Editor: Nguyetmai
PokeBall bên hông Lâm Châu lắc lư dữ dội. Bên trong đó là con Luxray mà cậu vẫn chưa thuần hóa được.
Bầy đàn của nó đã bị đám dị thú Ultra tiêu diệt sạch. Nó là con chạy thoát được ra bên ngoài cánh cửa đá, cũng là con duy nhất may mắn sống sót...
Lâm Châu giữ chặt PokeBall.
Ngay cả Luxray có sức mạnh cấp Quán Chủ cũng đã bị đánh đến thân tàn ma dại. Chứng tỏ kẻ địch mà bọn họ sắp phải đối mặt rất mạnh, hoặc rất đông, hoặc vừa đông vừa mạnh.
Nhưng có điều Lâm Châu thấy hơi kỳ lạ.
Lũ người ngoài hành tinh này giết hại Pokemon để làm gì?
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lục Minh đã giải đáp thắc mắc của cậu.
"Đám người ngoài hành tinh sẽ phát quang một vùng nhất định, xua đuổi và tàn sát các Pokemon để xây dựng căn cứ của chúng. Bọn chúng muốn đóng quân tại đây."
Cách làm của lũ người ngoài hành tinh cũng giống như con người khi đi khai hoang. Bọn chúng cũng phải dựng những căn cứ trong mê cung đó.
"Xây dựng căn cứ? Nhưng lũ người ngoài hành tinh không thể thích ứng được với khí quyển trên Trái đất cơ mà."
Môi trường trong mê cung rất giống với môi trường của Trái đất. Ngay cả khi ở trong mê cung thì lũ người ngoài hành tinh cũng cần đeo mặt nạ phòng độc. Lần trước gặp phải chúng, Lâm Châu cũng từng thử qua rồi.
"Nếu cậu gặp qua thì sẽ biết ngay. Ban Công tác Mặt trận đã từng vây quét một căn cứ của người ngoài hành tinh. Có tài liệu ghi chép liên quan đến việc này đó."
Lục Minh lắc đầu.
"Nếu có thể, chúng ta nên ngăn chặn chúng trước khi chúng xây xong căn cứ, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Lâm Châu giật giật khóe miệng, chẳng hiểu sao cậu lại thấy vấn đề này bắt đầu nghiệm trọng rồi.
Fujiwara Sakura đứng bên cạnh nói chêm vào.
"Nếu không thì chúng ta sẽ gọi quân tiếp viện chứ còn sao nữa."
Lục Minh đứng bên cạnh nói:
"Hiện tại tình hình vẫn chưa rõ ràng. Nếu xảy ra chuyện tôi phải chăm sóc cho người trong Ban Công tác Mặt trận của mình trước. Các cậu tốt nhất nên cẩn thận, nếu không ổn thì tranh thủ rời khỏi nơi nguy hiểm càng sớm càng tốt."
Cậu ta biết với thực lực của Lâm Châu, ở trong này có thể sẽ hơi quá sức nên đã mở sẵn một con đường lui cho Lâm Châu.
Lâm Châu mắt sáng lên, như thế thì tốt quá, vừa hay cậu cũng không muốn tham gia cùng bọn họ. Nhưng khi cậu đang định lên tiếng thì Fujiwara Sakura véo vào eo cậu một cái đau nhói.
Quay lại nhìn thì thấy cô ta đang trừng mắt với cậu, ý bảo:
"Quên những gì tôi đã nói với cậu rồi à?"
"Lúc nào cũng có người trong Liên minh nhăm nhe muốn đóng cửa phòng gym Mầm Non. Cậu mà quay về bây giờ khác gì để người ta nắm được điểm yếu. Trong tầng lớp lãnh đạo của Liên minh tôi không đủ khả năng để giúp cậu. Nhưng trong mê cung, tôi muốn bảo vệ cậu thì sẽ dễ dàng hơn."
Lâm Châu bĩu môi, lẩm bẩm trong bụng, tôi mà yếu đuối thế à? Dù tôi đúng là muốn dựa dẫm, nhưng chưa đến mức như cô nói.
Nhưng có một điều Fujiwara Sakura nói đúng. Liên minh nhiều người tài như vậy, một người không có xuất thân cao quý gì như Lâm Châu tất nhiên sẽ chẳng làm được trò trống gì.
Vẫn nên dứt khoát chọn cách dùng thực lực bản thân quyết định vận mệnh thì sẽ dễ dàng với cậu hơn một chút.
Đúng, tôi dựa dẫm bằng chính khả năng của mình, cô có quyền gì nói tôi hả!
Lục Minh đã nhắc nhở trước với ba người bọn họ nhưng không ai có ý định rời đi.
Lục Minh cũng không quan tâm.
Đoàn người tạm đồn trú ở khu lều đã dựng, vì bọn họ phát hiện ra có khả năng người ngoài hành tinh đang ở đây nên bọn họ cũng không dám tiếp tục khai hoang nữa.
Nhiệm vụ hàng đầu lúc này là phải tìm ra dấu vết của lũ người ngoài hành tinh.
Lục Minh chia quân thành ba người một đội đi tuần tra khu vực bên ngoài, máy bay không người lái không đi theo cùng, phải nhanh chóng tìm ra dấu vết của kẻ địch.
