Editor: Nguyetmai
Tiếng động cơ bành bạch trên con đường nhựa gồ ghề, bụi bặm, tiếng nhạc rock bùm chát bên tai, khiến con người ta có cảm giác đang quay về với thiên nhiên hoang dã.
Một chiếc xe Jeep Wrangler đã được độ lại đang chạy trên đường cao tốc Tarim hoang vắng, được bao quanh bởi những cồn cát bất tận và vành đai rừng chắn gió thấp tè.
Một chiếc camera livestream được đặt trước xe và quay lại cảnh tượng trong xe.
Bảo Đệ đeo kính chống tia cực tím, cầm vô lăng trên tay, vừa lái xe vừa rap theo tiếng nhạc Heavy Metal Rock đang phát ra từ bộ loa DV trên xe.
Là một streamer giải trí hàng đầu nên các kỹ năng ca hát nhảy múa là một điều hết sức cơ bản với Bảo Đệ.
Lâm Châu ngồi trên ghế phụ, chiếc nón rơm che hết khuôn mặt, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, Lugia con trong vòng tay cậu thì đang phấn khích, háo hức thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt ngắm nhìn biển cát vàng vô tận tươi mát, tận hưởng cảm giác làn gió khô nóng nơi sa mạc thổi qua, đây là một trải nghiệm mới lạ mà Lugia con sinh ra nơi biển sâu chưa từng được biết đến.
Đôi cánh nhỏ phấn khích đập vào cửa xe phối hợp rất nhịp nhàng với tiết tấu rap của Bảo Đệ.
"Yo yo, con Pokemon của cậu tuyệt đó, biết cảm nhạc đó nha. Có muốn làm một tay trống không, yeah yeah,..."
Khuôn mặt Lâm Châu bị che bởi chiếc mũ, cậu giơ ngón cái xuống đất, ý bảo tất nhiên là không rồi.
Cái đồ ranh con này đã đủ giày vò cậu lắm rồi, đừng tạo điều kiện cho nó hư hỏng thêm nữa.
Cái gì mà chơi game, chơi tiktok, cái nào cũng giỏi, lại còn đêm hôm trộm chứng minh thư của Lâm Châu đi bar chơi, lấy điện thoại của cậu để gọi đồ ăn.
Da mặt nó dày lắm rồi nên cậu không quản được. Lâm Châu muốn cho nó một bài học nhưng lại phát hiện ra không dạy nổi nó.
Tối ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, nó sắp biến thành con chim béo ú mải chơi thật rồi.
Lâm Châu ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó mẹ nó đến tìm con, phát hiện ra nó đã ú nu đến mức này rồi, sẽ xé xác cậu ra mất.
Lâm Châu bây giờ nhìn con Lugia làm gì cũng thấy ngứa mắt.
Mày cứ đợi đó, giờ mày cứ đắc ý đi. Tao nhớ hết rồi, đợi đến ngày đám Braixen đột phá xong cấp độ mới, đánh lại được mày rồi thì cũng là lúc tao tìm mày tính sổ.
Lâm Châu nhất định phải cho nó sáng mắt ra, biết thế nào là hậu quả nghiêm trọng của việc lười học, không chịu tiến bộ, chỉ biết ăn chơi.
Bảo Đệ tiếp tục lái xe, ngân nga bài hát, livestream dọc đường. Ở đây nhìn một cái là thấy đường chân trời, trên con đường quốc lộ bên sa mạc hoang vu không một bóng người, khiến người ta dâng lên một cảm giác rất lạ.
Ba ngày trước, sau khi Lâm Châu và Bảo Đệ đến Korla, họ đã tìm thấy một câu lạc bộ việt dã và mua chiếc xe Jeep này cùng các loại lương thực, nước, dầu ăn mang theo dọc đường.
Sau đó họ chính thức xuất phát về phía sa mạc Taklimakan.
