Lâm Châu mới giơ Pokedex lên quay video chưa được bao lâu thì hình như đã thu hút sự chú ý của chúng, cũng không biết đối phương làm thế nào mà lại phát hiện ra được một mục tiêu nhỏ như cậu.
Tóm lại, cậu nhìn thấy một đám những bóng đen bay trên không trung, hình như là từ bên phía chiến trường đuổi sang bên này.
Bị phát hiện rồi! Mau chuồn thôi!
Lâm Châu không chút do dự nhanh chóng đóng Pokedex lại.
Cậu nhảy xuống hẻm núi, sợi dây giảm tốc của Ditto kéo theo cậu nhanh chóng hạ xuống đất! Túm Bảo Đệ lên rồi quay người chạy!
Bảo Đệ ngơ ngác, anh ta không hiểu sao Lâm Châu vừa từ bên trên xuống mà sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hùng hùng hổ hổ muốn bỏ chạy, có chuyện gì vậy?
"Cậu nhìn thấy gì ở bên trên vậy?"
"Lát nữa hẵng nói, bây giờ gấp lắm rồi."
Lâm Châu đến vị trí mở cửa đó, có Serperior sử dụng năng lực mở cửa nên bọn họ hoàn toàn không cần chờ đợi.
Cửa vừa mở, hai người Lâm Châu liền chạy ra ngoài, đợi cửa đóng lại lần nữa thì bọn họ đã về đến Trái đất, trở về di tích sa mạc Taklamakan.
Bên trong hẻm núi hẹp, mấy người ngoài hành tinh mặc quần áo bảo hộ, đeo mặt nạ dưỡng khí đã xuống dưới khám xét, thế nhưng Lâm Châu đã sớm chạy mất dạng từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...