Nếu kẻ địch đã dọn sạch khu vực này thì chứng tỏ chúng đang ở gần đây. Chỉ có thể nói rằng bọn họ vẫn còn may mắn khi kẻ địch vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của cánh cửa đá, thứ có thể thông sang Trái đất, có lẽ chúng đã bỏ lỡ thời điểm cánh cửa đá xuất hiện.
Hai giờ sau, sắc trời tối dần, lúc chuẩn bị đêm xuống cuối cùng cũng có một đội mang tin tức về.
"Đội trưởng! Đội trưởng! Đây là đội A, đã tìm thấy chúng rồi!"
Những tiếng nói kích động được truyền qua bộ đàm.
Lục Minh nắm chặt lấy bộ đàm.
"Không được manh động, giữ nguyên vị trí chờ tôi tới."
Lục Minh thông báo cho các đội khác thu quân, nhanh chóng di chuyển tới vị trí của đội A. Bản thân cậu cũng nhanh chóng đi tới đó.
Thiệu Thiên dẫn theo Eevee theo sát phía sau.
"Đi, cùng nhau qua đó."
Fujiwara Sakura gọi, Lâm Châu theo sát cô, hai người cùng nhau chạy tới đó. Những người còn lại như kiến trúc sư thì ở nguyên vị trí.
Họ không phải là Huấn luyện viên nên qua đó cũng không có tác dụng gì.
...
Trong màn đêm, một bóng người lén lút di chuyển trong bóng tối, nhờ vào sự che chắn của cánh rừng. Bóng đen tiến sát đến gần nơi đội A phát hiện ra trạm nghỉ chân của lũ người ngoài hành tinh.
Lâm Châu đang đứng trên ngọn cây cao chót vót!
Trước mắt cậu là chiếc kính viễn vọng do Ditto hóa thành, cậu điều chỉnh tiêu cự, quan sát phía xa xa.
Cách đó không xa có thể thấy một căn cứ sáng đèn.
Một vài kiến trúc nhỏ màu đen đơn giản được dựng lên ở một khu vực không rộng lắm. Trên tòa kiến trúc sáng lên thứ ánh sáng màu trắng giống đèn Led soi sáng toàn bộ khu căn cứ.
Ở chính giữa căn cứ có một cái sân, trên sân có một cái lỗ màu đen đường kính khoảng sáu, bảy mét đang xoay tròn, bên trong lỗ là một màu đen kịt đầy bí ẩn, không biết dẫn đến đâu.
Lỗ hổng Ultra!
Lâm Châu kinh hãi, đây chính là con đường mà lũ ngoài hành tinh đi qua để đến thế giới của loài người.
Bên ngoài lỗ hổng Ultra có bảy tên người ngoài hành tinh mặc quần áo bảo hộ và đeo mặt nạ phòng độc. Mỗi tên đều mang theo một con Nihilego đứng xung quanh miệng lỗ hổng như đang đợi thứ gì đó.
Theo những gì Lâm Châu biết về lỗ hổng Ultra thì người bình thường không thể vượt qua đường hầm này một cách dễ dàng mà phải có một loại "phương tiện vận chuyển" đặc biệt dùng trong lỗ hổng này mới có thể thực hiện bước nhảy không gian được. Lẽ nào...
"Bùm!"
Như để xác nhận phỏng đoán của Lâm Châu, lỗ hổng đó đột nhiên rung lắc dữ dội, phát ra những đợt sóng làm rung chuyển xung quanh!
Một con Pokemon khổng lồ dáng người như vầng trăng, màu da như dải ngân hà trong vũ trụ, nó vươn đôi cánh rực rỡ như những ngôi sao của mình bay ra khỏi lỗ hổng Ultra!
Lunala!
Sức mạnh vô hình quét ra như sóng thủy triều, đánh bật tất cả các sinh vật ở xung quanh nó. Dù là Pokemon cấp Tinh Anh hay cấp Quán Chủ đều không thể chống lại sức mạnh này.
Lâm Châu kinh ngạc, cậu nheo mắt lại quan sát.
Cảm giác này giống như khi đối mặt với Lugia. Đây chính là hiện tượng sinh ra khi cách biệt về sức mạnh quá lớn. Bọn họ căn bản không có cách nào chống lại sức mạnh này!
Lunala, vị thần có khả năng triệu hồi ánh trăng, nó có sức mạnh bí ẩn để hấp thụ ánh sáng của vũ trụ và biến nó thành năng lượng của bản thân.
"Thần mặt trăng" Lunala cũng được tính là một Pokemon trong truyền thuyết biểu tượng của nguyên tác.
Sức mạnh của nó không hề thua kém Lugia.
Nhưng Pokemon trong truyền thuyết Lunala đại diện cho mặt trăng và phiên bản ngang hàng của nó là Pokemon trong truyền thuyết Solgaleo đại diện cho mặt trời lại luôn bị coi là hai vị thần "thấp kém" nhất trong số các vị thần của nguyên tác.
Lý do vì...
Lâm Châu nheo mắt quan sát con Lunala bay ra khỏi lỗ hổng Ultra, phía dưới còn kéo theo hai cái container to đùng ra khỏi lỗ rồi quăng xuống chính giữa quảng trường.
Một đám người ngoài hành tinh đứng dưới hò reo. Sau đó, trong tiếng reo hò của chúng, con Lunala chuyển hướng chui vào mất hút trong lỗ hổng Ultra, chẳng khác gì một nhân viên giao hàng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...