Đúng vậy, đích đến của họ là ở sa mạc Taklimakan hoang vắng và bí ẩn.
Chiếc xe chuyển bánh từ Korla sau đó đi lên đường cao tốc tại sa mạc Taklimakan.
Một giờ trước, họ vừa vượt qua một rừng cây hồ dương rộng lớn.
Xa hơn nữa, đó là mỏ dầu Taklimakan*.
(*) Midle Taklimakan Desert Oil Field.
Ở Taklimakan, ngoài những nhân tố mang màu sắc lãng mạn như truyền thuyết cổ xưa, thành phố cổ huyền bí, môi trường sống cực kỳ khắc nghiệt, còn có cả
lửa, điện, vàng lỏng màu đen** và allspark***.
(**) Cách gọi dầu mỏ.
(***) Nguồn năng lượng sống của toàn vũ trụ, khối allspark xuất hiện trong phần đầu của bộ phim The Transformer.
Các mỏ dầu cung cấp cho cả nước một lượng lớn dầu và khí đốt tự nhiên mỗi năm.
"Di tích này lúc đầu được phát hiện khi đang khai thác dầu mỏ. Vì lúc ấy còn quá sớm nên đã được coi là một thông tin cơ mật và được niêm phong lại."
"Đã là cơ mật còn có thể để anh biết à?"
Tiếng Lâm Châu phát ra từ dưới vành mũ che kín khuôn mặt.
Bảo Đệ huýt sáo và nói:
"Hê hê, bây giờ thì nó không còn là bí mật nữa. Nó đã được bật mí trong cơn sốt khảo cổ vài năm trước rồi. Nói toẹt ra thì cũng chẳng có gì, nhìn thì thấy mới lạ mà thôi."
"Điều này cũng cho lên sóng được à? Anh vẫn đang livestream đấy."
"Có gì đâu mà không livstream được, trừ phi cậu tụt quần ra bây giờ thôi. Còn đâu phát sóng được hết, toàn người trẻ cả mà."
"..."
Bảo Đệ bất ngờ bẻ lái, chiếc xe Jeep rời khỏi đường quốc lộ, đi thẳng vào cánh rừng phòng hộ, đi sâu vào trong sa mạc.
"Ước chừng còn mấy ngày đường nữa?"
"Trong sa mạc thì không nói trước được. Thời tiết chỉ cần xấu đi là có khi chúng ta còn bị lật xe ý chứ."
"..."
Lâm Châu cạn lời.
"Bây giờ tôi xuống xe có còn kịp không?"
"Cửa xe được hàn chặt rồi, ai cũng đừng mong xuống xe!"
Lâm Châu lấy chiếc mũ trên mặt xuống, tự nhủ tay đàn anh này nói chung không lập dị một cách bình thường đâu.
"Bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải Pokemon hoang dã trên sa mạc, thì chúng ta phải đi đường vòng, cẩn thận không được chọc giận đến chúng. Ê, ví dụ như con kia, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến."
Bảo Đệ ra hiệu cho Lâm Châu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Châu nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy một cái bóng khổng lồ đang bơi trong biển cát sa mạc.
Cậu ghé mắt vào "kính viễn vọng" Ditto để quan sát.
Lâm Châu nhìn thấy rõ ràng. Đó là một con Hippopotas. Cơ thể nó chồi lên cát trông như đang bơi lội uyển chuyển trong biển cát vậy.
"Pokemon hoang dã có hay xuất hiện ở đây không?"
"Không xuất hiện thường xuyên như vậy đâu, chẳng qua đúng lúc chúng ta gặp phải chúng mà thôi."
"Hình như mức năng lượng của mấy con Pokemon này không cao?"
"Cũng không hẳn đâu, chắc chắn trong sa mạc sẽ có cửa mê cung, thế nên mới xuất hiện Pokemon hoang dã. Sức mạnh của chúng cao thấp khác nhau, lỡ như gặp phải một con cực kỳ hung hãn, cũng không phải là không có khả năng đó, nghe nói có người từng gặp phải rồi đấy."
Chà chà, một nơi môi trường đủ khắc nghiệt như sa mạc này rồi mà vẫn còn xuất hiện những con Pokemon hoang dã đe dọa đến an toàn tính mạng của con người nữa.
Chiếc xe Jeep chạy lắc lư trên sa mạc, ngay cả khi đã có giảm xóc cũng vô dụng, lắc lư như vậy mấy tiếng liền khiến lúc xuống xe giải lao, Lâm Châu cũng thấy buồn nôn.
Cậu đã chạy xe trong sa mạc được hai ngày rồi.
Lâm Châu và Bảo Đệ thay nhau lái xe để tránh kiệt sức quá.
Thỉnh thoảng nghỉ giữa chừng, cậu cũng hay tìm Pokemon hoang dã để luyện tay chút xíu. Dù sao đi trong sa mạc cả hành trình như vậy cũng thấy nhàm chán.
Sau hai ngày hứng thú với những thứ mới mẻ, Lugia con cũng bắt đầu cảm thấy chán rồi, nó chui tịt vào trong PokeBall không thèm ra nữa, trên sa mạc chả có gì để chơi cả.
Nhưng chuyến đi cũng không phải dài quá như vậy. Theo hành trình của Bảo Đệ, có lẽ chỉ cần lái xe thêm nửa ngày nữa là đến.
Đoạn đường này cũng coi như khá thuận lợi.
Cả hành trình đều rất thuận lợi, không gặp phải thời tiết xấu, cũng không bị các loài Pokemon hoang dã tấn công.
Đến nỗi fan hâm mộ livestream của Bảo Đệ phải hò hét, cái livestream chưa đạt được cao trào, bọn họ bắt đầu ước có điều gì kịch tính xảy ra.
"Mau gặp Pokemon đi, chúng tôi muốn thấy Bảo Đệ bị đánh."
"Mau nổ lốp xe đi, chúng tôi muốn thấy Bảo Đệ đẩy xe."
"Mau nổi bão cát lên đi, chúng tôi muốn thấy Bảo Đệ bị mất mạng."
...
"Bọn họ thật sự là fan chứ không phải antifan chứ? Sao lại cứ mong anh xảy ra chuyện vậy?"
Lâm Châu nhìn vào bình luận trên màn hình điện thoại, đám khán giả này ác thật.
Tuy nhiên, cậu thật không ngờ, trong sa mạc mà cũng có trạm thu phát tín hiệu của Liên minh. Ở một nơi tín hiệu di động có thể bị ngắt bất cứ lúc nào như này mà lại có thể thu được tín hiệu của mạng Liên minh.
Nhưng, không biết có phải lời nguyện cầu của đám cư dân mạng linh nghiệm rồi không hay ông trời thấy bọn họ thuận lợi quá nên cũng thấy ngứa mắt.
Hai người bọn họ rất nhanh sau đó đã gặp phải rắc rồi.
Bảo Đệ vẫn đang lái xe như thường, nhưng đột nhiên có tiếng nổ dưới xe! Hình như đã cán trúng thứ gì đó!
Sau đó, toàn bộ chiếc xe bị nâng lên bởi một sức mạnh rất lớn!
Lâm Châu cảm nhận được sự mất thăng bằng đầu tiên nên vội vàng với lấy PokeBall và thả Braixen ra.
Chiếc xe Jeep bị lật nhào rồi nằm ngang ngay trên cồn cát.
Một thân hình màu xanh lục đậm trèo lên khỏi cát, móng vuốt nhỏ gãi đầu khó hiểu, ban nãy nó đang nằm ngủ trong cát thì hình như bị thứ gì đó đè lên.
Con vật có ba cái sừng sắc nhọn và một vết sẹo dài dưới mắt quay lại nhìn chiếc xe Jeep nằm ềnh trên cồn cát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...